Nơi Cuối Đường Anh Chờ Em

Chương 24: Chương 24




Ban đêm trời có đổ cơn mưa, không khí ướt sũng, mơ hồ có chút hương khí. Ánh nắng sớm màu hoa hồng nhiễm đỏ nửa bầu trời, làn gió khi có khi không phe phẩy, những giọt nước còn đọng lại trên cây từ các cành lá xanh tươi um tùm lăn xuống, vang lên sột soạt, như kiểu còn đang mưa ấy. Tô Thố một mình ngồi ở trên ban công, nhập ngôn ngữ lập trình trên máy tính. Cô vốn không cần viết gấp chương trình này, nhưng nếu đã ngủ không được, không bằng làm chút chuyện gì đó.

Chân trời lộ ra ánh sáng, phút chốc rải khắp mặt đất, nhiệt độ cũng theo đó dâng cao. Thổi ra một hơi, cô nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang.

Cô không quay đầu lại, thanh âm hơi có chút lớn: “ Bữa sáng em đặt ở phòng khách, hâm nóng lên bằng lò vi sóng là có thể ăn được đó.”

Trần Tử Gia ngồi xuống đối diện cô, hai tay đặt trên bàn, một lúc lâu anh cũng không mở miệng, Tô Thố rốt cuộc nhịn không được giương mắt lên nhìn anh. Anh đang mặc đồ thể thao màu lam, lộ cánh tay ra ngoài, dưới ánh nắng màu hoa hồng hơi có chút phản quang.

“Tô Thố, chúng tôi ở trong lòng em, rốt cuộc là gì?” Trần Tử Gia nhìn thấy Tô Thố đang chuyên chú vào chiếc máy tính trước mắt, thiên ngôn vạn ngữ nằm trong bụng, giờ phút này lại không biết vì sao lại hỏi ra câu đó.

Anh nói gì? Tô Thố ngừng ấn bàn phím, chỉ cảm thấy lỗ tai mình hình như nghe nhầm. Trầm mặc một lúc sau, cô mở miệng nói: “Em–” chưa nói xong đã ngưng bặt. Cô nhớ tới kì nghỉ của hai năm trước, cũng là sau một cuộc họp mặt như thế, lúc quay về trường, hình như cũng vào thời điểm sáng sớm như vầy. Cô nhớ rõ lúc mình rời đi có ngoảnh đầu lại, nhìn thấy nơi cửa sổ lầu ba đó có bóng người đứng lặng yên bất động.

Trần Tử Gia cũng không có ý ngừng lại cuộc nói chuyện.

“ Anh đi học xong sẽ trở về. Anh muốn biết, khi đó còn tìm được em không nữa? Hoặc là nói, khi đó, khúc mắc trong lòng em đã được mở ra chưa?”

Giọng nói của anh rõ ràng mà kiên định. Sau đó Trần Tử Gia nhớ lại, anh chỉ nhớ rõ rằng mình đã dùng ngữ khí như thế để nói hai lần. Cho dù không nhìn anh, Tô Thố cũng có thể cảm giác được ánh mắt của anh nóng như lửa. Cô im thin thít, nhắm mắt lại. Cô không muốn nói chuyện, nhưng rốt cuộc vẫn phải nói: “Mễ Thi rất tốt, hai người rất xứng đôi. Em vĩnh viễn sẽ không làm được giống bạn ấy vậy.”

Nghĩ đến tối hôm qua, Trần Tử Gia không thể nhịn được nữa, đè nén giọng rồi nói: “Em thích ai? Là ai? Là Hứa Nhất Hạo?”

Tô Thố bất động, giống như câu nói kia căn bản không lọt vào lỗ tai cô vậy. Cô giữ vững cùng một động tác, ngón tay đặt lên bàn phím nhẹ nhàng hoạt động. Ngón tay cô thon dài, gân xanh dưới mạch máu như ẩn như hiện dưới lớp da, Trần Tử Gia giống như có thể nghe được thanh âm tiếng máu chảy thong thả trong mạch máu kia. Hai ngồi đối diện không hé miệng dù chỉ một câu, thẳng đến khi mặt trời lên cao, trên ban công cũng trở nên nóng bức.

