Nơi Cuối Đường Anh Chờ Em

Chương 33: Chương 33




Cuối thu ở vùng núi đến sớm hơn các vùng khác, thời điểm ban đêm tiếng gió vù vù, thổi rụng lá cây. Tuy Trần Tử Gia chỉ mới đến đây hai ngày, nhưng đối với tất cả mọi thứ ở đây đều quen thuộc rất nhanh. Có những đứa trẻ, trường học ở sơn thôn náo nhiệt vô cùng, khi học môn thể dục, những đứa trẻ cùng nhau đá cầu, ném bao cát, cực kì vui vẻ, tiếng cười vang tận trời xanh, cùng với tiếng vọng hòa thành một khối vang khắp khe núi.

Tan học, Tô Thố từ phòng học đi ra, dẫn theo các em học sinh đến thư viện bên cạnh. Trần Tử Gia cũng ở đó, tập trung chú ý đang giở một quyển sách. Sách ở nơi này đều là được quyên góp, đến từ các nơi trên cả nước.

Những đứa trẻ chạy như bay vào, nhiệt tình quan tâm, kêu gọi chú Trần. Trần Tử Gia ngồi xuống, cùng nói chuyện với chúng, tươi cười, vô cùng thân thiết. Chưa đầy hai ngày, anh đã có thể nhớ chính xác tên của hơn ba mươi đứa trẻ. Thái Ngọc huých huých Tô Thố, ngạc nhiên hỏi: “ Anh ấy tại sao lại nhớ nhanh như vậy?”

Tô Thố nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, không có gì là bất ngờ. Từ trước đến giờ cô đều biết rõ anh có thể làm được những chuyện này. Khi Trần Tử Gia đi ra từ thư viện, Tô Thố nhìn thấy trên tay anh vẫn cầm quyển sách ấy, nghi hoặc hỏi : “ Những quyển sách này đều là cho mấy đứa nhỏ, anh cầm để làm gì vậy?” Trần Tử Gia hất lông mày, liếc nhìn thư viện : “Bên trong có bao nhiêu sách em quyên góp?”

Tô Thố ngửa tay đếm: “ Em cũng không nhớ rõ nữa.”

“ Nhưng quyển này khẳng định là của em.” Trần Tử Gia mở sách đưa qua cho cô, “ là chữ của em, viết cách đây bảy năm, lúc đó em học đại học năm nhất nhỉ.”

Tô Thố chăm chú xem, đúng là thật, cô ngậm miệng cười, “đã bảy năm rồi, thời gian thật nhanh.”

Khi nói chuyện, hai người đi dưới tàng cây trong sân vận động, lá cây đều đã vàng hết rồi, gió thổi hiu hiu tạo nên âm thanh lạo xạo, giống như đang mưa nhỏ.

Âm thanh lạo xạo ấy bị tiếng chuông điện thoại của Trần Tử Gia lấn át, sau khi gật đầu ra hiệu cho Tô Thố, anh đến đầu kia của sân vận động nghe điện thoại. Tô Thố trở lại thư viện, mới gặp được Tề Tiểu Phi đang tưng bừng, thích thú cầm quyển sách từ bên trong đi ra.

“ Cô Tô” kéo Tô Thố ngồi xuống, Tề Tiểu Phi chỉ vào bức hình có người du hành ngoài vũ trụ trong quyển sách, nghiêm túc hỏi: “Tại sao con người ở ngoài vũ trụ có thể bay, mà không rơi xuống mặt đất?”

Tô Thố suy nghĩ một lúc, sau đó cô ra hiệu cho Tề Tiểu Phi quan sát mặt trời ở ngoài, rồi giải thích : “Em xem, mặt trời, mặt trăng, ngôi sao đều sẽ không rơi xuống đất đúng không? Cho nên nhà du hành vũ trụ cũng sẽ không rơi xuống mặt đất, quy luật trong đó là giống nhau.”

“Quy luật gì ạ?” nói ra điều này đương nhiên làm cho cậu ta càng mơ hồ, đồng thời cũng rất hứng thú.

