Ông Yamaa Yuuzi trở về phòng làm việc, nhìn màn đêm ngoài cửa
sổ, ông lặng lẽ thở dài.
Ông là con người chỉ khi nào có 1 mình, ông mới bộc lộ tâm
trạng.
Lúc này ông thấy khóe mắt mình hơi ươn ướt.
Mọi quyết định là ở ông.
Nhưng ông vẫn không dám tin đợt thí nghiệm mang tính thăm dò
lại kết thúc như thế này.
Không tìm ra hung thủ đã sát hại cha ông, còn nhà xác thì lại
nhận thêm vài thi thể của người vô tội.Thật là tội lỗi!Tại sao mình lại có cảm
giác tội lỗi nặng nề như thế này?Đây cũng là 1 nguyên nhân khiến ông vội dừng
ngay thí nghiệm.
Không phải là không có thu hoạch gì nhưng còn xa mới đạt tới
mục đích của ông, tuy nhiên ông không thể tiếp tục ích kỷ như thế này, ông quy
2 cái chết của Phương Bình và của tu sĩ họ Sái là tại mình tổ chức thí nghiệm,
mặc dù ông biết cách nghĩ này là không khoa học, không logic.Bây giờ nên làm gì
đây?Ông thậm chí đã hẹn gặp bác sĩ tâm lý người Nhật Bản.
Nhưng có những chuyện bác sĩ tâm lý cũng phải bó tay.Ông cầm
điện thoại xem giờ, 1 giờ 21 phút sáng! Do dự 1 lát , ông vẫn bấm số máy của
nhà báo Nhật Bản Inouse “Khuya thế này rồi, tôi làm phiền ông quá!’Giọng ông
Inouse Hiroshi rõ ràng là ngái ngủ, nhưng rất lịch sự “Tiến sĩ Yamaa gọi điện,
thì tôi phải nghe chứ! Chắc ông đang có việc rất quan trọng?”Ông Yamaa lại hơi
do dự, rồi nói: “Việc này… tôi muốn nói chuyện với ông và cả ông Kurumada nữa”-
Được ạ, nhưng….
ông Kurumada đang ngủ ở phòng ông ấy!- Không sao, Máy của
tôi có thể đàm thoại 3 bên.- Ông chờ 1 chút nhé.
Ông Kurumada thức dậy, cũng đang lơ mơ.
Ông Yamaa nói: “Vừa qua chúng ta sang Giang Kinh giao lưu
nghiên cứu khoa học, hai vị đã rất nhiệt tình, tôi hết sức cảm kích”- Ông khách
khí quá - Kurumada nói - Chúng tôi được gặp và tiếp đãi bạn đồng hương, chúng
tôi rất mừng, huống chi chúng tôi vốn rất ngưỡng mộ kính trọng lệnh tôn (tôn
xưng cha của người đối thoại)- Có người nói phụ thân tôi năm xưa đã trở thành
cánh tả, có đúng thế không? Ông luôn có ý để cho đối phương nói thoải mái đã,
nhưng lần này ông đã ngắt lời ông Kurumada.- Không nên nói vậy.
Lệnh tôn luôn luôn là 1 nghệ sĩ rất có tâm, nhạy cảm dễ mềm
lòng, thông cảm với kẻ yếu, nhưng lập trường chính trị thì không rõ ràng.
Ông Inouse Hitoshi nói.Ông Yamaa im lặng một lúc, rồi nói
“Tôi có 1 việc rất gấp, muốn bàn với 2 ông… tôi nghĩ, nó là chuyện kinh thiên động
địa, cho nên phải cần 2 vị tiền bối…” Bỗng nhiên ông thấy có 1 vật cứng lạnh tì
vào sau gáy.
Ông lắc người định vùng ra.
Một mũi dao găm sắc nhọn đang dí vào gáy ông.
Phía sau ông là nòng súng.
“Hãy nói là mình đã đổi ý, mai sẽ tính sau, rồi chào lịch sự
và dập máy.” Một giọng nói rất khẽ ngay bên tai ông.Chính là Kikuchi Yuji!Ông
Yamaa không biết nên nói sao.- Này ông Yamaa , có việc quan trọng à? Nhà báo
Kurumada lấy làm lạ vì ông Yamaa bỗng ngừng lời, bèn hỏi.- À… việc này rất hệ
trọng, cho nên tôi cần suy nghĩ thêm đã.
Bây giờ quá khuya chẳng thể nói dăm câu ba điều mà được.
Chi bằng để đến mai, chúng ta sẽ tìm 1 nơi yên tĩnh để trò
chuyện.
Ông Yamaa Yuuzi đang bối rối mà vẫn đường hoàng, khiến cho
Kikuchi Yuji phải nể phục.- Nhưng mà… Kurumada càng lấy làm lạ.- Chúc ngủ ngon!
Ông Yamaa tắt máy.- Giơ tay lên, từ từ quay người lại! Kikuchi Yuji ra lệnh,
khuôn mặt dài dài đầy sát khí.
Ông Yamaa làm theo, rồi chầm chậm lắc đầu: “Kikuchi Yuji,
anh là… thế nào vậy?- Ở nhà hàng Hoa Lãng, ông Inouse Hitoshi đã nhắc ông điều
gì, đã quên rồi chắc? Bây giờ đã đến lúc ông phải cho tôi biết tung tích các
tác phẩm gốm sứ ấy!- Thì ra… anh là đồ sâu mọt! Anh chính là kẻ trộm cắp mà ông
Inouse Hitoshi đã nhắc đến!- Đó chỉ làmột nghề nghiệp rủi ro cao và thu nhập
cũng cao mà thôi.- Thế mà anh lại làm chủ nhiệm hành chính trong phòng thí nghiệm
của tôi những ba năm trời!- Nhẫn nại là phẩm chất cao nhất trong nghiệp vụ của
chúng tôi.
