Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên Hạ Minh gắp miếng cá hấp vào bát sau khi loại bỏ hết xương mới gắp vào bát cho cô, anh nhìn Sở Tâm Nhi đầy yêu thương “Ăn từ từ thôi“.
Sở Tâm Nhi gật đầu. Trần Đông bên cạnh thấy vậy không muốn mình bị yếu thế bóc tôm thả vào bát Lý Tịnh vẻ mặt nịnh nọt “Bà xã, em ăn đi“.
Lý Tịnh cắn miếng tôm hài lòng với sự phục vụ của Trần Đông “Ngoan lắm, ông xã“.
Cứ thể trên bàn ăn diễn ra một tình huống vô cùng gây cười, hai người đàn ông lịch lãm lại cứ như hai đứa trẻ thi nhau gắp đồ ăn phục vụ hai người phụ nữ như sợ mình chậm một chút sẽ thua cuộc vậy. Còn hai người phụ nữ trên mặt đầy mãn nguyện không chút phàn nàn tận hưởng cảm giác được phục vụ.
Cơm tối xong Trần Đông và Lý Tịnh chào tạm biệt hai người ra về. Trên xe gương mặt Lý Tịnh đăm chiêu suy nghĩ cuối cùng không nhịn nổi liền quay sang Trần Đông hỏi “Ông xã, hai người đó là sao vậy? Có khi nào Hạ Minh yêu lại Tâm Nhi để trả thù không?”
“Em đừng suy nghĩ lung tung. Hạ Minh không phải người như vậy”
Trần Đông chăm chú lái xe nhíu mày nói.
Lý Tịnh thấy anh nói vậy cũng không hỏi thêm cô dựa người vào ghế phụ lẩm bẩm “Ai mà biết được anh ta nghĩ gì...”
----
Sở Tâm Nhi được Hạ Minh đưa về nhà, cô ngồi xuống sofa mở máy tính rồi đưa cho anh xem “Anh xem em chuẩn bị vậy được chưa?”
Hạ Minh cúi người chăm chú xem hết một lượt gật đầu tán thưởng khẽ vỗ đầu cô khen ngợi “Tốt lắm. Anh đúng là không nhìn nhầm em mà“.
Cô thích chí cười tít mắt. Chỉ còn hơn tuần nữa là ra mắt buổi sản phẩm mới hơn ai hết cô là người lo lắng nhất chỉ sợ xảy ra sai sót, bây giờ được anh khen ngợi cảm thấy vô cùng tự hào về bản thân.
“Có thế mà em đã vui như vậy rồi. Đúng là dễ thỏa mãn“. Hạ Minh thấy cô như vậy liền bật cười búng mũi cô trêu chọc.
“Tại vì anh khen nên em mới vui như vậy“.
Sở Tâm Nhi lười biếng nằm xuống đầu gối lên đùi anh làm nũng. Cô áp mặt vào bụng anh khẽ ngửi mùi hương nước hoa nhàn nhạt trên người anh, không hiểu sao cô lại cứ muốn ôm anh như vậy một bước cũng không rời.
“Nhìn em kìa. Thật giống hai con mèo béo ở nhà anh”
Hạ Minh vuốt tóc cô cười khẽ.
Vốn dĩ anh cũng không phải đặc biệt yêu thích mèo một hôm anh được một người khách hàng nữ mời ra quán cafe làm việc cô ấy có đem theo một con mèo nhìn nó nũng nịu lấy lòng chủ anh liền nghĩ ngay đến dáng vẻ này của cô. Ban đầu anh chỉ nuôi một con nhưng lại nghĩ một con thì thật cô đơn anh không muốn chúng giống như anh và cô lên anh mua thêm một con mèo đực để chúng thành một đôi. Cứ vậy hàng ngày anh chăm sóc yêu thương chúng như con người đến nay đã được hơn 3 năm rồi và hai con mèo béo vô dụng đó đã là một phần không thể thiếu đối với anh.
“Đáng ghét. Chúng dễ thương mà“.
“Ừ. Giống em“.
---
Lưu Hà mệt mỏi ngồi tựa vào ghế làm việc nhắm mắt nghỉ ngơi, trợ lý pha cho cô một cốc cafe thấy sắc mặt cô không tốt liền quan tâm “Chị Lưu, buổi phỏng vấn không ổn sao?”
“Ổn cái con khỉ!! Mẹ nó, lão già đầu hói đó thế mà lại dám sàm sỡ chị đã vậy ông ta lại còn không biết xấu hổ nói muốn bao nuôi chị. Chị đây cần lão già hói đó bao nuôi sao? Thật tức chết chị mà!!!
Lưu Hà không kìm chế được rống lên. Nghĩ lại đến dáng vẻ bụng đầy mỡ đầu hói đó của ông ta làm cô thấy buồn nôn.
Trợ lí thấy vậy còn cười trêu chọc “Nhưng ông ta lại cứ chung tình với chị mới chết chứ. Đó, hôm nay lại là hoa hồng xanh nữa cơ“.
Lưu Hà theo tay của trợ lí thấy bó hoa hồng xanh được cắm trong lọ lửa giận lại càng tăng lên cô trừng mắt mắng trợ lí “Còn cười. Em mau ném bó hoa đó đi ngay cho chị“.
“Em làm ngay đây“. Trợ lí thấy cô thật sự tức giận cũng không tiếp tục trêu chọc cô nữa nhanh chóng ném bó hoa vào thùng rác. Lúc đi ra nhìn thấy Tề Hạo liền tươi cười chào hỏi “Anh mau vào giúp chị hạ hỏa đi, nếu không thì tòa soạn này sắp bị lửa giận của chị thiêu rụi rồi”
Tề Hạo gật đầu đi vào phòng làm việc của Lưu Hà làm ra vẻ ngạc nhiên “Ôi trời, sao phòng này toàn mùi thuốc súng không vậy?”
Lưu Hà thấy anh còn có tâm tư đùa cợt liền lườm anh bực dọc nói “Còn làm trò nữa. Anh không thấy em đang không được vui à?”
“Thấy chứ. Anh mua trà sữa cho em để giúp em hạ hỏa đây“. Tề Hạo đung đưa cốc trà sữa trước mặt cô cười lấy lòng.
Cô cầm cốc trà sữa nhìn một lát mới nói “Coi như anh biết điều“.
Anh đi đến đằng sau giúp cô bóp vai làm ra vẻ tổn thương “Anh lúc nào mà chả biết điều. Tối nay em đi gặp khách hàng với anh được chứ?”
“Được“.
Ở bên cạnh anh dù đi đến chân trời góc bể em cũng đi...Câu sau đã bị cô chôn chặt dưới đáy lòng. Anh lúc nào cũng vậy, luôn dịu dàng quan tâm anh như thiên sứ của trời làm cô...không dám với tới.