“ Bởi vì tồn tại lực hấp dẫn,” Tô Thố lấy ra một bản thảo, bắt đầu vừa chỉ lên hình ảnh vừa giảng, “ ở trong vũ trụ này nhiều nhất cũng là ……”

Suốt hai tiếng đồng hồ và hai ngày sau, Tô Thố hễ có thời gian liền dạy cho Tề Tiểu Phi những kiến thức vật lí thông thường, mới đầu cô sợ Tề Tiểu Phi nghe không hiểu nên giảng rất đơn giản, nhưng mà lòng hiếu kì và tinh thần ham học của cậu bé so với bạn bè đồng trang lứa tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa, khó khăn nhất là đối với vật lí phải có năng lực lĩnh hội thiên nhiên, đối với những đứa nhỏ bình thường thì khó có thể giải thích được những khái niệm trừu tượng cơ bản, ví dụ : gia tốc, quán tính, lực trường đẳng, cậu lại có thể lập tức lĩnh hội sâu sắc, loại năng lực trời phú ấy khiến cho người ta cứng lưỡi.

Thái Ngọc giật mình quá chừng, liên tục nói: “ Mình biết Tiểu Phi rất thông minh, nhưng không nghĩ lại có thể là tiểu thiên tài.”

Trong quá trình Tô Thố giảng bài cho cậu ta, Trần Tử Gia có lúc cũng ở một bên, hai người thường xuyên nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc. Tề Tiểu Phi ở trong lòng của Tô Thố, nét chữ viết nhảy tách xa nhau, nhìn thấy bóng dáng nghịch ngợm của cậu bé dần dần mất hút trên đường, Trần Tử Gia cảm khái muôn vàn : “ Thảo nào nói chín mươi chín phần trăm thiên tài đều bị bóp nghẹt trong quá trình trưởng thành, quả thật là như vậy.”

Thu hồi lại ánh mắt, Tô Thố mới nhớ tới đáp lại lời nói của anh: “ Em cảm thấy, kì thật là thiên tài không chắc đã là tốt, đa số đều không hưởng thụ hết thuở thơ ấu, thực sự mất nhiều hơn được.”

“Lúc nhỏ em cũng như vậy à?” Trần Tử Gia nghiêng đầu nhìn cô.

Tô Thố nhăn chóp mũi, khẽ cười: “ Không phải đâu, thành tích của em không tốt.” Trong mắt của Trần Tử Gia lóe lên một tia sáng hiểu rõ được mọi chuyện, tiếp đó tiến tới gần cúi đầu nhìn cô với ánh mắt sáng long lanh và cái miệng cười đầy xảo quyệt.

Tô Thố hé miệng cười, hơi hơi nâng cằm lên: “ Lúc đầu sợ anh không thích nghi được cuộc sống vùng núi, thật vất vả quá.”

“Khi ở nước ngoài, lúc làm luận văn thực tập sinh, cũng đã từng một ngày chỉ ăn một bữa cơm, Trần Tử Gia mỉm cười lạnh nhạt, nói : “ Thật sự đi vào trong núi, mới có thể cảm nhận sự hùng vĩ của nơi này.”

“Thực sự sống ở đây, cũng không đẹp như vậy đâu.” Tô Thố nói : “Bất luận triều nào, đại nào, vất vả nhất vĩnh viễn là nông dân, trong đó chỗ nào gian khổ, mệt nhọc làm sao chúng ta có thể biết được.”

Trần Tử Gia chăm chú nhìn mắt cô: “Anh biết anh không phải không biết nỗi khổ của dân sinh.”

Tô Thố cười, lời này hình như Tô Trí đã từng cùng cô nói qua. Cô ngóng nhìn nơi xa xôi, kì thực ở một mức độ nào đó mà nói, nơi này gần thế ngoại đào nguyên của Đào Uyên Minh như vậy. Đáng tiếc luôn phải quay về.

Ngày thứ hai, hai người rời khỏi trường tiểu học Tề Gia Truân về đến huyện thành. Một mạch xuống núi đi đến đường quốc lộ, Tô Thố vẫn còn một chút lo lắng, cô mà đi, Thái Ngọc có một mình lại phải bận đến không thể uống thuốc, lại bệnh nữa thì phải làm sao?”

