Nơi Cuối Đường Anh Chờ Em

Chương 29: Chương 29




Đầu điện thoại bên kia hơi thở của Tô Trí rõ ràng không ổn định, giọng nói lại là kiểu thân thiết mà Tô Thố chưa từng nghe qua: “Vết thương em hiện có đỡ chút nào chưa?”

“Nếu anh không gây chuyện, mọi chuyện sẽ ổn thỏa hết.” Tô Thố ngừng một chút, nói “Anh trai, em biết anh là tốt với em, nhưng anh nghĩ lại mà xem, chuyện này rốt cuộc có thể giải quyết không hả?”

Tô Trí chỉ biết quan tâm loạn xị ngậu hết lên, cũng không nghĩ đến mối quan hệ lợi hại trong đó. Thanh âm của Tô Thố giống như rót xuống một làn nước lạnh, đầu óc anh cũng tỉnh táo được bảy tám phần, nói một cách buồn bã: “Sao vậy?”

Tô Thố cười khổ: “Anh trai, anh chẳng lẽ còn không biết gia thế của Mễ Thi đằng sau có bối cảnh gì hay sao? Cho dù em có chết rồi cũng chưa chắc sẽ gợn lên tia lăn tăn nào cả. Anh quay về đây thì thế nào? Anh không về đây thì ra sao? Cô ấy đâm em một nhát, chẳng lẽ em cũng đâm trả cô ta một nhát? Hoặc là anh đi đâm cô ta một nhát lại?”

“Trần Tử Gia lúc ấy không phải cũng ở đó à?” Tô Trí trầm mặc, nói.

“Ở đó hay không thì sao chứ?” Tô Thố mỉm cười, “En có thể bức anh ấy đi chỉ tội Mễ Thi ư? Làm chuyện vô bổ thôi. Nói thêm em cũng không còn nguy hiểm gì nữa, nằm nghỉ một tháng là khỏi hẳn. Dù sao cũng đang là kì nghỉ, không vấn đề gì cả.”

“Chẳng lẽ cứ để thế?” Giọng nói của Tô Trí cực kỳ khó nghe, giống nhu yết hầu đều bị chặn nghẹt cứng lại.

“ Còn có thể có biện pháp gì?” Tô Thố ấn ngực, kiệt lực làm cho giọng nói của chính mình bình tĩnh lại một chút, “ Với lại chuyện của Mễ Thi, em thật không trách cô ấy. Em còn nhớ rõ bộ dáng tuyệt vọng lúc đó của cô ấy…… chuyện này nếu mà nói đến thì cũng là lỗi của em. Em đã nhận lời với cô ấy, mà còn nuốt lời, em có lỗi với cô ấy, em bị thương cứ coi như em bị báo ứng đi.”

“ Báo ứng quỷ ấy!” Tô Trí rồi đột nhiên cáu tiết lên, Tô Thố nghe được âm thanh ghế bị đá, “ Em cư nhiên tin thứ quái quỷ này? Anh nói cho mà biết, em không có lỗi gì với cô ta hết, tình yêu là có thể nhường qua nhường lại sao? Tối qua anh muốn mắng Trần Tử Gia lắm đó, với lại em đâu phải là em gái của tên đó a–”

Nói một lúc thì cơn tức giận của anh cũng tan bớt: “ Thôi bỏ đi, cậu ta hiện tại còn khó chịu hơn anh, anh cũng không đi trách cậu ta, cậu ta nói với anh, nhìn thấy cảnh em nằm trên giường bệnh, giờ khắc đó cậu ta như mất hết hy vọng, trái tim như ngừng đập. Nói đi nói lại, giống như đều là vấn đề của anh, lúc ấy anh có lẽ không nên giới thiệu hai đứa quen nhau, mấy đêm nay anh căn bản không chợp mắt nổi. Anh nghĩ có lẽ anh đã sai rồi, cuộc sống mà em phải trải qua cũng quá gian nan rồi.”

“ Vậy anh đừng có mà quay về đây, em khá tốt,” Tô Thố mỉm cười, nói, “ anh quay về thì rất ngứa mắt, cúng ta cứ nói dăm ba câu là cãi lộn lên, vì suy ngĩ cho việc dưỡng bệnh của em, anh đừng có mà về đấy.”

Tô Trí thở dài một hơi.

“ Còn nữa, chuyện này cũng đừng nói với Trần sư huynh,” Tô Thố nói, “ Em biết quan hệ của các anh rất tốt, chuyện gì cũng nói với nhau, nhưng có một vài lời nói vẫn không nên nói là tốt nhất.”