Tôi thừa hiểu rằng ông không thể để cho các đồ sứ ấy thất lạc
ra ngoài, không chấp nhận lệnh tôn của ông chết oan.
Nhưng nên nhớ rằng ông cụ mất đã 5 năm, và ông cũng đã rất
nhẫn nại!- Nhưng tôi vẫn chưa có được thu hoạch gì, anh cũng đã biết rồi! Ông
Yamaa kinh ngạc nhìn Kikuchi Yuji.- Ông khéo giả vờ đến mấy cũng không lừa nổi
tôi đâu.
Sau khi Phương Bình chết, ông đã bất chợt cho mọi người nghỉmột
ngày, ông là người quá ham làm việc, dù vừa uống rượu cũng vẫn cứ đi làm, có lần
bị trúng phong nhẹ, ông vẫn quyết rời bệnh viện về làm thí nghiệm….
Nhưng hôm nọ thì ông mất hút, kể từ hôm ấy ông cực kỳ thận
trọng, lúc nào cũng vừa đi vừa ngoái lại, tất nhiên chẳng ai có thể bám theo
ông.
Nhưng tôi biết chắc ông đã có chuyện muốn giấu nhẹm, chuyện
đó ở ngay khu nhà này.
Tôi tin ở nhân cách của ông, ông không thể phạm tội gì cả,
tôi đoán rằng điều duy nhất khiến ông phải dấu nhẹm là ông đã phát hiện ra những
đồ sứ kia!- Vớ vẩn quá! Không có nổi 1 manh mối gì về vụ án, thì tôi biết đi
đâu mà tìm đồ sứ? Ông Yamaa rất kinh ngạc.- Điều này thì ông phải cho tôi biết!
Nhà nghề chúng tôi đã từng phán đoán về tung tích của các đồ sứ bị cướp ấy.
Năm xưa lệnh tôn đã đem các tác phẩm cực kỳ quý giá ấy từ bảo
tàng Tokyo nghiêm mật đến Giang Kinh này, chúng tôi đã rất hứng khởi, cánh đạo
chích bám theo đến tận Giang Kinh không chỉ có mình tôi! Rất có thể lệnh tôn đã
nghe đồn đại, bèn cất giấu kỹ, và đã nói lại với ông.
Có người thậm chí đã đoán rằng chính ông là kẻ chủ mưu giết
cha vì lúc sinh thời lệnh tôn đã từng bàn với luật sư, định sửa lại di chúc rằng:
“Sau khi ông mất, toàn bộ các tác phẩm gốm sứ sẽ hiến cho các tổ chức từ thiện”,
ông sẽ không được gì hết…- Nếu anh coi các tin đồn bố láo đó là thật, thì anh
cũng sẽ như tôi hiện nay, chẳng được gì hết! Ông Yamaa dường như đang mắng
Kikuchi Yuji.- Tôi không muốn phí lời nữa, tôi tin ở trực giác của mình.
Tôi cho ông ba mươi giây suy nghĩ.
Nếu ông không chịu nói… đằng nào thì tôi cũng đã để lộ mình,
ông lại chẳng còn tác dụng gì đối với tôi nữa, ngày mai người ta sẽ thấy xác
ông ở đây.
Cuộc thí nghiệm khốn kiếp của ông đã công cốc, lại còn khiến
cho mấy người phải mất mạng, mọi người đều hiểu ông rất đau khổ, thậm chí đã
tính chuyện đi khám bác sỹ tâm lý.
Tiếc rằng bác sỹ tâm lý chưa kịp đến cứu giúp, thì ông đã
quyên sinh vì bị lương tâm cắn rứt ghê gớm.
Ông hãy suy nghĩ và quyết định đi!Trong căn phòng làm việc
yên tĩnh có thể nghe rõ tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường.Họng súng của
Kikuchi Yuji dần dần tiến gần thái dương của ông Yamaa Yuuzi.
Tay của Kikuchi Yuji đeo găng.- Được, tôi cho anh biết chúng
đang ở đâu.
Anh phải bảo đảm, anh được nó, còn tôi thì được an toàn.
Ông Yamaa đành buông xuôi, chịu thua- Ông nên biết quy tắc của
dân nhà nghề bọn tôi: Đam mê nhất là những tác phẩm nghệ thuật vượt trên cả
tính mạng như thế, chứ không cần lấy mạng của ai.
Không vì bất đắc dĩ thì không giết người.- Tôi cần anh phải
bảo đảm chắc chắn đã.- Tôi xin bảo đảm bằng nhân cách của mình.Tuy chẳng rõ
Kikuchi Yuji bảo đảm đáng tin được mấy phần, nhưng ông Yamaa vẫn gật đầu: “Anh
đã đoán đúng, những đồ sứ ấy đang nằm ngay trong khu nhà này.
Nhưng vẫn cần tôi dẫn anh đến.”Kikuchi Yuji hơi do dự, rồi
nói: “Được! chớ có giở ngón gì!” Kikuchi Yuji đưa ra một chiếc còng, ông Yamaa
đã biến thành tù binh.