Thật không thể tin nổi, em lại nhận lời đi với anh, để làm 1
chuyện ngớ ngẩn như thế này.
Sau khi 2 người trèo qua tường rào của nghĩa trạng Vạn Quốc,
Satiko kéo cái mũ của bộ áo thể thao chặt hơn, rồi ngoảnh nhìn khắp 4 phía.- Tại
em đã có “tiền sự”, chớ quên rằng anh không mời em nửa đêm mò vào cái nhà thờ
kia! Quan Kiện không tỏ ra thông cảm chút nào, anh khoác cái túi to, rảo bước về
phía trước.
Thực ra anh có thể làm 1 mình, nhưng em là một trợ thủ rất
trung thực nên em có quyền biết những phát hiện của anh sớm nhất.- Theo em, anh
trước tiên là cần phiên dịch thì có!Quan Kiện cười, bình thường em nói năng rất
nhã nhặn, sao lúc này lại chẳng nể nhau gì cả thế.Anh bỗng dừng lại, Satiko biết
trong hàng mộ bên phải có chôn lọ tro của Thi Di.Gần đây đến nơi này quá nhiều
lần, nên hình như anh đã nghĩ khác về cái chết, nhất là khi thấy “bọn họ” xuất
hiện nhiều quá đến nỗi anh trơ trơ rồi.
Quan Kiện dường như nói với chính mình, anh không tin
Yasuzaki Satiko có thể hiểu được tâm tư của anh lúc này.Bất cứ ai nếu trải qua
những sự việc như anh thì sẽ có những cách nghĩ rất khác nhau.
Anh đã rất lạc quan và cố gắng đi tìm câu trả lời, thực
không dễ gì mà làm được.
Satiko nói, sau cuộc thí nghiệm hôm qua anh nói rằng “sẽ còn
rất nhiều người bị giết, có lẽ chúng ta không ai thoát được” bây giờ nghĩ lại,
phải chăng là tại mấy lần trước anh đã “dự kiến” chính xác, cho nên thấy nơm nớp
và sinh ra ảo giác không?- Anh cũng mong chỉ là như thế… nhưng một lô giường sắt
và người nằm trên đó… trông rất thật và không hiểu sao anh có cảm nhận đó là
chúng ta.- Và… cũng có cả em trong đó à?- Anh… không biết, Quan Kiện lại bước
đi, đi nhanh hơn.
Anh bỗng ngoảnh lại nói.
Còn điều này anh chưa kể với ai: trong số đó anh nhìn rõ mặt
anh!Satiko dừng bước, “ôi, anh vẫn từng nói mình nhìn thấy mặt ai thì người ấy
sẽ chết đúng không?”- Đúng, cho nên trước khi ra đi anh muốn làm rõ sự thật về
việc Thi Di bị hại, như thế có thể giảm thiểu số người bị chết.Ánh trăng chiếu
trênhai tấm bia mộ đặt sóng đôi, xam xám nhợt nhạt.
Quan Kiện đứng phía trước, anh rùng mình mấy lần liền.
Có cảm giác ở đâu đó trong cõi vô hình đang có một đôi mắt
dõi theo, quan sát những hành động điên rồ của anh.Satiko thì đứng ramột chỗ,
hình như không nỡ nhìn Quan Kiện làm cái chuyện phi pháp này.Hà Linh Tử dù bà
là ai có danh phận thế nào, hãy tha thứ cho hành động điên rồ này của tôiAnh
moi trong túi xách lấy ra 1 chiếc xẻng ngắn cán, sắp sửa đào thì Yasuzaki
Satiko bỗng nói: “Khoan đã”- Anh đã khấn xin bà Hà Linh Tử tha lỗi cho rồi.- Em
không định can anh, nhưng muốn anh nhìn xem, đám cỏ trước mộ này có gì khác lạ
không? Khác với cỏ ở trước những ngôi mộ khác.Quan Kiện bước đến bên Satiko
nhìn khắpmột lượt rồi nói “ừ nhỉ chỉ có cỏ trước mộ Hà Linh Tử hơi bị nghiêng
ngả, mọc không đều”- Công nhân làm vườn ở nghĩa trang đương nhiên là chuyên
nghiệp, họ không trồng lộn xộn như thế này.
Chắc đã có ai đó đào xới, vì sợ người ta chú ý nên lại trồng
cỏ lên, vì không phải nhà nghề nên mới trồng lung tung thế này.- Ý em là… chưa
biết chừng, Thi Di cũng nghĩ như chúng ta, cũng đã đến…Satiko nhẹ nhàng nói:
“Đúng thế, cô ấy rất thông minh”Quan Kiện gật đầu im lặng, rồi thận trọng đào
những đám cỏ ấy lên.Đào mãi, đào mãi, càng đào càng sâu, càng rộng.
Cho đến khi cái xẻng bất chợt bị chặn lại.
Một cái túi da được bọc kín.
Bên trong cómột chiếc hộp kim loại to bằng chiếc máy tính
xách tay.
Chiếc hộp khá nặng bề mặt được chạm khắc hình như là cảnh
sơn thủy.
Satiko khẽ “à…” một tiếng rồi nói: “Núi và chùa cảnh điển
hình ở Nara, em có cảm giác hộp này được làm bằng vàng ròng”Nhìn màu sắc bên
ngoài, đoán thế chẳng quá đáng tí nào.- Là gì đây? Satiko soi đèn pin vào cái hộp
có lẽ là đựng tro.
Nếu thế thì chúng ta thật có lỗi với bà Hà Linh Tử.
- Quan Kiện nói: Nhưng ông già quản lý hồ sơ đã nói mộ Hà
Linh Tử không có lọ tro.Satiko cười “Tập quán của người Nhật, lọ tro phần lớn
là đồ gốm, hình dáng thon dài, chứ không có dáng bẹt kiểu này” Quan Kiện đã mở
chiếc hộp ra, đập vào mắt họ trước tiên là cái lọ thủy tinh rất đẹp.
Bên cạnh là xấp giấy Tuyên (giấy viết loại thượng hạng) gấp
rất ngay ngắn.
Quan Kiện mở ngay 1 tờ trên cùng.
Ánh đèn soi rõ, một bài từ “Tô mạc già, huỳnh chi thống”
(Làn điệu tô mạc già, nỗi đau đom đóm)Tô mạc giàNỗi đau đom đómSen sánh cùngÉn
ngủ chungBa năm đồng tâmLòng muôn trùng quyến luyếnMuốn được sớm chiều chung
màn ấmCùng vẽ ngày maiCùng họa ước nguyện bình sinhOán đàn sớm đứt dây.Sầu vì
bút sớm gãy,Tấc gang, mà vô tậnĐom đóm biết về đâuTrăng soi song vắng,Mây lướt
nhanhKhi mai rụng, lệ nến tràn nham nhở- Nghĩa là gì thế này, Yasuzaki Satiko hỏi.
Quan Kiện im lặng hồi lâu rồi khẽ thở than: “Có lẽ lại làmột
chuyện chẳng mấy vui vẻ”.