Ra khỏi cửa chính của khu sân bay, Quan Kiện đứng lại 1 lát,
lòng anh lưu luyến khôn nguôi.Ông Yamaa Yuuzi sau khi giải quyết xong mọi việc ở
Giang Kinh, đã đặt mua vé máy bay, cùng Yasuzaki Satiko và Tokoyawa Takesi trở
về Nhật Bản.
Quan Kiện và mẹ Yasuzaki Satiko ra tiễn, họ cùng dặn dò và vẫy
tay chào từ biệt.Nhanh thật, tất cả cứ như mới chỉ trong khoảnh khắc.
Một chiếc Boeing 747 gầm vang, bay trên đầu.
Quan Kiện thầm nghĩ “Thế là họ đã ra đi”.
Anh bỗng cảm thấy những nỗi kinh hãi phải trải qua gần đây,
những tai họa mọi người cùng chịu đựng lại khiến anh có phần bịn rịn với cái “tổ
thí nghiệm” đã tan thành mây khói ấy.Bỗngmột giọng nữ lảnh lót vang lên phía
sau anh “Định hôm nào mời em đi ăn Sushi? Nói lời phải giữ lấy lời đấy
nhé!”Quan Kiện ngạc nhiên, xoay người lại.
Âu Dương San đang cười tươi như hoa.
Lòng anh thấy bâng khuâng vô hạn.VĨ THANHĐêm lạnh tuyết rơi,
khu buồng bệnh của Bệnh viện trực thuộc số 1 ĐH Y Giang Kinh hết sức tĩnh mịch.
Các tuyến hành lang dài hun hút, cũng tối như màn đêm ngoài
kia, thỉnh thoảng mới chợt thấy vài bóng áo trắng mờ ảo ra vào phòng làm việc
hoặc buồng bệnh nhân.Nơi tận cùng của hành lang tầng ba là phòng làm việc của
bác sĩ lưu trú bệnh viện, một mình Quan Kiện ngồi đó cầm bút viết mải miết.
Sau khi tiễn Yamaa Yuuzi, Yasuzaki Satiko và các bạn Nhật Bản
về nước, anh lại trở về cuộc sống sinh viên phẳng lặng.
Những tuần lễ với biết bao xáo trộn vừa qua ít nhiều đã ảnh
hưởng đến việc thực tập.
Lúc ban ngày anh lại nhận thêm 1 lô bệnh án mới, anh hì hục
viết cho đến tận lúc này.Ngồi lâu, các vết thương do mảnh thủy tinh đâm vào
lưng khi ở Trung tâm nghiên cứu mấy hôm trước lại bắt đầu nhức, vết thương ở cổ
tay và khuỷu tay cũng bắt đầu “lên tiếng” Anh đành đứng dậy thư giãn 1
lát.Ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi.
Trận tuyết lớn nhất ở Giang Kinh kể từ đầu mùa đông đến giờ.
Dưới ánh đèn đường, những bông tuyết đang rơi lấp lóa như 1
thứ ánh sáng tối tăm.Anh nhớ đến cái buổi tối tuyết rơi năm ngoái, giữa giờ tự
học cùng Hoàng Thi Di sánh bước ra cổng trường ăn bánh gối.Trên bàn, một đĩa
tương ớt đo đỏ, bên cạnh bàn một khuôn mặt tươi trẻ ửng hồng.Giờ này nàng đang ở
đâu? Ở trên thiên đường, giữa những áng mây, nàng có mỉm cười không? Có nhớ đến
mình không?Hay là, nàng lại trở về nhân gian? Và đang ở cái thế giới trắng xóa
ngoài kia?Xa xa, phía trước cửa khu nhà, suối tóc dài trải xuống, tấm áo gió
màu đen.
Chính là Thi Di!Quan Kiện dụi mắt, rồi lại nhìn xuống dưới
sân.
Đêm khuya, đã hết giờ vào thăm bệnh nhân từ lâu, bốn bề vắng
ngắt.Dù cómột cô gái như vậy, tóc dài, mặc áo đen thì cũng phải là đặc biệt.
Có nhiều người như thế.
Nhưng dường như anh có thể khẳng định bóng người vừa rồi
chính là Thi Di.
Có lẽ bác sĩ Du Thư Lượng nói không sai, mình vẫn có ảo
giác, hoặc vẫn mắc chứng tâm thần phân liệt mức độ nhẹ.Rất nhanh, người ấy đã
xuất hiện ở cửa khu nhà.
Nhưng đứng trên này anh chỉ nhìn thấy lưng người ấy.Đó là
Hoàng Thi Di.Quan Kiện không thể nhìn nhầm vóc dáng của nàng.Yasuzaki Satiko rất
giống Thi Di, nhưng đã trở về bên kia biển Đông, chính anh đã ra sân bay tiễn
cô.