Trầm mặc ngồi đối diện với nhau nơi ban công nóng bức không thể chịu nổi nữa, hai người họ mới đi xuống lầu. Tối hôm qua ngủ quá muộn, tất cả mọi người cho tới bây giờ mới rời giường, một đám người tựa hồ còn đang ngái ngủ.

Ăn bữa trưa qua loa, một đám người bắt đầu chơi bài. Tô Thố đi thư phòng viết luận văn trên máy tính. Bỗng nhiên nghe được bên ngoài nổ ra từng trận cười to, xôn xao náo động. Lúc đang kinh ngạc, giọng nói của Ưng Thần mang theo tiếng cười vang lên trong phòng khách: “A Thố, mau ra đây xem náo nhiệt đi.”

Vừa đến phòng khách, Tô Thố cũng cười nghiêng ngả. Hiện tại là Tô Trí, Trần Tử Gia và Hứa Nhất Hạo chỉ ba người họ đang đánh bài, người thua sẽ mặc quần áo. Tô Thố hơi tính toán một chút, dựa theo đồ độn lên trên người của Tô Trí, ông anh của cô ít nhất đã phải mặc thêm ba cái áo len rồi, hiện tại đang chậm chạp mặc vào cái thứ tư. Tuy nói phòng khách có điều hòa, nhưng dù thế nào cũng chỉ có tầm 20 độ, ở dưới nhiệt độ đó mà mặc giống như tên mập, thật đúng là chuyện không dễ chịu mà.

Lâm Tranh và Vương Thẩm ngồi xa nhất, vẫn đang cười nắc nẻ ngã trên ghế sofa; Mễ Thi ngồi ở bên cạnh Trần Tử Gia, cười run rẩy hết cả người, ngồi cũng không vững. Ưng Thần vừa cười vừa lau nước mắt, thỉnh thoảng gợi ý cho bạn trai mình có thể nhét thân mình vào chiếc áo len nữ đó.

Mắt lườm Tô Thố người đang cười lăn bò càng trên đất kia một cái, Tô Trí khó chịu cực độ, cười hắc hắc vài tiếng, giương giọng kêu: “ A Thố, em cười vui vẻ như vậy, cũng lại đây thử xem. Anh thật muốn nhìn bộ dáng của em khi mặc vào tám đến mười cái áo len.”

Tô Thố lúc đầu muốn cự tuyệt, nhưng Vương Thẩm là người đầu tiên nói vun vào, những người khác cũng sôi nổi đồng ý. Tô Thố trừng mắt nhìn Tô Trí một cái, đại khái ông anh mình cũng không mặc nổi thêm năm cái ao len nữa đâu, bất đắc dĩ, cô đành “ừ” lên một tiếng: “Được thôi. Em thử xem sao.”

Cô xếp lại những lá bài trên bàn, vụng về xào bài, sau đó bắt đầu chia bài. Hứa Nhất Hạo nhìn thấy động tác xào bài, chia bài của cô, lắc đầu: “ Trước kia em có chơi qua chưa?”

Trần Tử Gia gõ xuống bàn, âm thanh trong trẻo nhưng có vẻ trầm ngâm. Anh cười nhìn cô: “ Lát nữa nếu có bị mặc áo len cũng đừng trách bọn anh không lưu tình nhé.”

“ Người chơi mới vận khí sẽ rất đỏ.” Tô Thố hơi cười, “Các anh chẳng lẽ không hiểu được đạo lý này sao.”

Vương Thẩm nhìn Tô Thố cầm bài, cười quỷ dị, kéo tay Lâm Tranh: “ Chúng ta đi qua đó xem náo nhiệt đi, một lát đảm bảo phấn khích.”

Sắp đến chập tối rồi, Lâm Tranh ngẩng đầu nhìn trời không có màu xanh lam giống màu mắt, hướng về phía sau ghế sofa dựa vào, nhắm mắt lại mở miệng nhẹ nhàng nói: “Anh thật đúng là quan tâm Tô Thố. Anh nói đi, đàn ông các anh ai cũng thích kiểu người con gái như Tô Thố sao, xinh đẹp thông minh đến nỗi bất bình thường, cái gì cũng biết, luôn giành được sự biểu dương và yêu thích.”

