Hạ Minh nấu xong mì xào thịt bò liền cho ra đĩa bày biện đẹp mắt đặt trên bàn, lúc này Sở Tâm Nhi vẫn như con chuột túi vậy bám lấy anh một bước cũng không rời.
Hạ Minh ấn cô ngồi xuống ghế dịu dàng nói “Ăn xong đi rồi anh lại cho em bám trên lưng, được không?”
Nhận thấy ý châm chọc trong câu nói của anh Sở Tâm Nhi liền đỏ mặt xấu hổ đánh vào tay anh lí nhí nói “Đáng ghét, em mới không thèm ấy“.
“Được, không thèm thì không thèm. Mau ăn mì đi, nguội là hết ngon đấy“.
Anh gật đầu hùa theo cô, bây giờ cô chỉ con mèo nói là con chuột thì anh vẫn sẽ gật đầu nói đúng ai bảo cô là người anh yêu chứ?
Sở Tâm Nhi lườm anh một cái rồi cầm đũa gắp mì bỏ vào miệng, rồi lại gắp miếng thịt bò đút cho Hạ Minh cứ thế hai người nhanh chóng quét sạch đĩa mì. Ăn xong Sở Tâm Nhi ngồi trên ghế tay chống cằm nhìn Hạ Minh đang bận bịu rửa bát, lau bếp liền mỉm cười.
Hạ Minh dọn dẹp xong bổ quả cam cho ra đĩa bưng đến trước mặt cô lại làm ra vẻ cung kính “Thưa hoàng hậu, mời dùng hoa quả ạ“.
Sở Tâm Nhi thấy dáng vẻ này của anh muốn cười nhưng cố nhịn, cô làm ra vẻ nghiêm nghị cầm lấy miếng cam cắn một miếng liền phất tay “Đúng là hoa quả ngon, thưởng!!!”
“Đa tạ hoàng hậu trọng thưởng ạ” Anh cúi đầu ra vẻ vô cùng biết ơn.
“Haha...Thật đáng yêu...” Sở Tâm Nhi cuối cùng không nhịn được nữa phì cười, cô ôm bụng cười bò trên ghế.
Hạ Minh đặt đĩa cam lên bàn đi tới ôm cô để cô ngồi lên đùi mình, anh cúi đầu hôn lên tóc cô hỏi “Vui không?“.
“Vui, đương nhiên là vui rồi. Anh lúc nãy thật là đáng yêu đó“. Sở Tâm Nhi ôm hông anh áp mặt lên ngực anh ngọt ngào nói.
“Vậy thì từ nay anh sẽ thường xuyên khiến em vui, được chứ?” Anh nhìn cô nép người vào lòng mình liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
“Chỉ cần anh ở bên là em vui rồi“.
-------
Lý Tịnh ngồi trong quán cafe nhàn nhã đọc sách, cô nhìn đồng hồ lẩm bẩm “Lại đến muộn nữa. Trần Đông, lát đến biết tay em“.
Đang đọc sách thì ánh sáng trước mặt liền trở nên tối đi, cô không vui ngẩng đầu lên thì thấy một người vô cùng đáng ghét đứng trước mặt - Lộ Lộ.
“Tránh ra, cậu đang che mất ánh sáng của tôi đấy“. Giọng nói không mấy thiện cảm của Lý Tịnh vang lên ý tứ rất rõ ràng là tôi không muốn thấy cậu, mời biến cho.
“Sao lại không vui thế? Chúng ta dù gì cũng ở chung với nhau suốt 5 năm đấy“. Lộ Lộ thế mà không biến đi ngược lại cô ta còn ngồi xuống trò chuyện với Lý Tịnh.
Lý Tịnh gấp quyển sách lại đặt lên bàn thẳng lưng nói lại “Tôi thế mà không nhớ là mình từng ở chung với loại người tiểu nhân bỉ ổi, chuyên đi đặt điều nói xấu sau lưng người khác là cậu đấy“.