“Đừng lo lắng.” Sau khi lên xe, Trần Tử Gia nói, “khoảng ngày mai ngày mốt giáo viên tới rồi.”

Xe khách cỡ lớn ở nông thôn rung ghê gớm, Tô Thố ngưng nhăn mày, nhìn anh với vẻ khó hiểu.

“Anh hỏi thăm một chút tình hình.” Trần Tử Gia trả lời một câu ngắn gọn.

Tô Thố tự nhiên nghe hiểu. Cô biết đây đối với anh có lẽ là một việc làm tình nguyện, nhưng vẫn luôn cảm kích anh có thể nhớ rõ ràng như vậy, khách khí nói : “ Cảm ơn anh.”

Trần Tử Gia vừa cười cho qua, liền đổi sang chủ đề khác: “ Tô Trí và Ưng Thần gần đây có gọi điện cho em không?”

Ngữ khí của anh so với vừa rồi có trọng điểm, Tô Thố cảnh giác: “ Đã lâu không liên lạc, bọn họ sao vậy?”

“Không có gì, tùy tiện hỏi một chút.” Trần Tử Gia cười rồi xua xua tay.

Đoạn đường này xóc ghê gớm, hơn nữa bọn họ lại ngồi ở hàng ghế sau lại càng xóc giống như cùng lúc có thể khiến cho tim, gan, phổi phủ tạng xóc ra ngoài; khi trở về tỉnh thành, Tô Thố nói với anh sẽ tự mình đến sở nghiên cứu, nhưng mà Trần Tử Gia bất luận như thế nào cũng không để cô đi. Ba năm trước đây, Tô Thố đã biết đấu không lại anh, đành phải để anh đưa cô về. Anh đứng ở ngoài, không vào trong. Cảnh sắc ban đêm lờ mờ, xung quanh không một bóng người, sở nghiên cứu trong đêm tối giữa hàng loạt công trình kiến trúc để lộ ra dáng hình của nó, giống như một tấm bia kỉ niệm đoan trang nằm trên cao nguyên. Gió thổi trên cao nguyên, vừa mạnh và lớn, thổi đến nỗi đứng không vững.

Đèn đường ở cửa lớn tuy sáng, nhưng bốn bề quá đỗi u tối, ngọn đèn sáng trưng cũng chỉ có thể chiếu sáng cho hai người; sau khi Tô Thố nói: “ Đi đường cẩn thận”, cũng không nói thêm gì nữa. Trần Tử Gia liền ôm lấy mặt của cô, cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn, rất chú trọng nhưng đặt xuống thật nhẹ nhàng, rồi lướt qua thái dương của cô.

Lúc Tô Thố vừa mới hoàn hồn, đã nhìn thấy anh đang ngồi trên chiếc xe taxi đón bọn họ trở về, anh ngồi trên xe mỉm cười với cô.

Sau khi lặng lẽ xuất trình giấy tờ để kiểm tra, Tô Thố bước thấp bước cao đi về phía kí túc xá.

Có tiếng bước chân từ xa lại gần, Tô Thố ngẩng đầu lên, thấy Thiệu Vĩ dưới bóng cây đi ra. Anh cười cùng cô chào hỏi: “ Hai tuần rồi, anh biết hôm nay em về, nào sợ là cả đêm không ngủ đều phải về đến.”

Tô Thố liếc mắt nhìn anh, cười nói: “ Em là học sinh ngoan, đương nhiên là trở về đúng giờ rồi.”

Hai người cùng nhau bước đi, Thiệu Vĩ tiếp tục nói: “ Đúng rồi, bọn họ đang định nấu lẩu ở phòng anh, em cũng tham gia đi, đương nhiên nếu em không mệt.”

Tô Thố do dự, định mở miệng từ chối nhìn thấy vẻ lẩn tránh trong đáy mắt của anh, lúc này lại hoàn toàn đồng ý: “ Đợi em nửa tiếng.”