“ Em nghĩ đi đâu vậy.” Thần sắc Vương Thẩm căng thẳng, lập tức nói.

“ Chuyện giữa em và Hứa Nhất Hạo chưa từng giấu anh, anh cũng không cần giấu em.” Lâm Tranh mở to mắt, ánh mắt sáng rực như bó đuốc.

Nhìn thấy sắc mặt Lâm Tranh xong Vương Thẩm thả chậm ngữ khí, khẳng định nói: “Cho dù là có, cũng là quá khứ rồi. Cô ấy quá khó nắm bắt, rất thần bí. Thoạt nhìn thì thấy nói nói cười cười đó, trong lòng nghĩ gì muốn gì, ai cũng không đoán được. Hơn nữa–” Ánh mắt lướt khắp bàn đánh bài, thở dài thật sâu: “Người thích cô ấy cũng đủ nhiều rồi, không thiếu một người như anh.”

Nửa giờ sau, tất cả mọi người bắt đầu thấy giật mình. Tô Thố đại sát tứ phương, cô hầu như mỗi lần đều thắng, cho dù thua, tổn thất cũng là nhỏ nhất, Trần Tử Gia và Hứa Nhất Hạo thì thua rất thê thảm. Cô căn bản không có chạm qua áo len, số áo còn lại đều là mặc trên người Trần Tử Gia cùng Hứa Nhất Hạo, đều giống như Tô Trí, bọn họ đều trở thành những tên mập, ngay cả cầm bài cũng gặp khó khăn. Bởi vì trái ngược với lúc bình thường nhiều quá, nên ai cũng ôm bụng cười to, ngay chính bọn anh cũng phì cười, chỉ thiếu mỗi nước lăn lộn.

Chiến tích đáng kiêu ngạo ấy khiến cho tất cả mọi người quây lại bên bàn, ngay cả Ưng Thần người không hề có một chút hứng thú nào với việc chơi bài cũng nhào đến bên Tô Thố xem nhất cử nhất động từng ván của Tô Thố. Ưng Thần liền đứng ngay ở phía sau cô, thỉnh thoảng trao đổi một chút ánh mắt kinh ngạc với Tô Trí. Cô chú ý tới ngón tay củaTô Thố hoạt động trên lá bài, trước khi đối phương ra bài, ngón tay trắng nõn của cô cũng đã rơi trên lá bài cô chuẩn bị ra, giống như có thể dự đoán được.

“ Em có phải đang nhớ bài không? ” Sự định liệu trước của Trần Tử Gia ngay từ đầu đã không cánh mà bay, vẻ mặt bất đắc dĩ, “ Ở trên sòng bạc, đây chính là gian lận.”

Hứa Nhất Hạo ngắn gọn phủ định lời nói của anh: “ Không phải nhớ bài, là tính bài.”

Khóe miệng Tô Thố cong lên, biểu tình tràn ngập thần bí: “ Dân cờ bạc cao thủ đều là chuyên gia toán học.” Khi nói chuyện, một đống bài trong tay đều bỏ hết xuống, cô cũng đứng lên theo. “Được rồi, Tô Trí anh đến chơi tiếp đi. Lần này mà thua, sẽ không có ai giúp anh đâu nhé.”

Chậm rãi ung dung ho khan một tiếng, Vương Thẩm cười lên tiếng, chen miệng nói: “Tôi sớm biết rằng sẽ như vậy. Các cậu chơi bài sao có thể chơi qua nổi Tô Thố chứ? Tôi chính là nghe được viện trưởng Bạch của cô ấy nói, lúc cô ấy rảnh rỗi, đã soạn thảo ra vài chương trình chơi bài đó. Quy luật phép tính đều nắm rõ như lòng bàn tay.”

Hứa Nhất Hạo nhìn Tô Thố một cái, lắc đầu cười: “ Thì ra là thế.”

“ Vậy em còn nói mình chưa chơi qua?” Trần Tử Gia lau đầy mồ hôi trên trán, vừa tức giận vừa buồn cười.

“ Em đâu có nói dối đâu, em chỉ chơi cùng máy tính. Nhưng em nghĩ có lẽ các anh sẽ không muốn chơi bài nữa với em đâu nhỉ, nếu còn muốn mặc áo len tiếp em sẽ không ngại đâu nhé.” Cô vừa cười vừa đứng lên, trở về thư phòng.

