Lý do
vì sao lại cãi nhau, Lâm Nặc cũng chẳng nhớ nữa, vả lại đây là lần cãi nhau lớn
nhất từ trước tới nay, cô chỉ nhớ câu cuối cùng Giang Doãn Chính bỏ lại cho
mình là: "Lâm Nặc, em đừng có cố ý gây sự thế được không!", sau đó
đóng sập cửa lại bỏ đi.
Cô tức
giận, buồn bã cả ngày trời, kết quả là cho đến khuya anh mới về, cô lạnh lùng
nhìn anh, quay đầu lại tiếp tục chơi trên máy tính.
Một
lát, sau lưng cô có người bước lại gần, hơi thở mạnh mẽ, nóng bỏng.
Lâm Nặc
vẫn không cử động, chỉ nói: "Anh đi chỗ khác đi, đừng cản trở em".
Chỉ là chơi bài trên QQ, nhưng dường như cô phải tập trung hết tất cả tinh lực.
Giang
Doãn Chính hơi say, đầu như muốn phình to ra, chẳng kịp suy nghĩ cúi người hôn
lên cổ cô.
Da cô
vốn trắng trẻo, dưới ánh đèn lại càng mềm mại, trơn láng như ngọc.
Cô đưa
tay ngăn anh lại: "Em đã nói rồi mà, anh tránh ra đi!".
Cái
người phía sau dừng lại một chút, sau đó đôi môi nóng bỏng tiếp tục di chuyển
trên cổ cô.
Đấy rốt
cuộc là thế nào? Rõ ràng mới cãi nhau mà!
Lồng
ngực Lâm Nặc nghẹn lại, vì thái độ ban ngày của anh, sập cửa rất mạnh nha, quả
thực khiến cho bản lề chấn động như muốn rơi xuống.
"Người
anh toàn mùi rượu, hôi chết đi được, anh đừng chạm vào em!", đột nhiên cô
đứng bật dậy, đẩy mạnh anh ra, bởi không hề phòng bị lại thêm men rượu Giang
Doãn Chính lảo đảo lùi về phía sau hai bước.
Anh sầm
mặt: "Không cho anh động vào, vậy em muốn ai chạm vào em?".
Cô
không thèm để ý đến anh, cuối cùng nói lẫy: "Trừ anh ra, ai cũng đều
được!", rồi quay người đi thẳng vào phòng tắm, kéo cửa cái rầm.
Song
chưa đến một phút sau, cửa lại bị người nào đó dùng lực mở ra.
Giang
Doãn Chính đứng trước cửa, đôi môi mỏng nhếch lên.
Cô
hoảng sợ, vội lấy chiếc váy ngủ đang cởi dở che trước ngực, tức giận quát lên:
"Anh làm gì vậy?".
Có điều
động tác này của cô lại càng kích thích anh, chỉ thấy anh chẳng nói gì đã tiến
tới trước mặt, mạnh mẽ dang hai tay cô ra, giọng lạnh tựa băng: "Em nói
xem anh muốn làm gì nào?".
Trước
ngực thấy lạnh, chiếc váy ngủ mỏng mạnh buông rũ theo từng đường cong trên cơ
thể nhanh chóng bị đẩy xuống.
"Á",
cô khẽ kêu lên, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt Giang Doãn Chính bỗng trở nên
sâu đen thăm thẳm, khuôn mặt nóng ran, cô hét lên: "Biến thái! Anh là đồ
lưu manh..”, lời còn chưa dứt cô đã bị đẩy mạnh vào tường.
Bức
tường bằng gạch men lạnh lẽo khiến cô khẽ run lên, mặc dù ánh đèn ấm áp nhưng
cả người cô cứ run rấy,
Nụ hôn
của anh đã nhanh chóng rơi xuống, mạnh mẽ cắn vào đôi môi cô. Lực rất mạnh
nhưng ngay cả tiếng kêu đau cũng không thể phát ra.
Trong
vô thức cô giãy giụa, quay đầu đi, nhưng lại bị anh mạnh mẽ túm lấy cằm cô kéo
lại, hơi thở nặng nề của anh phả vào khuôn mặt cô, dần dần trở nên nóng ran đến
lạ thường.
Hai tay
cô bị anh nắm chặt kéo lên đầu, anh chỉ dùng một tay mà hoàn toàn khống chế
được cô, cả người áp sát vào bức tường bằng gạch men, muốn vùng vẫy cũng không
được. Váy ngủ đã rơi từ lâu, chiếc váy quấn lấy mắt cá chân cô, đột nhiên cô
giơ chân lên định đá anh, ai ngờ anh đã đề phòng từ sớm, đầu gối anh lập tức đè
lên ngăn lại.