Vậy thì có thể là ai?Thi Di!Tim anh bỗng đập rất gấp, miệng
lẩm bẩm “Thi Di” Anh xô cửa chạy ra không kịp mặc cả áo khoác.Không thể chờ
thang máy, anh chạy bộ xuống cầu thang.Thi Di đang đứng trên sân đầy tuyết,
quay lưng về phía cửa, vóc dáng mảnh mai, một thiên sứ choàng áo đen.“Thi Di”
Quan Kiện bất giác kêu lên.Nghe thấy tiếng gọi, nàng từ từ quay lại, trên khuôn
mặt sẽ là nụ cười bình lặng, hay vẫn đượm nét bi thương?Thì ra là Yasuzaki
Satiko!Anh không biết nói sao, im lặng vì mừng vui bất ngờ, vì ngượng ngùng,
hay vì thất vọng?- Em đang định gọi di động cho anh, Yasuzaki Satiko giơ chiếc
máy di động lên, rồi lại nhìn người bảo vệ đang trực ban ở cửa.
Họ không cho em vào, nói là đã hết giờ vào thăm bệnh nhân.-
Yasuzaki Satiko… chào em… Anh không biết nên nói gì.
Em quên à, anh đã từng nói với em rằng có thể vào bằng lối
đi qua nhà ăn ở phía tây…Yasuzaki nói “Em nhớ sao được? Em cảm nhận về phương
hướng rất kém.
Đâu là phía tây của tòa nhà, em cũng không thể nhận ra”Quan
Kiện hơi áy náy, cười nói: “Tại anh nói không rõ mấy… anh tưởng em vẫn đang ở
Tokyo?”- Chúng ta vào nhà nói chuyện được chứ? Anh không mặc áo khoác, không thấy
rét à? Yasuzaki Satiko tươi cười, dịu dàng nói.Quan Kiện gõ gõ lên đầu mình
“Ôi, anh lú lẫn hết cả, sao cứ để em đứng ngoài trời tuyết lạnh thế này…”Anh
nói với người bảo vệ mấy câu, rồi cả 2 cùng bước vào đại sảnh của khu nhà.- Các
vết thương của anh đã ổn chưa? Yasuzaki Satiko quan tâm hỏi, khiến anh cảm động.-
Chỉ xây xước nhẹ thôi mà, không có gì đáng kể.
Tại sao… em mau chóng trở lại ngay thế?- Thực ra… hôm anh ra
sân bay đưa tiễn.
Giọng Satiko trầm lắng.
Vào lúc anh quay đi, em bỗng cảm thấy ở Giang Kinh có những
điều khiến em không thể rời xa.
Cô cúi đầu, Quan Kiện không nhìn rõ ánh mắt và vẻ mặt của
cô.Lòng anh chợt bâng khuâng vô hạn.- Anh biết… mẹ em vẫn ở Giang Kinh.
Quan Kiện hiểu rằng mình vẫn hay thế này: thừa biết là mình
quá ngố mà vẫn cứ nói ra.Yasuzaki Satiko ngước mắt lên, gượng cười: “Đó chỉ là
1 phần lý do… Hôm đó trở về Kyoto, em cứ day dứt mãi có nên quay trở lại để hỏi
anh không… Em đang muốn cùng mẹ em định cư ở Giang Kinh này” Cô nhìn thẳng vào
đôi mắt Quan Kiện.- Thế thì… hay quá.
Hoan nghênh! Quan Kiện không nhận ra mình đang nói
gì.Yasuzaki Satiko khẽ thở dài “Nhưng vừa rồi anh gọi “Thi Di” đã khiến em giải
tỏa được mâu thuẫn trong lòng.
Cô bỗng im lặng 1 hồi lâu.
Chúng ta đều cần có thời gian… có lẽ em nên rời nơi này
…”Bây giờ lại đến lượt Quan Kiện im lặng.Lòng anh rối bời.Yasuzaki Satiko lên
tiếng trước “Em phải đi đây, mẹ em đang ở nhà chờ em về”- Em… về thật ư? Quan
Kiện gắng tỏ ra trấn tĩnh, lúc này anh mới nhận ra rằng mình cũng đang bịn rịn.Có
nên níu giữ nàng?Anh biết, nếu lúc này anh nói ra thì nàng sẽ nhận lời ở lại.Yasuzaki
Satiko gật đầu, mỉm cười “Mẹ em vẫn làm giáo viên ngoại ngữ ở Đại Học Giang
Kinh, em sẽ còn sang thăm mẹ em, chúng ta vẫn còn dịp gặp lại nhau”- Em nhớ thường
xuyên gửi thư và giữ liên lạc nhé! Quan Kiện đã thấy hơi dễ chịu hơn.- Em… mong
anh luôn vui vẻ, Yasuzaki Satiko khẽ nóiSau khi vụ án được làm sáng tỏ, anh đã
vui lên nhiều rồi, tất cả đã suôn sẻ.
Quan Kiện bỗng cảm thấy khi từ biệt mà nói mấy chuyện này
thì quá nặng nề, bèn mỉm cười: “Anh cũng mong em luôn vui vẻ”.- Thôi nhé, em đi
đây.
Yasuzaki Satiko chìa tay, Quan Kiện bắt tay nàng thật chặt.Bàn
tay thon của nàng mềm mại lạ thường.