Khi đến kí túc xá của Thiệu Vĩ không khí náo nhiệt trước sau như một, món lẩu vừa mới nấu, tóc của Tô Thố ướt sũng, dài thẳng buông xuống nửa lưng, hai má cùng với môi hồng hào hiếm thấy, mi mắt rõ ràng, dường như trang điểm rất tỉ mỉ, chu đáo. Sau khi vừa nhìn thấy, mọi người cười ầm lên, nói : “Sao lại có một tiểu cô nương tới đây vậy?”

Đều là những người bình thường rất quen thuộc, Tô Thố cũng không khách sáo, tự mình cầm bát rồi tìm bằng được một chỗ ngồi, rồi ngồi xuống, sau đó nói chầm chậm: “ Các vị mới là người trẻ tuổi, còn tôi già đến nỗi sắp đi không nổi rồi.”

Nói xong, một tiểu sư muội bên cạnh tên Vương Lộ liền cười: “ Vậy sư tỉ cũng mau kiếm bạn trai đi, hơn nữa chị cô đơn một mình, tụi em nào dám làm xằng chứ.”

Vài năm nay, Tô Thố nghe loại câu này đến nỗi phát ngán, sớm đã quen với sự lựa chọn giả điếc này rồi, nhưng câu nói này khiến cho lồng ngực của cô cứ rung lên một cách lạ lùng, đã bao nhiêu năm không có cái cảm giác này? Bản thân cũng không nhớ rõ nữa, gắp một miếng thịt đặt trong đĩa dầu, Tô Thố nhìn Vương Lộ với khuôn mặt tươi cười : “Hiểu được em đang nghĩ gì, muốn lập gia đình đúng không. Hay là sư tỉ giới thiệu cho em một người bạn trai? Bảo đảm tài mạo song toàn.

Vương Lộ cũng không khách khí : “ Nói xem.”

Tô Thố cười chỉ tay về phía người đàn ông ngồi đối diện : “Diệp Hải Lan thế nào?”

Người đàn ông tên Diệp Hải Lan vốn đang chăm chú nghe bọn họ nói chuyện, lập tức mặt ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn Vương Lộ, lúng ta lúng túng, không nói lên lời, ở chỗ đó ngồi xuống cũng không được, đứng lên cũng chẳng xong, nhìn bộ dạng của anh giống như biến mất khỏi căn phòng này. Vương Lộ nào nghĩ rằng Tô Thố ngay lập tức lại chạm đúng đến chỗ mấu chốt, một mắt ngắm Tô Thố, một mắt ngắm Diệp Hải Lan, vừa xấu hổ lại còn có niềm mong đợi.

Mọi người bên trái thì nhìn Vương Lộ, bên phải thì nhìn Diệp Hải Lan, tiếp tục yên lặng, chỉ dùng ánh mắt để trao đổi. Trong không khí đó, mọi người lần lượt nhìn ra ngoài cửa, chợt giật mình bừng tỉnh, sau đó một nguồn động lực thúc giục hai người nói chuyện, dưới sự hối thúc của mọi người, Diệp Hải Lan lắp bắp mở miệng: “Sư tỉ, chị đừng đùa nữa.”

Tuy lời là nói với Tô Thố, nhưng đôi mắt của anh lại dừng lại ở Vương Lộ. Thiệu Vĩ quyết đoán kịp thời, vỗ vỗ bả vai Diệp Hải Lan: “ Khó mà có người nói ra, đã có cơ hội rồi chi bằng hãy nắm lấy, bỏ lỡ rồi hối hận cũng muộn.”

Câu nói đó đem lại dũng khí cho Diệp Tử Lan, rất nhanh bình tĩnh trở lại, nhìn Vương Lộ không hề chớp mắt : “Không sai, sư tỉ, chị nói không sai, em chính là có ý đó, Vương Lộ, em làm bạn gái anh được không?”

Nói xong, ánh mắt anh không hề né tránh, nhìn Vương Lộ chằm chằm không chớp, Tô Thố cũng cười với Vương Lộ nói: “ Được hay không thì cho một câu, đừng làm người ta phải chờ đợi chứ.”