Một ngày ăn không ngồi rồi cứ thế mà trôi qua một cách nhanh chóng, Tô Thố vừa viết lập trình vừa xem tư liệu trong máy. Ổ cứng trong máy tính trên cơ bản tất cả đều là các loại tư liệu khác nhau, thường thường ngay cả cô cũng không biết là để ở đâu. Cô một bên tìm tòi tư liệu, trong lúc vô ý phát hiện một file lưu đã từ rất lâu rồi, là về nội dung Hoa Đại và một ít giới thiệu lí lịch của các đời hệu trưởng, là lúc mới vừa lên đại học cô sưu tầm được, khi đó chưa kịp xem, để trong máy tính đã được vài năm.

“ Chuẩn bị bắt đầu nướng thịt, đi xuống thôi.”

Bị giọng nói này làm giật mình, Tô Thố đột nhiên quay đầu. Hứa Nhất Hạo đứng ở cạnh cửa, nhìn thấy cô. Hình bóng anh đứng ở sau cánh cửa, sắc mặt nhìn không rõ ràng, ánh mắt anh tỏa sáng, đường nét trên khuôn mặt cũng dần dần rõ nét hơn.

“ A, đã trễ như vậy ư?” Tô Thố xem thời gian, sau đó giật mình quay đầu nhìn ra sắc trời bên ngoài, quả thật là lúc rặng mây đỏ đã lan khắp bầu trời. “ Em còn tưởng rằng thời gian vẫn còn sớm.” Nói xong cô xoa bóp các ngón tay, “Bịch” một tiếng khép lại laptop.

“ Tô Thố,” Gọng nói của anh truyền đến từ chỗ hình bóng, gần như thở dài, “ Ba anh định đưa anh qua nước ngoài học nghiên cứu sinh, học Luật quốc tế.”

“Ba anh? À, hiệu trưởng Hứa?” Tô Thố bởi vì vừa nãy xem tài liệu trong máy tính, cô hầu như không suy nghĩ đưa ra câu hỏi: “ Sư huynh, em hỏi anh một việc nhé.”

Hứa Nhất Hạo đi về phía cô. Sau khi đến gần anh nhìn thấy sắc mặt Tô Thố tái nhợt, vẻ mặt có chút đăm chiêu, một chút cũng không có tinh thần của lúc ban chiều chơi bài đó. Anh tự mình định thần lại, ánh mắt ôn nhu tự nhiên lộ ra ngoài.

“ Em nói đi.”

Tô Thố hơi nhíu lại mày, tay trái đặt trên huyệt thái dương, vừa suy tư vừa hỏi: “ Hiêu trưởng Hứa có phải đã từng làm qua nửa năm học giả phỏng vấn ở trường đại học Duke?”

Hứa Nhất Hạo dù nghĩ thế nào cũng không ngờ cô sẽ hỏi câu này, khá bị giật mình. Anh cố gắng ngẫm nghĩ, nói: “Anh không rõ ràng lắm, ba anh chưa từng nhắc với anh chuyện đó.”

“ Cũng đúng,” Tô Thố cúi đầu, “Oa” một tiếng, “ Cũng đúng, khi đó anh đại khái vừa mới được sinh ra, sao có thể biết.”

“ Hỏi cái này làm gì?”

“ Em chỉ thuận miệng hỏi thôi ,” Tô Thố cười, “ Không có–”

Mới vừa nói được vài chữ, giữa núi nổi lên một trận gió, cửa sổ vốn không được đóng kín nay lại bị gió thổi bật ra, khung cửa sổ rầm một tiếng đập vào sau ót Tô Thố, sự đau nhức đồng thời phía trước mắt nổ đom đóm bay loạn xạ. Tô Thố nhịn đau, ôm lấy đầu đứng dậy, lại bị Hứa Nhất Hạo giữ chặt lại ấn ngồi lên ghế, một lần nữa ngồi xuống. Anh rất nghiêm túc, bất luận là khí thế hay biểu tình đều cực kì sắc bén. “ Lấy tay ra, để anh nhìn xem.”