“ Anh mày ngay cả chừng mực này cũng không biết?” Tô Trí “hừ” một tiếng, “ Nhưng em cũng đừng có kiểu suy nghĩ rằng Trần Tử Gia sẽ không nghĩ ra. Cậu ấy là người thông minh như thế, lại lớn lên trong môi trường gia đình làm chính trị…… A Thố, cho dù em có thông minh hơn nữa, nhưng về mặt nhân tình thế thái trải nghiệm xã hội em chắc chắn không bì nổi với cậu ấy đâu, chẳng qua, cậu ấy không muốn nói ra mà thôi, đặc biệt là nói với anh, với em.”

“ Uhm, em tự biết.” hai anh em ít có cơ hội được nói chuyện cởi mở chân thành với nhau như thế, Tô Thố để lộ ra nụ cười mệt mỏi, cô có chút buông thả bản thân, bình thường những lời nói quyết sẽ không nói ra miệng cư nhiên cứ thế mà nói ra, dù sao người bên đầu dây kia cũng là đối tượng duy nhất trên thế giời này khiến cô có thể dốc hết lòng mình: “ Em nhớ lại những lời năm ấy Lưu Phỉ sư tỷ đã nói với em, chúng em không cùng một loại người, bây giờ nhớ lại, chị ấy quả thật biết nhìn xa.”

“ Cô ấy từng nói thế với em?” Tô Trí trầm mặc, “ Chúng ta đều không khác gì mấy. Hiện tại anh cũng cảm thấy, cô ấy nói rất đúng.”

Tô Thố sửng sốt: “ Anh–”

Tô Trí vậy mà cũng chẳng nhiều lời thêm, nói thêm vài câu tán gẫu rồi cúp máy.

Những ngày sau cùng kiếp sống đại học của cô đều trải qua trong bệnh viện, bữa cơm liên hoan chia tay không say không về trong truyền thuyết ấy cô hoàn toàn không được cảm thụ, thậm chí hình chụp tốt nghiệp cũng không có dịp chụp nữa. Các bạn học trong hệ đều đến bệnh viện thăm cô vài lần, trong tiếng nói cười của các bạn ấy, Tô Thố cuối cùng cũng tìm được một chút cảm giác chia ly lúc tốt nghiệp cần có.

Lễ tốt nghiệp diễn ra trong vài ngày sau đó, Tô Thố bất luận thế nào cũng muốn tự mình đi lĩnh bằng tốt nghiệp, Dương Tuyết tức giận đến nỗi đi qua đi lại từ trong ra ngoài phòng bệnh càm ràm: “ Mi đều bị thương ra nông nỗi này rồi, xuống giường cũng không nổi, còn muốn đi ra ngoài đầy nắng hơn một tiếng đồng hồ? Ta giúp mi lĩnh là được rồi, làm ơn đi. Mi không phải không thích người ta biết ngươi bị thương sao, sao giờ lại không muốn nữa hả?”

“ Trước với giờ không giống nhau mà. Dù sao mi cũng phải đẩy ta đi đó.”

“ Đẩy mi đi?” Dương Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Trần Tử Gia đẩy một chiếc xe lăn tiến vào bệnh phòng, dìu Tô Thố ngồi lên trên xe lăn.

Dọc đường đi đến chỗ sân vận động, Tô Thố không nghe thấy bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ. Đúng vào cuối tháng 6, ánh nắng mặt trời vô cùng độc, cô cậu sinh viện mặc quần áo sinh viên tốt nghiệp vừa dày vừa nặng ấy, ai cũng đều nóng đến nỗi đổ mồ hôi dầu. Tô Thố đứng trong hàng ngũ của học viện Vật lí, cảm giác được ngực lại ướt sũng, cũng không biết là mồ hôi hay máu.

Sau những tràng phát biểu cảm nghĩ tốt nghiệp dài lê thê, cuối cùng cũng đến lúc phát bằng tốt nghiệp.

Đám người phía trước nổi lên một trận ồn ào, Dương Tuyết hưng phấn quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Thố, nói: “ A, lãnh đạo trường trao bằng tốt nghiệp cho chúng ta là thầy hiệu trưởng a, năm nay vận khí chúng ta không tồi nhỉ.”