Vừa rồi Vương Lộ đều rất trấn tĩnh, hiện tại bỗng nhiên đỏ mặt, tiếng nói quá đỗi nhỏ nhẹ : “Được ạ.”

Chữ “được” vừa nói ra, tất cả mọi người bắt đầu vỗ bàn, vỗ ghế, tiếng cười vang tận nóc nhà. Công tác nghiên cứu lúc bình thường rất buồn khổ, khó có được việc vui. Đêm đó thực sự là vui muốn điên luôn, mượn dịp này để thỏa sức quậy, quả thực không biết làm sao kết thúc. Âm thanh náo nhiệt ồn ào rung trời, lúc đầu mấy kí túc xá gần bên còn tỏ vẻ bất mãn, sau khi biết đến việc tốt này, cũng lần lượt qua đó góp thêm phần náo nhiệt, làm như hai người bọn họ sắp kết hôn. Dường như mấy năm sau, Tô Thố mới biết việc này đã làm thành giai thoại phong lưu điển hình được tương truyền ở viện nghiên cứu. Vài năm sau này, thời điểm có một đôi kết hôn, cô còn nhờ người mang đến một món quà lớn.

Tóm lại, bữa tiệc hôm đó, kết quả cuối cùng là mọi người đều uống nhiều, lắc lư mò về kí túc xá, để lại đống hỗn độn ngập nhà cho Tô Thố và Thiệu Vĩ thu dọn.

Hai người một dọn dẹp phòng bếp, một dọn dẹp phòng khách. Đi bộ trên đường núi hai tiếng đồng hồ, lại ngồi xe cả một ngày, thêm đó lại phải dọn hết mớ hỗn độn, Tô Thố quả thật mệt đến rụng rời. Nhưng lúc Thiệu Vĩ từ phòng bếp đi ra đổi sang bộ dạng tràn đầy sức sống.

Thiệu Vĩ từ phòng bếp đi ra, quan sát cô từ trên xuống dưới, khuôn mặt tươi cười nói : “ Em đã sớm nhìn ra bọn họ là một đôi rồi à. Anh thật không thể nhìn ra. Hóa ra em còn có tố chất làm người mai mối, nên mở một công ty môi giới hôn nhân.”

“Em cũng cảm thấy vậy.” Tô Thố vui vẻ, “ Vương Lộ cùng Diệp Hải Lan cũng đủ sặc rồi hai người, một người thì thẹn thùng, còn một người thì ngang bướng, sống chết không chịu nói, em liền trợ giúp một phen.”

“Em trợ giúp thế này rất tốt,” Thiệu Vĩ dựa vào cửa bếp, nói, “ vốn dĩ mọi người định làm tiệc tiễn đưa anh, kết quả lại biến thành tiệc chúc mừng cho sự đính ước của hai người bọn họ.”

“ Tiễn đưa?” Tô Thố nâng cằm lên nhìn anh.

“Phải, tiễn đưa.” Thiệu Vĩ vẫn giữ nguyên nụ cười và thái độ đó nhìn Tô Thố không chớp mắt : “ Anh được điều đến trung tâm toán học quốc gia rồi.”

Tô Thố gật đầu nhiệt tình: “ Bây giờ cuối cùng cũng quyết định rồi, thật tốt quá.”

Ngọn đèn chiếu xuống khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Tô Thố khiến cho Thiệu Vĩ tổn thương, tay chân anh cứng ngắc, không thể động đậy, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “ Trần Tử Gia vẫn luôn đưa em về à?”

Nhắc đến vấn đề này, nụ cười của Tô Thố bỗng vụt tắt, cô trầm tĩnh, hỏi : “ Là anh nói với anh ấy?”

Thiệu Vĩ lại nhớ đến sự việc một tuần trước. Trần Tử Gia ở trong sở nghiên cứu tìm anh, nói rõ ràng, “ cho tôi một cơ hội, cũng như cho bản thân anh một cơ hội.” Anh vẫn còn nhớ thái độ lúc nói câu đó của Trần Tử Gia, ánh mắt bình tĩnh, lịch sự nho nhã, khóe môi mỉm cười, đôi mắt tự tin ấy khiến cho anh khiếp sợ. Anh cuối cùng cũng biết bản thân từ trước tới giờ thiếu sót cái gì, là tự tin.

