Nỗi Đau Của Đom Đóm

Chương 34: Chương 34




Bác sỹ điều trị dẫn 3 sinh viên thực tập đi tuần các buồng bệnh xong, để lại cho họ một chồng các biên bản hồ sơ cần phải thực hiện.Quan Kiện ôm xấp giấy tờ bệnh án về phòng, lặng lẽ vùi đầu vào làm ngay.

Anh đang hì hục viết, bỗng cây bút trên tay “bay” đi đâu mất.- Biết ngay là em mà! Quan Kiện đành xoay người lại, nhìn Âu Dương San vừa mới “tập kích” anh.- Lâu quá mới gặp anh!Kiện bấm đốt ngón tay, mới chỉ có ba ngày!- Em không nói về chúng ta, mà nói về cha mẹ anh và anh: Hai bác đang lo về anh! Gọi di động cho anh thì anh tắt máy nên hai bác đành hỏi em, cứ như em là con dâu nuôi sẵn từ bé của nhà anh! - San hay thích nói vống lên, khiến mấy cô cậu đang thực tập sinh ở trong phải bật cười.- Thôi được trưa anh sẽ gọi điện về nhà! Kiện trả lời quấy quá cho xong.- E là không đơn giản thế đâu.

Hai bác muốn tối nay em đưa anh về nhà.Kiện ngẩn người, vội lắc đầu “Không được, tối nay anh có việc” San cười nhạt, hỏi mấy thực tập sinh đang ngồi tại đó “Hôm nay anh ấy có phải trực đêm không?” Một anh cười nói “Không trực ở đây, nhưng chẳng biết anh ấy có trực nơi khác không.

Chúng tôi ngờ rằng anh ấy cần tháp tùng ai đó…”Kiện ném cây bút bi về phía anh ta, rồi nói với San: “Thông cảm cho anh, tối nay anh phải tiếp khách quý, không thể về nhà.

Hay là anh sẽ xin phép “công ty tâm sự” tối mai sẽ về!”San hỏi: “Anh đi có việc gì? Anh đã nói không giấu em thì hãy giữ lời”Kiện không địch nổi nữa, đành nói thật “Tối nay anh phải đi ăn với mấy người bạn, không thể từ chối.

Anh sẽ gọi điện nói rõ với bố mẹ, mọi người cứ yên tâm.”- Câu hỏi cuối cùng “đi ăn với 1 người, hay đi với đông người”- Ít ra là năm, sáu người.

Nói dối em thì anh là con chó!- Câu cuối cùng: Ăn ở đâu?- Anh đã trả lời câu cuối cùng rồi mà.- Nói đi, anh có định làm xong các hồ sơ bệnh án này không?- Ở hiệu hoa Lãng trên đường Ngân Hà.

Hiệu ăn Nhật Bản.- Anh đã học được cách ăn sống nuốt tươi từ khi nào vậy.Kiện đứng dậy, từ từ đẩy 2 vai San ra đến tận cửa phòng, nói nhỏ “Nào, San! Anh xin em hãy ngoan ngoãn đi về làm việc đi! Việc của anh, anh sẽ làm chu đáo.Chuyện tối nay đi ăn cũng liên quan đến vụ án Thi Di”- Thật không? San lừ mắt nhìn anh, anh đã rất thân mật với cô gái ấy, em cho rằng anh đã quên béng Thi Di rồi thì có.- Nói vớ vẩn gì đó! - Kiện thấy tức ngực.

Đừng có rỗi hơi bới chuyện ra!- Mỹ nhân Phiên dịch ấy chắc thuộc nhóm người sính Nhật Bản? Cho nên anh chị mới đi ăn Sushi! Em đến thư viện tra cứu hộ anh về ông Yamaa gì đó, ngẫu nhiên nhìn thấy 2 người rất là ăn ý, cứ như là đã hợp tác mấy chục năm.

May mà chân tay 2 người vẫn còn sạch sẽ, nếu không thì … hừ!- Nói năng bát nháo gì thế… cô ấy là phiên dịch của anh!- Anh đang làm gì? Quen cô ta như thế nào? Sao lại khéo thế, anh định tra cứu về 1 người Nhật, thì lại tìm ra ngay 1 phiên dịch tiếng Nhật xinh đẹp như vậy?- Có những chuyện lúc này anh chưa tiện nói.

Chờ anh điều tra xong sẽ kể cho em biết không thiếu 1 chữ! Anh cũng sẽ đưa em đi ăn sushi được chứ? Kiện nhớ lại ngày xưa anh vẫn hay dỗ dành San như thế này.

San cúi đầu ngẫm nghĩ rồi nói “Anh là chàng ngốc hay sao mà vẫn định nhử cái kẹo để dỗ dành em như dỗ trẻ con? Tất nhiên là em biết không thể ép anh nói ra điều gì, nhưng dù sao anh cũng đừng quên việc chính của mình”Kiện đứng đó, vô số ý nghĩ đang xáo trộn trong đầu anh.

Đúng, sứ mệnh của mình là phải tra ra hung thủ đã hại Thi Di.

Con đường này dường như rất dài, rất khúc khuỷu, nhưng mình chẳng làm việc gì đáng hổ thẹn, mình vẫn dốc sức để làm.

Dịp này có lẽ mình không nhận ra, người ngoài thì cho rằng mình đang rất “ăn ý” với Satiko?!Anh bâng khuâng nhìn theo bóng San đi xa dần, anh đứng đó rất lâu.

Rồi trở vào phòng ngồi lên bàn.

Vừa cầm bút lên thì tiếng San lại oang oang ngoài cửa: “Anh Kiện đã nói sẽ đưa em đi ăn sushi thì chớ có quên, các anh cũng đều nghe thấy rồi đấy!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.