Tô Thố bị đụng đến choáng váng, nhất thời cũng quên né tránh, cộng thêm động tác của cô sao có thể so được với một tuyển thủ bóng rổ như Hứa Nhất Hạo được. Đợi cô nhớ ra thì Hứa Nhất Hạo đã đứng ở phía sau cô. Anh cúi xuống, cẩn thận vén ra những lọn tóc, ngón tay anh nhẹ nhàng chuyển động trên tóc cô, hơi thở phả ra lượn lờ quanh cổ cô: “ Đụng phải chỗ này đúng không?”

Cánh cửa lại bị người nào đó mở toang ra.

“ Tô Thố, còn chưa xuống–”

Lần này người vào là Trần Tử Gia. Tô Thố ngơ ngác ngẩn đầu lên. Sắc mặt người mới tới đang nhìn thấy động tác ái muội của hai người họ thì tối sầm mặt xuống, ngay cả sự hòa hoãn cũng không có. Tô Thố đứng lên, Hứa Nhất Hạo nhận ra động tác của cô, bắt đầu thấy nghi hoặc. Sau khi nhìn thấy Trần Tử Gia, anh nhướng mày, khoanh tay theo thói quen, không có một câu giải thích dư thừa nào cả. Ánh mắt hai người giao nhau, giống như tia chớp.

Tô Thố lập tức cảm thấy đầu mình đau như búa bổ hơn lúc vừa nãy gấp vài lần. Cô nở nụ cười, giải thích nói: “ Vừa mới đụng vào đầu.”

Lúc này mùi thơm nức mũi xộc ra từ sân vườn. Cô lấy cớ vội vàng đi xuống lầu.

Khó có cơ hội bọn họ tìm được nhiều công cụ nướng như thế, không những thế còn làm rất ra dáng. Lửa than đang rừng rực cháy, Tô Trí đem một đĩa sườn non đổ xuống vỉ nướng, tạo ra những tiếng nổ xèo xèo.

Nhìn thấy Tô Thố xuất hiện ở trong sân, thần thái Tô Trí phấn khởi vội la lên một cách hăm hở: “ Anh trai em không tệ đúng chứ. Cũng không phải chỉ em biết nấu cơm, anh cũng đâu kém đâu.”

Nhận lấy chiếc đĩa từ tay anh, Tô Thố vỗ vai anh, cổ vũ nói: “ Đúng rồi đúng rồi, về sau làm người đàn ông nội trợ khẳng định tiền đồ vô hạn.”

Ở phương hướng hai người họ đang đối diện, vừa vặn có thể nhìn thấy Hứa Nhất Hạo và Trần Tử Gia một trước một sau đang tiến vào hoa viên, tuy rằng nhìn nét mặt cũng không khác gì mấy so với lúc bình thường, nhưng hàng lông mày nhíu thật chặt, thần sắc rất khác, dựa vào sự hiểu biết của Tô Trí đối với hai người họ, chắc chắn vừ nãy ở trên lầu đã xảy ra chuyện.

“ Anh nhớ là vừa nãy hai người họ đi tìm em mà, sao lại xuống sau em?” Tô Trí kéo tay cô em gái ngồi xuống trước bàn nướng, quan sát kĩ hỏi “ Ba đứa nãy giờ không có gì chứ?”

“ Không ạ, có thể có cái gì chứ.” Tô Thố hơi mỉm cười hỏi lại.

“ Tính khí hai người đó đều tốt. Trên thế giới này chỉ có em mới khiến họ thành thế kia, anh nghĩ không có người nào nữa đâu.” Tô Trí rắp tâm không buông tha cô, ngừng lại một chút rồi nói “ Hai người họ đều rất ưu tú không thể soi mói được gì cả. Em không thể không biết tâm ý của bọn họ đúng chứ, suy nghĩ thật kĩ đi em.”

Tô Thố lườm ông anh một cái, đáp một câu không ăn nhập gì: “ Em đi tìm chị dâu của em đây.”