Quan Kiện như hơi ngớ ngẩn, hồi lâu chẳng thể buông ra.Có
nên níu giữ nàng không?Khi Quan Kiện dường như đang ngây ngất miên man thì bỗng
thấy có 1 con côn trùng bay lại đậu giữa nơi hai bàn tay đang giao nhau.
Thân nó chập chờn lóe sáng dưới ánh đèn hơi tối.Con đom đóm!
Con đom đóm vẫn hay xuất hiện ở những nơi chết chóc!Quan Kiện rùng mình, rụt phắt
tay lại, khiến Yasuzaki Satiko giật mình, mặt đỏ lựng: “Anh…”- Con đom đóm, anh
kêu lên.- Đâu? Yasuzaki Satiko nhìn khắp xung quanh, không thấy bóng dáng con
đom đóm nào cả.
Hình như anh tưởng tượng ra thì phải? Trời rét thế này làm
gì có đom đóm nào bay lượn?Quan Kiện cũng lấy làm lạ, đúng là không thấy có con
đom đóm nào cả.
Anh trấn tĩnh trở lại, rồi nói: “Để anh tiễn em…”- Anh không
mặc áo khoác… người thì đang bị thương, đừng nên để bị lạnh thêm… ngoài cổng đã
có taxi hoặc xe buýt mà! Yasuzaki Satiko lắc đầu quầy quậy, cô tỏ ra rất kiên
quyết.- Rất cảm ơn em đã giúp anh, và cùng anh điều tra ra hung thủ giết hại
Thi Di.Đó là câu cuối cùng anh nói với Yasuzaki Satiko.
Satiko ngẩng lên cười cười, nói “tạm biệt” rồi quay người bước
đi.
Nàng bước đi rất chậm, hình như mặt đất đầy tuyết này có những
sợi tơ vấn vít khó bề gỡ ra nổi, nàng cứ thế đi 1 đoạn, rồi nàng rảo bước, và
chạy nhanh dần.
Hình như nàng muốn chạy trốn khỏi ánh mắt của Quan Kiện.Có
nên níu giữ nàng ở lại?Lúc gần ra đến cổng bệnh viện, nàng bỗng lại đi chậm lại.
Giống như mặt biển thủy triều đã rút, tất cả trở lại phẳng lặng.Quan
Kiện thấy đầu căng ong ong, khi anh đang day day hai bên thái dương, thì bóng
Satiko đã tan biến trong màn tuyết rơi đầy trời.Anh thầm thở dài.Anh cứ đứng
mãi ở cửa khu nhà, rất lâu.
Rồi bỗng nghe văng vẳng một giọng hát không mấy rõ tiếng,
hình như 1 anh chàng say rượu đang hát.
Cái giọng này nghe quen quen, chính là Toyokawa Takesi!Anh
ta cũng quay lại đây ư?Có lẽ Toyokawa là anh chàng si tình thật sự, anh ta vẫn
đang theo đuổi Yasuzaki Satiko thì phải?Bất chợt phía tầng trên có tiếng kêu
thét lên!Quan Kiện chột dạ, vì đó là giọng của Âu Dương San.Quan Kiện và người
bảo vệ chạy ào lên cầu thang.
Anh chạy đến phòng làm việc của mình ở tầng ba, thấy cửa
đang mở, Âu Dương San đang đứng ngây người trước bàn làm việc.Anh bước lại gần.
Bên trên một hồ sơ bệnh án mà lúc nãy anh vừa mở ra, có 1 chồng
sách được xếp ngay ngắn.
Đó là chồng truyện tranh, bìa bằng tiếng Nhật hết sức quen
thuộc: “Siêu thám tử Conan!”“Siêu thám tử Conan” bản in đầu tiên!Âu Dương San
chỉ xuống sàn nhà, cô lặng đi 1 hồi lâu mới nói nên lời: “Nhìn kìa, tấm thiếp!”.Quan
Kiện cúi xuống nhặt tấm thiếp đẹp nuột nà, trên đó cũng in biểu tượng hoạt hình
Conan.
Mở ra, anh thấy bên trong có dòng chữ được đánh máy ngay ngắn,
chững chạc: “Bạn có vui không?”.Ký tên: Gia Cát Thắng Nam!Anh bảo vệ cũng đã chạy
lên đến nơi, tay cầm dùi cui cao su và đèn pin, vội vã hỏi ngay “Xảy ra chuyện
gì thế?”Âu Dương San lại nói “Cái phong bì nữa!”Dưới sàn còn có 1 phong bì, có
vẻ như dùng để đựng tấm thiếp.
Quan Kiện nhẹ nhàng cầm lên, thấy bên trong có 1 vật nhỏ dài
dài.
Trong phòng đang có đèn nhưng anh bảo vệ vẫn rọi đèn pin vào
xem sao.
Quan Kiện mở phong bì lấy vật đó ra.
Một lưỡi dao giải phẫu rất mảnh, sắc nhọn, lóe lên một tia
sáng dưới ánh đèn pin
- Hết -