Nhìn thấy hiệu trưởng Hứa đi vào, Tô Thố ý bảo Dương Tuyết đỡ mình đứng lên, cánh tay cô khẽ dùng lực một chút là thấy như có cảm giác xé rách lồng ngực, bước chân trượt một cái, không dẫm lên mặt đất mà dẫm lên chỗ để chân của chiếc xe lăn, cả người không thể không chế ngã nhào về phía trước, Dương Tuyết và bạn học phía trước đồng thời đỡ lấy cô, một người bắt lấy cánh tay phải cô, một người đỡ lấy vai trái cô, dùng sức không đều, Tô Thố cảm giác được ngực càng ướt, những cũng may mặc áo tốt nghiệp màu đen, bên ngoài không nhìn thấy gì hết.

Sau một phen lao đao vất vả lắm mới đứng vững được cô nhìn thấy hiệu trưởng Hứa đứng dưới ánh nắng mặt trời, cầm bằng tốt nghiệp của cô, đánh giá cô một cách âm thầm. Dương Tuyết giải thích một cách vấp váp: “ A, hiệu trưởng Hứa, bạn ấy đang bị thương nặng ạ.”

Hiệu trưởng Hứa như có vẻ đăm chiêu gật đầu. Tô Thố đưa ra hai tay đón lấy bằng tốt nghiệp, nhẹ nhàng nói xong câu “Cám ơn hiệu trưởng” thì ngã ngồi xuống xe lăn. Cô cúi đầu, mái tóc rũ xuống che đi đôi mắt, cô không mở bằng tốt nghiệp ra, chỉ không ngừng vuốt ve chữ viết màu vàng ngoài bìa, bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt cay xè, hàng chữ trên tấm bìa vặn vẹo mờ nhạt. Đã nhiều năm không có loại cảm giác này rồi, Tô Thố đờ đẫn nâng tay sờ lên mắt mình, cảm giác được ngón tay chạm vào một mảng ẩm ướt.

Thời điểm trở về bệnh viện thì Trần Tử Gia vừa mới đi ra ngoài. Tô Thố cởi áo tốt nghiệp xuống, Dương Tuyết kinh ngạc phát hiện ra máu thấm đỏ băng gạc, không khách khí nhuộm đỏ một mảng lớn trên áo sơ mi trắng, hơn nữa còn có xu thế tiếp tục khuếch tán rộng ra.

Dương Tuyết nhìn chằm chằm chị y tá giúp cô bạn thay băng gạc, đau lòng khóc òa lên, nói lải nhải: “Ta đã bảo mi đừng có mà đi, mi cứ cãi ta đi mới chịu hả.”

Tô Thố trừng cô bạn một cái: “Ta chưa có đi đời nhà ma đâu, chờ ta chết xong mi hãy khóc như vậy đi, khi đó ta tuyệt đối không có ý kiến.”

Chị y tá mấy ngày nay, có vẻ quen thân với mấy cô gái này, chị nhìn chằm chằm Tô Thố: “Tô Thố em cũng nên yêu bản thân chút đi, lần trước là Trần Tử Gia truyền máu cho em, chẳng lẽ lần này còn muốn anh ấy truyền tiếp nữa?”

Tô Thố sững người, Dương Tuyết cướp lời hỏi: “ Lần trước là anh ấy cho máu Tô Thố ư?”

“Đúng a. Lúc ấy kho máu không có loại máu AB, khó có trường hợp hai người họ trùng nhóm máu.”

Trước lúc Dương Tuyết lộ ra bất kì biểu tình nào, Trần Tử Gia cầm theo cặp lồng giữ nhiệt đi vào phòng, nhìn thấy đống băng gạc thấm đầy máu, nét mặt lập tức tái đi, ánh mắt sắc bén đến nỗi khiến người ta không dám hỏi nhiều.

Tô Thố nghiêng đầu, không nói được một lời; Dương Tuyết sửng sốt nói: “ Tô Thố, ta nhớ lại rồi, đống sách kia của mi ta quên chưa gửi đi rồi, ta lập tức đi đây.” Nói xong biết điều vội vàng chuồn ngay.

Chị y tá thở dài, cũng xoay người rời khỏi bệnh phòng.

Sắc mặt Trần Tử Gia trắng lại xanh, xanh lại trắng, sau vài lần thần sắc bất định cũng đã hồi phục lại màu sắc bình thường. Anh đi ra khép cửa phòng bệnh lại, nhân tiện kéo bức rèm cửa sổ lại; sau đó lại ngồi xuống, mở bình cách nhiệt ra, đổ ra một chén cháo, ôn hòa nói: “ Đây là cháo nấu từ táo đỏ và cẩu kỷ, vô cùng bổ máu.”