Bóng đêm buông xuống, Ưng Thần đeo chiếc khăn trùm đầu, đang dùng đũa tre lật mấy miếng sườn nướng. Mặt cô đứng cạnh lò nướng nên đỏ hồng, cứ nướng xong miếng nào là phát cho mọi người miếng đó, bản thân thì chưa được ăn miếng nào, chỉ đứng nơi đó bận rộn. Tô Thố đi tới phòng bếp, đem trà táo gừng buổi chiều có nấu còn một ít đổ vào bình mang ra ngoài, rồi rót đầy vào từng cốc của mỗi người.

“ Đây là cái gì?” Lâm Tranh tò mò hỏi.

“ Đây là nước nấu từ táo và gừng, lúc ăn đồ nướng mà uống thứ này sẽ rất tốt.” Ưng Thần giải thích nói.

“Sao chị lại biết rành vậy?” Mễ Thi nhìn cô.

Ưng Thần bật cười: “Tô Trí thích a. Đi cùng anh ấy ra ngoài ăn nhiều lên, tự nhiên biết luôn.”

Tô Thố không ăn được nhiều đồ nướng, ăn có mấy miếng đã thấy no, nhưng nếu tất cả mọi người vẫn đang ngồi xung quanh bàn chiến đấu rất nhiệt tình, cô cũng không có thể bỏ đi trước. Cô hoàn toàn không nhớ rõ tại sao chỗ ngồi củ mình sao lại ở giữa Ưng Thần và Tô Trí, hai người nói chuyện, gắp đồ ăn cho nhau đều phải qua chỗ cô, nhìn thế nào cũng giống như kì đà cản mũi.

Rất nhanh đám đàn ông bắt đầu liều mạng nâng ly rượu. Lâm Tranh và Mễ Thi đang khuyên can, Tô Thố nhân cơ hội đi nghe điện thoại, sau đó lôi kéo Ưng Thần đi vào một góc hoa viên. Cách mấy gốc đại thụ, có thể nhìn đèn đuốc sáng trưng dưới gốc cây bên kia, cánh đàn ông đang cụng ly với nhau.

“ A Thố em có chuyện?” Ưng Thần lo lắng nhìn Tô Trí, rồi lại quay đầu nhìn Tô Thố. Khi cô nói chuyện chiếc dây chuyền màu thạch anh tím trên cổ cô nương theo ánh đèn thoáng lay động, ánh sáng lấp lánh.

Tô Thố đưa ra chiếc phong bì trắng đã chuẩn bị sẵn đưa cho cô, sau đó hạ thấp giọng nói: “ Anh chị sắp phải đi, em không có gì để tặng cả, chỉ có thứ này. Sư tỷ chị nhất định phải nhận lấy nhé.”

Trong phong bì là một tấm thẻ và một tờ giấy ghi mật mã chưa bóc ra. Ưng Thần lật qua lật lại tấm thẻ nhìn không có gì đặc biệt ấy, hoàn toàn không hiểu ra sao, cô ngẩng đầu trong sự nghi hoặc nhìn khuôn mặt Tô Thố đang mỉm cười với cô, cô đột nhiên mới vỡ lẽ ra, cho dù cô có kiệt lực khắc chế đi chăng nữa, nhưng biểu tình trên mặt cô chỉ có thể dùng hai chữ kinh sợ để hình dung, cô cứ đứng bất động nói không nên lời.

“ Ba mẹ cho em tiền đều gửi ở trong tấm thẻ này, em đã đổi tất cả ra rồi.” Tô Thố nói.

Ưng Thần mở miệng mà không biết nói gì, sau đó lại nhắm lại. Lặp lại vài lần sau đó cô trả lại phong bì, rốt cuộc cũng nói lên lời: “ Em đang làm cái gì hả! Em biết rõ Tô Trí sẽ không nhận nên mới đưa cho chị? Em nghĩ rằng em đưa chị sẽ nhận sao? Anh chị không lẽ lại thiếu chút tiền này. Em tự mình giữ lại đi, vạn nhất có chuyện cần đến còn có cái mà dùng.”

Lúc đầu cô nói chuyện còn có chút bực mình, nói lộn xộn không có tính logic; nhưng sau đó đã bình thản đi nhiều, trong mắt không giấu nỗi chút thở dài.

