“Tớ
mong rằng mình có thể tìm được một người khiến mình tôn thờ và ái mộ”.
Còn nhớ
lần đầu tiên nói chuyện phiếm ở trường cách đây khá lâu, Lâm Nặc đã miêu tả
tiêu chuẩn đối tượng của mình như thế và chỉ vỏn vẹn vài tháng sau Từ Chỉ An
xuất hiện.
Khi đó
anh tài giỏi, sáng ngời khác hẳn với hầu hết sinh viên lêu lổng khác. Anh có
tài, có lý tưởng, tựa như chòm sao loé sáng trên bầu trời vốn chẳng rộng lớn
những cũng chẳng nhỏ hẹp này.
Năm xưa
Hứa Tư Tư nghe những lời lẽ mơ mộng này của cô, liền nói thẳng thừng: “Xét cho
cùng thì cậu chỉ yêu những anh chàng tài giỏi…”
Có lẽ
thật sự như lời cô ấy nói, Lâm Nặc lớn lên trong một gia đình gia giáo, xưa nay
luôn ngưỡng mộ những người học giỏi thành đạt.
Thế
nên, ở góc độ nào đó, cô và Từ Chỉ An đều mong muốn bản thân anh có thể phát
triển hơn nữa. Thật ra, dù anh có xuất ngoại đi chăng nữa cũng chỉ đi vài
tháng, cô có đủ tự tin sẽ không để chuyện tình cảm ảnh hưởng quá nhiều.
Thực
tế, điều cô thực sự để tâm đến vốn dĩ chẳng phải chuyện này.
Gặp Từ
Chỉ An mới biết rằng anh ta thực sự vất vả, có lẽ vì thức khuya, mắt thâm
quầng, cằm lún phún râu.
“Chúng
mình tìm chỗ ngồi nói chuyện nhé”, anh nói rồi dẫn cô về ký túc xá của mình.
Cuốc bộ
gần nửa thành phố thực sự phiền phức nhưng lúc này, Lâm Nặc không màng đến
những chuyện đó. Dù gì cô cũng chưa đến ký túc xá của anh. Đi một mạch vào nhà
mới thấy nơi đây bài trí đơn giản, ngoài giường và kệ tủ ra thì giữa phòng còn
bày hai chiếc bàn lớn, đồ đạc vứt bừa bãi trên bàn, tất thảy đều là giấy tờ văn
phòng phẩm.
Vì là
Chủ nhật nên những người khác đều ra ngoài cả, Từ Chỉ An đưa tay chỉ rồi nói:
“Ngồi đi”.
Đó là
chiếc giường sạch sẽ ngăn nắp nhất trong phòng, Lâm Nặc ngồi đầu giường nhìn
anh nhanh tay thu dọn một lượt đồ đạc trên bàn.
Cuối
cùng cô nói “Anh cũng ngồi đi, em có chuyện muốn nói.”
Cô xưa
nay luôn đi thẳng vào vấn đề, Từ Chỉ An liếc nhìn cô rồi kéo ghế ngồi đối diện.
“Anh biết
em nuốn nói gì”, anh mở lời trước, giọng trầm trầm, “Hôm đó là anh không đúng,
anh không nên nghi ngờ em”.
Anh nói
vậy, Lâm Nặc hơi ngạc nhiên. Trong ấn tượng của cô, anh rất ít khi nhận lỗi,
huống hồ lần này cô cũng có phần đuối lý, bởi lẽ cô không thể không thừa nhận
rằng đôi lúc bóng hình Giang Doãn Chính thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm khảm cô.
Cô đang
ngẩn người lại nghe thấy anh nói “Anh biết em và Giang tổng không có gì, lúc
đầu anh suy nghĩ quá nhiều nên mới nói những lời xúc động như vậy”. Sắc mặt anh
lạnh lùng, mắt vẫn nhìn thẳng mặt cô, dáng vẻ thẳng thắn thành thật như thật sự
nhận ra lỗi lầm của mình hôm đó.
Lâm Nặc
cúi đầu, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vậy thì, anh không nghĩ rằng Giang tổng lần này có
mục đích…cố tình đẩy anh đi sao?”
Chẳng
rõ vì sao những suy nghĩ anh nói với cô hôm đó tựa như cái gai đâm đau nhói
khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, bất giác cô nghĩ tới câu trả lời của Giang
Doãn Chính “Em nghĩ anh là người như thế nào hả? Người phụ nữ mà anh muốn có,
anh chẳng cần phải dùng đến những thủ đoạn này…”.
Anh cao
ngạo là thế, trái lại càng chỉ rõ Từ Chỉ An đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng
quân tử.
“Nếu
anh đã tin tưởng giữa em và anh ấy không có gì, vậy anh có nghĩ rằng việc sắp
đặt để anh đi tập huấn tại nước ngoài là ý đồ của anh ấy không?”. Cô chợt hy
vọng rằng anh phủ nhận và việc tiến cử chỉ đơn thuần là quyết định của công ty.