Mấy ngày nay mỗi ngày anh đều đến bệnh viện, một ngày ba bữa cơm đều đem đến, suốt mấy buổi tối liền đều ngủ lại ở phòng bệnh, tuy rằng nhìn có vẻ tinh thần sảng khoái, khôi ngô tuấn tú như kiểu có thể tùy lúc chụp hình chung với người khác ấy, nhưng Tô Thố biết anh cực kì mệt mỏi. Cô nhận lấy cháo uống một ngụm, sau đó để xuống: “Sư huynh, anh không cần phải chăm sóc em nữa đâu. Em không muốn tranh cãi với anh điều gì hết, nhưng việc em bị thương chưa từng là lỗi của anh, thịnh tình của anh, em đều để ở trong lòng rồi.”

“ Hai chúng ta đều phải đến nơi xa xôi học nghiên cứu sinh, không lẽ đến ngay cả việc để anh chăm sóc em cũng không cho?” Trần Tử Gia kéo ghế qua ngồi xuống, tập trung tất cả tinh thần nhìn vào cô, lẳng lặng nói, “ Vết thương của em xấu đi rồi, còn muốn giấu anh.”

Ánh sáng xuyên thấu qua tấm màn cửa sổ bằng lụa mỏng đã yếu bớt đi không ít, không hề quá chói mắt. Tô Thố chỉ cảm thấy lo âu, ngoảnh đầu, nhìn từng giọt nước trong ống trong suốt tí ta tí tách rớt xuống chảy vào trong mạch máu, thật lâu sau mới nói:“ Sư huynh, em không có gì để đền đáp cho anh hết, dựa vào điều kiện của anh, cần gì phải khổ như thế.”

“ Em dứt khoát muốn đi lĩnh bằng tốt nghiệp là vì Giang Vi Chỉ đúng không, em căn bản không phải vì chính mình lĩnh bằng tốt nghiệp, em là lấy cho cậu ta.” Trần Tử Gia mỉm cười, cơ hồ là rất bình tĩnh nói ra những lời đó: “ Nhưng em có biết không? Tình cảm của em đối với cậu ấy sâu bao nhiêu, anh sẽ đối với em sâu đến đó. Em không thoát ra được, anh sao có thể thoát ra đây.”

Chẳng đề phòng mà nghe được những lời nói ấy, đại não Tô Thố trong nháy mắt thất linh, cô đột nhiên giơ tay che kín sít sao trán và mắt, thì thào tự nói với chính mình: “ Đừng nói nữa đừng nói nữa–”

“ Anh không nói nữa,” Đỡ lấy vai cô để cô nằm xuống, Trần Tử Gia nhẹ nhàng nói: “ Em nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Tỉnh ngủ cũng đã là buổi tối, bên ngoài trời tối đen, tiếng gió như tiếng đàn, vội vàng đập cửa sổ. Có người đứng bên cửa sổ, trong phòng bệnh không bật đèn, ánh trăng bên ngoài mỏng manh mà đơn bạc, đường nét hình dáng anh mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể ngờ ngợ nhìn ra anh rất cao, Tô Thố rất khó khăn đem bóng lưng anh và bóng tối bên ngoài tách rời ra, đáng tiếc dù làm thế nào cũng không thành công.

“ Vi Chỉ.”

Kêu xong cô bịt kín miệng lại, đã nhiều năm qua, cô sợ chính mình thất thanh bật khóc ra; người kia quay đầu lại, nhưng lại không tới gần, cặp mắt hẹp dài xinh đẹp trong bóng đêm kia tỏa ra ánh hào quang chớp động, chẳng khác nào những vì sao.

Khó khăn lắm mới chống lên đầu giường ngồi dậy, Tô Thố dịu dàng nói, “ Thật sự là anh sao? Anh quay về thăm em ư? Ngày đó khi nằm viện em đã mơ thấy anh –”

Đèn trong phòng bệnh loáng cái đã sáng lên.

Đầu tiên trước mắt là một mảng trắng xóa, tiếp đó thân ảnh người lại tách ra từ trong ánh sáng, Tô Thố rốt cục đã thấy rõ ràng trước mặt thực sự là có người, chỉ là gương mặt kia và gương mặt trong kí ức có sự khác biệt, tuy rất giống, nhưng lại không phải anh.

“ Tôi không phải Giang Vi Chỉ.” Hứa Nhất Hạo nói ra một cách nhẹ nhàng.