Cứ như
vậy cô bị giam cầm giữa cơ thể ấm nóng, rắn chắc của anh và bức tường bằng gạch
men lạnh lẽo, cô như con thú nhỏ tội nghiệp, cho dù có giãy giụa đến thế nào
cũng không thể thoát khỏi anh.
Anh bắt
đầu hôn cô, nụ hôn chẳng chút dịu dàng, so với những nụ hôn trong quá khứ, lần
này còn mang theo cả sự ngang ngược lẫn thô bạo, cô biết câu nói lẫy vừa rồi
của mình đã thực sự chọc giận anh.
Đôi môi
anh phảng phất hương rượu, như có lửa, mỗi một nơi anh chạm đến đều như cháy
lên, toàn thân nóng ran.
Lúc đầu
cô còn muốn giãy giụa thoát ra nhưng rất nhanh sau đó cả người cô mềm oặt,
dường như tất cả sức lực đều bị rút đi, nếu như không phải đang bị anh đè chặt
e rằng cô đã sớm khuỵu xuống rồi.
Đột
nhiên anh dừng lại, nghiêng người bế xốc cô lên, bước nhanh về phía phòng ngủ,
đặt cô xuống giường.
Cả
người nằm trên chiếc giường mềm mại, cô có chút mơ hồ, dường như đầu óc cô cũng
trở nên hồ đồ rồi, ánh mắt mơ màng. Anh đã cởi quần áo xong, áp sát lại, cười
lạnh: "Không lẽ em thích đứng hơn?".
Cô kinh
ngạc, lát sau mới có phản ứng, xấu hổ, định quay người né tránh nhưng anh đã
sớm cúi đầu hôn dọc cổ cô, một đường thẳng xuống dưới, nụ hôn vẫn thô bạo y như
cũ, gần như là ngấu nghiến lấy cô. Trên xương quai xanh, trước ngực đều lưu lại
dấu răng mờ mờ của anh.
Mặc dù
rất đau, mặc dù trong lòng rất không tình nguyện nhưng cơ thể bất giác vẫn để
lộ ra phản ứng nguyên thủy nhất, cô cong người lên như muốn nghênh hợp cùng
anh. Cô cảm thấy ngượng ngùng, cắn môi nắm chặt hai tay lại nhưng không cách
nào khống chế được phản ứng của bản thân, thậm chí dưới cơ thể anh cô bắt đầu
run lên nhè nhẹ. Mà anh rõ ràng cố ý khiêu khích cô, bởi lẽ mắt anh vẫn lạnh
băng, chẳng có chút dịu dàng ấm áp nào.
Cuối
cùng cánh tay anh cũng dừng lại trên chân cô, nóng hừng hực, bất giác cô định
khép hai chân lại, nhưng lại bị anh tách ra.
"...
Ngoài anh ra, ai cũng không thể!", ghé sát tai cô, anh hung hăng tuyên bố,
ngừng lại trong chốc lát, rồi không hề báo trước anh cử động, ngang ngược tiến
sâu vào cơ thể cô.
Hơi
đau, bởi khúc dạo đầu sơ sài mà cô vốn chưa sẵn sàng.
Cô
không kìm được kêu lên, khẽ run rẩy, trong vô thức hai tay cô nắm chặt lấy
thành giường, nhưng anh lại chẳng hề quan tâm đến phản ứng của cô, bắt đầu
chuyển động, tốc độ nhanh dần, càng lúc càng mãnh liệt
Cô nhắm
mắt lại cố chịu đựng, nghiến răng, tiếng thở dốc không ngừng phát ra, trong
chớp mắt đau đớn cùng khoái cảm hòa quyện vào nhau, dường như có một dòng điện
chạy từ chân lên tới đỉnh đầu khiến cô rã rời, mê đắm.
Cuối
cùng cô thả lỏng không kháng cự lại anh nữa, hoặc giả nếu có muốn kháng cự cũng
chăng có cách nào cả
Cô đưa
tay ôm chặt lấy lưng anh, móng tay bấm sâu vào da thịt anh. Vào thời khắc ấy cô
ngửa cổ ra sau đồng thời phát ra tiếng rên rỉ.
Tựa hồ
anh cũng cảm thấy thỏa mãn, cả người rung động, rồi phủ phục trên cơ thể cô thở
dốc.
Cuối
cùng hai người cũng tỉnh táo trở lại.
Mồ hôi
túa ra trên trán anh, mang theo hơi nóng, còn khuôn mặt cô nóng ran, ửng đỏ vì
kích thích, đột nhiên cô há miệng hung hăng cắn vào vai anh.
Anh không
động đậy, chỉ khẽ kêu lên một tiếng đầy đau đớn, đem những lời vừa nói lặp lại
một lần nữa: "Ngoài anh ra, ai cũng không được chạm vào em".