Ánh đèn chiếu xuống lông mi và đôi mắt anh rồi chiếu xuống cái bóng đen, Tô Thố không nhìn thấy thần sắc của anh, chỉ mơ hồ cảm thấy nụ cười của anh so với vừa nãy lại càng sâu hơn, má lúm đồng tiền trên mặt không bị lộ khi cười. Lúc cô âm thầm kinh ngạc thì lại nghe anh nói: “Anh cho rằng em không thể yêu thêm người nào nữa, hóa ra em chỉ là không thể yêu anh, rất tốt, rất tốt, vậy anh yên tâm rồi.”

Lời nói này làm cho Tô Thố đột nhiên đứng lên, đứng lên rất kịch liệt, cứ thế đầu óc choáng váng, mắt thì hoa cả lên, Tô Thố nghe được bên tai vang lên tiếng ù ù, trước mắt bốn vách tường xoay tròn, ngọn đèn lúc sáng lúc tối, giống như một trận động đất thông thường. Cái loại cảm giác kì quái này, biến mất rất nhanh với tốc độ không thể tưởng tượng được, cô trấn tĩnh trở lại.

“Cảm ơn sự chiêu đãi của anh, sư huynh. Chúc anh thuận buồm xuôi gió.” Tô Thố cười nói.

Cô đứng ở ngay bên cạnh cửa, cũng liền duỗi tay ra, cánh cửa mở ra, đứng ở cửa, cô nghe rõ ràng có tiếng thở dài từ đằng sau truyền lại. Cô muốn rời đi nhưng bước chân lại dừng bên ngưỡng cửa, ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao.

Quay người lại, cô đang đứng đối diện với Thiệu Vĩ, hơi hơi hạ cằm, không nhìn anh: “ Xin lỗi, Thiệu sư huynh, anh đối với em tốt, em đều ghi nhớ. Anh đã sớm được điều đi, nhưng vì em vẫn còn ở lại đây, những điều này, em đều biết. Em mắc nợ nhiều lắm, đồng thời đó là những món nợ mà em không thể trả nổi.”

Khi nói chuyện, mái tóc cô từ bờ vai buông xuống, treo ở không trung, dưới ánh đèn phản xạ ra ánh sáng màu đỏ tối. Thiệu Vĩ chăm chú nhìn ánh sáng đó, sau đó đi qua, vỗ vỗ vào bả vai run run của cô, vậy mà khuôn mặt vẫn tươi cười : “Em không cần xin lỗi, anh vui mừng vì mấy năm nay đều ở bên cạnh em. Nhưng lúc anh biết em đã quá muộn rồi. Từ nay về sau, em chỉ là tiểu sư muội của anh thôi.”

Tô Thố cúi đầu không nói gì hết. Trước khi đi cô cẩn thận khép cửa lại.

Đối với bọn họ mà nói, việc điều động công tác, mấy năm trở lại đây thấy không ít, cũng không phải việc lớn gì xứng đáng được tuyên dương đặc biệt. Dù sao thì quốc gia cần đi đâu là phải đi đấy, hơn nữa đều là vòng luẩn quẩn, nói to thực sự cũng không to, cái gì cũng đều sẽ gặp phải.”

Dưới sự so sánh, Tô Thố càng lo cho sức khỏe của giáo sư Triệu. Cô ngoài công việc, cũng chủ động gánh vác việc chăm sóc bà. Giáo sư Triệu không đồng ý để Tô Thố chăm sóc, nhưng Tô Thố ngày ngày vẫn kiên trì, thực sự làm cho giáo sư Triệu cũng không thể làm gì. Trong vòng hai ba tháng của kì nghỉ, bệnh tình của bà không có chuyển biến xấu. Năm thứ hai, sau khi khai xuân, bà còn cùng với Tô Thố tham gia một hội nghị về phương diện vật lí.