“ Sao cậu lại trở về?” Trần Tử Gia đứng ở cửa, hỏi một cách nghi hoặc, “ Lại làm thế nào mà biết bệnh viện?”

Hứa Nhất Hạo ngồi xuống, ánh mắt không biết nhìn về phía nào, nhưng lại đang trả lời vấn đề vừa nãy: “ Tôi mới về lúc chiều, ba tôi nói cô ấy bị thương rất nghiêm trọng, phải nằm viện, tôi liền đến thăm. Vừa nãy có đến hỏi thăm bác sĩ về bệnh trạng cô ấy. Bác sĩ nói là cậu đưa cô ấy đến bệnh viện. Bác sĩ còn nói cô ấy bị dao đâm gần tim, miệng vết thương không lớn cũng không sâu lắm, nhưng bị cứa vào động mạch, xuất hiện tình trạng bị choáng ngất đi vì mất máu quá nhiều, sau đó……”

Anh lặp lại một loạt các danh từ y học, lấy ngữ khí như kiểu “ Câu truyện này a vĩnh viễn sẽ không kết thúc” vẫn không ngừng nói tiếp.

Đợi cho anh nói đủ, Trần Tử Gia mới nói: “ Đều không sai, đúng là thế.”

Cặp mắt Tô Thố dần dần khôi phục lại sự trong veo, thản nhiên nói “Trần sư huynh phiền anh đi ra ngoài một chút.”

Trần Tử Gia nhẹ giọng thở dài, khép lại cửa.

“ Em muốn nói gì,” Hứa Nhất Hạo nói.

“ Em vẫn luôn chưa xin lỗi anh, em không biết làm sao để xin lỗi anh nữa.” Tô Thố thong thả nói: “ Nếu em là anh, cũng sẽ không tha thứ cho chính mình. Thật đó, đều là lỗi của em, anh không cần bởi vậy mà giận lây sang các cô gái khác, cũng không nên bởi vậy mà giận lây sang Vi Chỉ. Anh cũng chưa từng gặp qua anh ấy, cũng không hiểu anh ấy, cho nên xin anh đừng trách anh ấy.”

“ Em tìm anh trở về, chính là nói điều này?” Hứa Nhất Hạo dựa vào tường, mặt không chút thay đổi.

“Đúng, chính là điều này. Xin lỗi anh.” Tô Thố nhìn anh, hỏi: “ Nếu ngày đó sau khi em bị choáng sẽ chết đi, giống như ba mẹ em, giống ông nội em cứ như vậy mà chết đi, anh vẫn sẽ trách em chứ?”

Thần sắc mà anh cố tự trấn định ra rốt cuộc cũng có sự biến hóa, rã rời, thương xót, âu sầu, bất đắc dĩ, quá nhiều cảm xúc như dòng nước dâng trào, sau đó đều không chịu lui bước, toàn bộ chất đống trong đôi con ngươi: “ Đừng nói lời ngốc nghếch.”

Tô Thố chỉ cười: “ Em chỉ nói đại vậy thôi. Em có thể còn sống sót là do hai tính mạng của ba mẹ em đổi lại, cho nên em sao có thể chết chứ? Ba mẹ là đang ôm em mà chết, thùng xe ô tô nổ tung, các mảnh vỡ vụn bắn khắp nơi, nhưng ba mẹ vẫn không nhúc nhích mà ôm chặt em, còn che kín mắt em. Cha mẹ đều là như vậy, vì con cái mình, cái gì cũng đều bỏ được, cái gì cũng đều cho đi được. Cho nên anh đừng chống lại hiệu trưởng Hứa nữa. Thầy làm mọi chuyện, đều là tốt cho anh. Thật đó anh, thầy ấy cũng chỉ là một người cha của một người thôi, cho tới bây giờ cũng không phải của ai khác cả.”

Hứa Nhất Hạo nghe xong tĩnh lặng một lúc thật lâu, biểu tình kia không biết là khóc hay là cười: “ Là ba anh kêu em làm thuyết khách? Tốt lắm, ông ấy không có tìm lầm người, ông ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng tìm lầm người.”

Ngoài cửa sổ tiếng gió càng vội vã. Tô Thố nghe riết rồi thấy cơn mệt mỏi đánh úp lại, mỉm cười: “ Anh hiểu lầm rồi, hiệu trưởng Hứa vô cùng lo lắng cho anh, thầy chỉ nhờ em gọi anh về; mấy lời này là em nhiều chuyện mà nói với anh thôi.”