Lộ Lộ đen mặt lại, cô ta không ngờ Lý Tịnh mồm miệng lại lợi hại đến vậy. Nhưng cô ta lại nở nụ cười nói
“Lần trước tôi có gặp lại Sở Tâm Nhi, cậu ta sống hình như rất khó khăn. Thật không ngờ tôi lại có thể thấy được cảnh cô ta khúm núm lễ phép phục vụ chúng tôi tại nhà hàng, cậu có biết không người cô ta phục vụ hôm đó lại là tôi đấy. Haha, thật là một chuyện hiếm gặp”
“Làm phục vụ thì sao? Cậu ấy cũng không như cậu đi làm tiểu tam cho người đàn ông đáng tuổi bố mình. Tôi cảm thấy vô cùng tò mò lúc ở trên giường cậu nhìn ông ta một thân bụng mỡ, da thịt nhăn nheo xấu xí liệu cậu có thể “lên đỉnh” nổi không? Hay là càng những người lớn tuổi cậu càng nhanh đạt tới khoái cảm?”
Lý Tịnh khoanh tay trước ngực cười khẩy, loại người như cậu ta lại có thể chê cười Tâm Nhi sao. Cô nhổ vào!!!!
“Cậu biết gì mà nói?” Lộ Lộ tức đến run cả người cô ta cảm thấy tất cả những người có mặt ở đây đều đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Sao tôi không biết? Không phải cậu nói chúng ta ở chung với nhau suốt 5 năm sao? Tôi biết thừa cậu ghen tị với Sở Tâm Nhi, cậu yêu thầm Hạ Minh nhưng không dám nói ra cho nên khi Sở Tâm Nhi có tất cả cậu liền cảm thấy đố kị, ghen ghét cậu lúc nào cũng tỏ vẻ yếu đuối coi mình như kẻ bị hại để mọi người chửi mắng Sở Tâm nhi. Lộ Lộ, cậu có cảm thấy mình sống thất bại lắm sao?”
Lý Tịnh càng nói càng cảm thấy hả dạ. Hôm nay cô phải thay Sở Tâm Nhi đòi lại tất cả những nỗi ấm ức mà cậu ấy phải chịu suốt bao nhiêu năm qua.
“Cậu câm miệng. Sao cậu không nghĩ Sở Tâm Nhi cũng như tôi, cậu ta có thể chịu nổi vất vả sao? Biết đâu cũng có một người đàn ông lớn tuổi nào đó bao nuôi cậu ta...A...”
Lý tịnh nghe cô ta sỉ nhục Sở Tâm nhi liền không hề nghĩ ngợi hất cốc cafe vào mặt cô ta tức giận lớn tiếng mắng
“Cậu cũng nghĩ ai thấp hèn như mình sao? Nực cười, không ăn được nho chê nho chua sao? Tôi thật mong cốc cafe này tẩy não cậu luôn đi, cậu làm ơn nghĩ trước khi nói được không. Tốt nhất sau này gặp tôi cậu liền tránh đi, nếu không gặp lần nào tôi liền đánh lần đó. Đánh đến khi nào ông bồ già của cậu không nhận ra cậu thì thôi, hừ!!!”
Trần Đông vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng chửi mắng của ai kia, anh nhanh chân bước vào thì thấy Lộ Lộ đáng thương bị Lý Tịnh lớn tiếng dạy dỗ.
“Tịnh, chuyện gì vậy em?”
“Không có gì, em chỉ đang mắng một con chó sủa bậy mà thôi. Anh đợi chút đi“. Lý Tịnh đặt cốc xuống bàn chỉ tay vào Lộ Lộ nói
“Tôi nhắc lại lần cuối, lần sau tôi gặp cậu lần nào liền đánh lần đó. Nhớ đấy!!!”
Trút xong lửa giận cô đi đến chỗ Trần Đông khoác lấy tay anh “Chúng ta đi, kệ cậu ta“.
Trần Đông gật đầu cùng cô rời khỏi quán, lần này anh lại cảm thấy bà xã tương lai của mình mắng chửi nghe rất hay nhưng anh cũng vô cùng lo lắng cho tương lai sau này của mình cho nên anh phải thật ngoan ngoãn nghe lời cô.
Kiếp này e rằng anh phải sống dưới sự chèn ép của cô rồi, thật đáng thương nha.