Hội nghị liên tục kéo dài trong một tuần, được tổ chức trên một hải đảo nhỏ ở phương nam. Khác với phương bắc đầy gió tuyết, nơi này mùa hè nóng bức, cây dừa và thực vật nhiệt đới sinh trưởng vô cùng tươi tốt, tràn ngập sắc xanh, hải dương mênh mông vô ngần, nơi mà họ ở gần bờ biển, vừa tới tối liền nghe thấy tiếng gió biển thổi vù vù.

Tô Thố lần đầu tiên ở gần biển như vậy, có cảm giác mới lạ như một đứa trẻ, buổi tối cô một mình tản bộ ở ngoài, đi bộ trên bãi cát dọc theo bờ biển, mỗi bước đi in lại trên cát một một dấu chân nhỏ.

Khi trở về phòng, giáo sư Triệu vẫn chưa ngủ, bà nhìn cô cười : “ Một mình mà có thể chơi vui đến như vậy, giờ nhìn qua rất giống đứa trẻ.”

Tô Thố chớp mắt. Ở tuổi này, giáo sư Triệu quả thực có thể nhìn thấy cô là một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Triệu giáo sư trông ra biển ngoài cửa sổ, rất có cảm xúc: “ Cháu gái của cô nhìn thấy biển, chắc hẳn cũng sẽ vui giống như em.”

“ Cháu gái?” Lần đầu nghe thấy bậc thầy của mình nói về người nhà của họ, Tô Thố sửng sốt.

“ Người già rồi sẽ nhớ đến nhiều sự việc, rất nhiều việc đã sớm nên quên đi,” giáo sư Triệu thả chiếc khung ảnh xuống, giống như lẩm bà lẩm bẩm nói : “ Cả cuộc đời cũng lại qua đi như vậy.”

Tô Thố không còn cách nào nói nữa, dưới ánh đèn, cô nhìn thấy rõ bức ảnh trong khung. Đó là bức ảnh trắng đen, tuy ít nhất đã qua mấy chục năm, nhưng lại được giữ gìn rất tốt. Triệu giáo sư trong ảnh xinh đẹp thanh tú, ôm trong lòng một đứa trẻ sơ sinh, tuổi tuyệt đối vẫn chưa quá hai mươi lăm.

Đối mặt với sự già nua, thời gian sẽ chảy ngược lại.

Sự tồn tại của bức ảnh có lẽ liên quan đến sự kiện tàn khốc nào đó. Bà chống đối thời gian, bằng chứng ấy giúp cho con người lưu giữ lại những kí ức đã qua đi, những người đã mất có thể tươi cười như trước trong bức ảnh, thời gian đã trôi đi từng như hoa nở rực rỡ, nó cố ý vô tình thức tỉnh con người, tuổi tác già đi, thời gian không tới nữa.

Đây cũng là lần duy nhất mà Triệu giáo sư nhắc đến người nhà mình với Tô Thố.

Trở lại sở nghiên cứu, Triệu giáo sư liền đổ bệnh, mới đầu bà đến bệnh viện tỉnh, sau đó buộc phải chuyển đến Tổng bệnh viện Giải Phóng Quân để chạy chữa. Tô Thố rất muốn đi cùng bà, nhưng giáo sư Triệu kiên quyết không cho phép. Nhìn những nhiệm vụ và kế hoạch màgiáo sư Triệu để lại cho cô, lúc này Tô Thố mới biết là bà đã sớm dự tính sẽ có ngày hôm nay. Trong vòng nửa năm sau khi đem về, Tô Thố phải hoàn thành những nhiệm vụ được giao thật rành mạch, rõ ràng. Mỗi một phút đều sắp xếp kín mít. Kì nghỉ hè cuối cùng của nghiên cứu sinh sắp đến gần. Tô Thố mỗi ngày đều ở phòng thực nghiệm làm việc đến khi trời tối om, gặm lấy từng giờ từng phút của kì nghỉ hè này. Cô luôn ngồi ở nơi gần nhất với điện thoại. Chỉ cần điện thoại vừa reo, cô đều lao đi như tháo chạy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.