Nói xong cô dựa vào đầu giường, không nói chuyện tiếp. Hứa Nhất Hạo rốt cuộc vẫn bị xúc động bởi những lời nói đó, cuối cùng quay đầu rời đi; anh vặn mở cửa phòng, nhìn đối mặt với người đứng ở cửa trong chốc lát, nói: “ Cậu chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Tiếng gió bên trong hành lang quét qua phòng, tóc tai quần áo hai người đều thổi về cùng một phương hướng; tiếng sấm sét vang lên bên tai họ, lúc tia chớp nổi lên, anh nhìn thấy Trần Tử Gia gật đầu một cách trịnh trọng.

Cơn mưa rốt cuộc cũng ào ào đổ xuống, nóng lâu như vậy, cũng đến lúc nên mát mẻ chút thôi. Với ý niệm như vậy ở trong đầu, Tô Thố đã chợp mắt rồi.

Sau kì nghỉ đám sinh viên rời trường học, Dương Tuyết về trễ sau vài ngày, đem đồ đạc của mình qua gửi một chị bạn học lớp trên, bởi vì không giống lúc tốt nghiệp bận bịu đến nỗi hai chân bốc khói, mỗi ngày cô đều tới bệnh viện, sáng tinh mơ không nóng và lúc chiều tối đều đẩy Tô Thố đi ra ngoài khu vườn trong bệnh viện dạo mát ngắm phong cảnh, khi trời nóng thì cùng Tô Thố tán gẫu ôn chuyện cũ, đồng thời giúp Tô Thố giải quyết một đống trái cây, mỗi khi nói là bắt đầu “Nghĩ đến năm đó thế này thế kia”, các cô đều có cảm giác, quang cảnh này tựa như hai bà lão già cả bảy tám mươi tuổi vậy.

Dương Tuyết từ bên ngoài trở về, đem một xấp hóa đơn đưa cô xem: “ Kiểm tra một chút, bởi vì có bảo hiểm, nên chi phí bệnh viện cũng không mất nhiều. Nhưng, mấy người họ nói Trần sư huynh đã thanh toán sạch rồi.”

Tô Thố lật các loại hóa đơn bản liệt kê, thở thoát ra: “ Vẫn may, vẫn may.”

“ Ta đang suy nghĩ, mi trả lại anh ấy tiền anh ấy có chịu nhận không đây?” Dương Tuyết hỏi cô, “Anh ấy hẳn là đâu có để tâm chút tiền này đúng không.”

“ Thiếu nợ trả tiền mà.” Tô Thố chu môi, đưa qua một tờ giấy, “ Đây là số tài khoản của anh ấy, mi giúp ta chuyển đi. Anh ấy đâu có nợ ta cái gì đâu.”

Dương Tuyết không cho là đúng:“ Trả tiền thì dễ trả tình khó nha.” Nói xong dư quang khóe mắt cô liếc thấy Trần Tử Gia đứng ở cửa, lập tức ngây ngẩn cả người, nụ cười cứng ngắc đi nhiều.

Tô Thố cười: “ Đang thương lượng việc gửi lại tiền cho anh đó.”

Trần Tử Gia nhìn cô một cái, trong mắt toàn bộ đều là thở dài, thật lâu sau anh mới gật đầu nói: “Nếu em mà có tiền, thì trả đi, nếu không có, cũng không gấp lắm đâu.”

Một tuần sau kì nghỉ, Dương Tuyết bị mấy cuộc gọi trong nhà thúc giục trở về, nói là ông nội cô bị bệnh nguy nan. Tô Thố vốn muốn đi đưa tiễn cô bạn, nhưng Dương Tuyết kiên quyết không đồng ý; cuối cùng cô chỉ có thể lẳng lặng ngồi ở bệnh phòng xuyên qua cửa sổ nhìn bóng dáng cô bạn mình rời đi, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác thê lương lạnh lẽo xuyên qua tim phổi: Ở rất nhiều năm trong tương lai, cô đều sẽ không được chiêm ngưỡng lại cô gái có nụ cười cởi mở thắng thắn ấy nữa. Một thời đại đi theo một bóng dáng cứ như vậy mà trôi qua rồi, cứ như vậy sa vào kí ức. Giống như một bài thơ đã viết: Chúng ta dường như giống những cánh chim hải âu và sóng biển gặp nhau, gặp gỡ rồi, đến gần rồi. Hải âu bay đi, sóng biển ào ào chảy ra xa, chúng ta cũng chia tay rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.