Thế
nhưng, hiển nhiên là Từ Chỉ An không nghĩ như vậy. Anh trầm mặc trong giây lát,
mỉm chặt môi, dửng dưng nói: “Anh tin em không có nghĩa là anh tin anh ta”.
Lòng
Lâm Nặc chùng xuống, hỏi: “Ý anh là gì?”.
“Chẳng
ai có thể đảm bảo rằng anh ta không có ý đồ gì với em”.
“Vậy…nói
tóm lại anh vẫn cảm thấy đây là một trong những thủ đoạn của anh ấy?”.
“Có
thể”, Từ Chỉ An thuận miệng đáp, đứng dậy đến bên của sổ rót nước, thái độ như
không muốn tiếp tục bàn luận về vấn đề này nữa.
Không
khí bên ngoài vô cùng oi bức, cửa sổ đóng chặt, điều hoà trong phòng vi vu toả
ra từng luồng gió mát lạnh.
Lâm Nặc
vịn vào mép giường, đưa mắt nhìn bóng người bên cửa sổ, anh mặc áo phông, quần
bò, cách ăn mặc giản dị chẳng khác gì hồi còn đi học đại học.
Anh vẫn
là Từ Chỉ An, sạch sẽ, ngăn nắp, ánh mắt lúc nào cũng hướng về phía trước.
Cô chợt
cảm thấy trong lòng thắt lại, mâu thuẫn đơn giản mà quẩn quanh một hồi cuối
cùng cũng trở về điểm xuất phát. Vốn dĩ cứ ngỡ anh ấy đã thay đổi suy nghĩ, vậy
thì vấn đề cô vốn để tâm lo lắng rốt cuộc cũng chẳng cần phải nói ra nữa.
Vậy mà
giờ đây…
Cô nhìn
anh một lúc, đắn đo suy nghĩ, thấp giọng nói: “Vậy anh vẫn đi đúng không?”.
Âm tiết
cuối cùng tan vào bầu không khí khô mát lạnh, bàn tay cầm cốc của Từ Chỉ An
khựng lại, anh nghiêng người, qua cánh cửa sổ trong suốt có thể trông thấy
những toà nhà chọc trời phía xa kia nổi bật trên nền trời xanh nhạt, mỹ lệ và
vô ngần.
Anh
nheo mắt, đường nét trên khuôn mặt càng toát lên vẻ nghiêm nghị, thu ánh nhìn
lại, gật đầu nói: “Anh phải đi”.
Chờ đợi
đáp án này của anh như cả nửa thế kỷ. Chính khoảnh khắc khoé môi Từ Chỉ An
nhếch lên con tim Lâm Nặc cũng dần nguội lạnh.
Cô biết
anh sẽ ra đi hệt như những gì Giang Doãn Chính nói. Anh là người thông minh
biết chớp lấy thời cơ.
Anh đã
lựa chọn hoàn toàn sáng suốt, cô không khỏi đờ đẫn vịn chặt lấy thành giường
mới có thể giữ cho hơi thở đều đặn.
Không
khí trong phòng bỗng trở nên vô cùng tĩnh lặng. Điều hoà vẫn chạy, rồi phát ra
tiếng “rắc” khe khẽ, như hơi mắc kẹt sau đó liền hoạt động lại bình thường.
Lúc này
Lâm Nặc chợt bình tĩnh, ngẩng đầu trông thấy Từ Chỉ An đang nhìn mình, cặp mắt
đen láy ánh lên những cảm xúc phức tạp.
Cô há
hốc miệng nghe anh cướp lời, nói: “Xin lỗi em, Lâm Nặc, anh phải đi nước
ngoài”.
“Em
biết”, cô chẳng rõ trái tim mình đau nhói hay thất vọng, thẫn thờ, khẽ mỉm
cười: “Là do em hỏi ngờ ngệhc quá, ấu trĩ quá”.
Từ Chỉ
An chau mày: “Lâm Nặc…”.
“Em
hiểu mà”, cô bỗng cao giọng, nhíu mày, ngắt lời anh, tì tay vào thành giường
đứng dậy, lồng ngực như có cái gì đó chặn lại, dù rằng hít sâu cũng chẳng có
tác dụng gì.
“Anh
muốn thành công mà, em cũng mong anh thành đạt”, cô nhắm mắt, giọng giòn tan,
từng câu từng chữ rõ ràng mạch lạc: “Nhưng điều em muốn biết chính là anh đặt
tình cảm hai ta ở vị trí thứ mấy trong lòng?”
“Rõ
ràng anh biết Giang Doãn Chính có dụng ý sắp đặt việc anh đi tu nghiệp ở nước
ngoài nhưng vẫn quyết định ra đi. Lẽ nào anh không lo lắng khi anh trở về thì
em đã có người khác theo đuổi sao?”
“Anh
tin tưởng em”, Từ Chỉ An thấp giọng khẳng định.