“ Em biết, số tiền này dùng ở nước ngoài cũng không dùng được bao lâu.” Tô Thố nhẹ nhàng dừng một chút: “Anh chị cũng không thiếu chút tiền ấy, cho nên em mới tặng anh chị, coi như là một chút tấm lòng của em. Anh chị đi không biết bao lâu mới có thể trở về. Nhiều hơn nữa thì em cũng không có. Lại nói thêm, đây vốn là tiền của Tô Trí. Sư tỷ, chị nhận giúp em đi.”

Ngữ khí của cô tuy rằng bình thản, nhưng Ưng Thần vẫn nghe ra ý khẩn cầu hiếm thấy trong những câu nói ấy. Cô nhìn vào mắt Tô Thố, nói một cách rành mạch: “Em vì điều gì mà không chịu tiêu tiền của ba mẹ Tô Trí cho? Hiện tại em cũng gọi hai người họ là ba mẹ. Trừ phi em nói cho chi biết nguyên nhân. Bằng không chị sẽ không nhận.”

Khóe môi Tô Thố cong lên cười nhẹ: “ Tự em cũng có đủ tiền để xài. Em quen rồi, dù muốn thay đổi thói quen cũng bó tay.”

Ưng Thần lắc đầu cười khổ, cô hạ thấp ánh mắt xuống nhìn chiếc dây chuyền đeo trên cổ mình, “ Đây là chiếc dây chuyền em tặng cho Tô Trí?”

“Không phải, là Tô Trí tặng cho chị,” Tô Thố cười, “Đúng rồi, em muốn đi trước –”

Lời còn chưa dứt, trong hoa viên náo động một vùng. Căn bản không cần tốn sức, Ưng Thần đã nghe thấy tên Tô Thố được đề cập đến, sắc mặt liền biến đổi, lôi kéo cô quay về chỗ cũ.

Trần Tử Gia và Hứa Nhất Hạo cả người toàn mùi rượu, đứng ở bên cạnh bàn ăn, sắc mặt u ám nhìn nhau, không khí giương cung bạt kiếm, trong không khí tràn ngập mùi vị thuốc súng, giống như chỉ cần một đốm lửa nhỏ thôi là có thể nổi bừng lên một cơn hỏa hoạn lớn. Nhìn thấy Tô Thố xuất hiện, hai người họ đem ánh mắt thu hồi lại nhưng mùi vị thuốc súng càng đậm hơn.

“Tô Thố, ba năm đã qua rồi. Hôm nay em nói cho rõ ràng mọi chuyện đi.” Ánh mắt Trần Tử Gia cơ hồ đỏ au, nghiến răng nghiến lợi nói, “Hai người chúng ta, em rốt cuộc thích ai? Chỉ cần em nói một câu, một người còn lại sẽ lập tức bỏ cuộc.”

Hứa Nhất Hạo dựa vào bàn, không nói. Ánh mắt anh dính chặt trên người Tô Thố, giống như muốn tìm được đáp án trong động tác của cô.

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm kinh sợ, xung quanh mất hẳn đi tiếng động, giống như tất cả mọi người đều đang nín thở chờ đợi thời khắc kia. Người luôn luôn thích đùa cợt là Vương Thẩm ở giây phút nguy cấp này cũng im bặt, anh và Lâm Tranh ngồi trên cùng sô pha, vẻ mặt rất nghiêm nghị. Tô Thố nghe thấy một tiếng ầm vang. Cô dùng một loại tốc độ cực kỳ thong thả chậm rãi quay đầu lại, người được nhìn không phải Trần Tử Gia, cũng không phải là Hứa Nhất Hạo, mà là Mễ Thi. Biểu tình trên mặt Mễ Thi cực kỳ đau khổ oán hận, nhìn trong ánh mắt của cô ấy như vỡ vụn thành từng mảnh.

“Ai cũng không thích” Mặt Tô Thố không chút thay đổi, “ Không có ai cả.”

Cho dù đáp án này là trong dự kiến, nhưng trước đó lại không có ai nguyện ý tin tưởng nó. Tô Trí liếc nhìn Tô Thố một cái, cảm thấy được cơn say như đang tích tụ lại rồi đột nhiên đánh úp đến, anh vô lực tựa vào tường, giọng nói hàm chứa sự thương xót: “A Thố, em đến bây giờ vẫn không hiểu sao? Giang Vi Chỉ đã chết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.