“Anh
đừng tin em!”, cô cũng bất ngờ với chính giọng nói của mình, “Sự đời khó đoán,
chẳng ai có thể lường trước được sau này ra sao. Những gì anh muốn theo đuổi
hiện giờ Giang Doãn Chính đều có trong tay, anh dựa vào đâu mà tự tin rằng em
sẽ mãi đứng đây chờ anh chứ? Anh cứ bình chân như vại chạy theo đuổi sự nghiệp
của mình, em bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc trong mắt anh còn có tình cảm của
chúng ta hay không?”. Giọng cô càng bình thản hơn nữa: “Hay là trước nay tình
cảm của chúng ta chỉ là liều gia vị khi có khi không, trong suy nghĩ của anh
vốn dĩ nó chẳng đáng trân trọng”.
Sắc mặt
Từ Chỉ An dần se sắt lại dưới hàng loạt câu hỏi chất vấn của cô, mãi đến khi
Lâm Nặc dừng lại, anh vẫn giữu nguyên tư thế ban đầu trầm mặc đến lạ thường.
Bầu
không khí lắng đọng cơ hồ khiến người khác ngạt thở, Lâm Nặc khẽ cụp mắt, chẳng
thể ngờ rằng những lời này lại được nói ra dễ dàng đến vậy. Thật sự là do suy
nghĩ giữa nam nữ quá khác biệt hay là cô quá đỗi ấu trĩ? Cô không hiểu, lẽ nào
trong mắt anh, trước nặt chỉ là tương lai sáng lạn?
Hai
người đối mặt nhau hồi lâu, Từ Chỉ An mấp máy môi, giọng trầm thấp, kích động
khác hẳn bình thường.
“Em nói
không sai, anh muốn thành đạt, rất muốn”, anh nhìn cô biểu lộ sự thẳng thắn
hiếm có nhưng cũng tỏ ra vô cùng lãnh đạm: “Gia cảnh nhà em khá giả, vốn dĩ từ
nhỏ chưa bao giờ chịu khổ, nhưng hôm ở bệnh viện em cũng trông thấy rồi đó, mẹ
anh bị ốm muốn ở lại thêm vài ngày cũng khó khăn chứ đừng nói đến chuyện đổi
sang phòng bệnh với điều kiện chăm sóc tốt hơn. Cuộc sống như vậy, nếu như
trước đây có lẽ anh đành chấp nhận vì chẳng thể nào thay đổi được, nhưng giờ
thì khác rồi, anh có điều kiện đem lại cuộc sống vật chất tốt hơn cho bố mẹ
anh. Cơ hội này chẳng phải lúc nào cũng có. Vì thế anh chẳng thể từ bỏ cũng
chẳng muốn từ bỏ”, anh ngừng lại, khoé miệng giật giật, ánh mắt nhìn cô như loé
lên, “Vả lại, anh mong mình có thể mang lại hạnh phúc cho em mà không cần dựa
vào sự giúp đỡ của người khác, kể cả sự hỗ trợ từ người nhà em. Những việc anh
đang làm là sai sao?”
Không
sai. Có lẽ ở góc độ khác, sự lựa chọn của anh hoàn toàn chính xác.
Chỉ có
điều...
Lâm Nặc
lắc đầu, ánh mắt đã bình tĩnh trở lại: “Anh vẫn chưa hiểu ý em hay sao? Hay là
anh vốn dĩ không hiểu?”. Cô nhìn anh chợt mỉm cười: “Anh là đàn ông, em cũng
chẳng yêu cầu anh coi tình yêu là trên hết thế nhưng ít ra anh cũng phải cho em
cảm thấy rằng anh trân trọng em chứ! Thường ngày em nhường nhịn anh đôi chút
cũng chẳng sao. Thế nhưng, giờ thì em thật sự chẳng cách nào thuyết phục bản
thân rằng anh đang tôn trọng em cả. Nếu anh đã nhận ra Giang Doãn Chính lấy
việc công mưu đồ việc tư, vậy thì lẽ nào đến một chút lo lắng cũng không có?
Chỉ dựa vào một câu tin tưởng đơn giản như thế mà anh có thể thoải mái ra đi,
làm vậy thực sự rất ích kỷ”. Tựa như cuối cùng đã thừa nhận một sự thật chẳng
cách gì phủ nhận, cô lấy túi xách, lòng nguội lạnh ngoái đầu lại, nói: “Em nghĩ
nên để cả hai bình tĩnh trong vài ngày”. Tránh ánh mắt của Từ Chỉ An, cô chậm
rãi đi về phía cửa.
Rời
khỏi ký túc xá, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt cô, nóng như thiêu như đốt.
Lâm Nặc
tìm một chỗ râm, gọi điện thaọi nhưng đối phương không bắt máy nên cô đành
thôi.
Từ chỗ
này không trông thấy cửa sổ phòng Từ Chỉ An, cô từ từ ngồi xổm xuống, sau lưng
là hàng cây với tán lá xanh rậm rạp, ánh nắng loang lổ chiếu lên mặt đất.
Cô phát
hiện bản thân chẳng qua chỉ cần người chiều chuộng yêu thương mình, được nâng
niu, yêu thương đặt trong lòng bàn tay, cảm giác được người khác xem như báu
vật, thật tuyệt vời biết bao.
Chỉ
tiếc là Từ Chỉ An chưa bao giờ đem lại cho cô cảm giác đó.