Bời vì vị khách hàng thường xuyên đến cửa hàng, cho nên tim của Đồng Tiểu Đồng liền dao động, giống hệt một con nai nhỏ nhảy lên khi vui sướng.
Đồng Tiểu Đồng mượn cơ hội lúc trò chuyện về thú cưng, lần ra tên của vị khách vừa cao vừa đẹp.
Địch Quần.
Nhân tiện cũng biết luôn tên của con Husky. Tên của con Husky kia là Elizabeth.
Không hổ danh là con chó mà nam thần nuôi, vừa nghe là biết nữ vương của cẩu giới.
“Cậu nói xem có phải anh ta thầm thích anh không?” Đồng Tiểu Đồng phân tích vô cùng logic. “Đâu có ai mà đi công tác thường xuyên như thế. Rõ ràng là xem trọng nhan sắc của anh mà“.
A Nhân - nhân viên cửa hàng: “Đừng có nói như thể anh có thứ này“.
Đồng Tiểu Đồng: “Tiền thưởng tháng này giảm phân nửa“.
A Nhân đặc biệt thành khẩn nói: “Anh nghe em nói xong đã, sao anh lại có thể dùng những từ ngữ miêu tả phàm tục này để miêu tả bản thân mình. Đẹp đẽ là để miêu tả người phàm, mà chủ tiệm anh, là tiên nhân siêu việt“.
Đồng Tiểu Đồng buồn bực: “Nhưng mà anh mày là hậu duệ của Nữ Oa nha“.
A Nhân: “Đây mới quan trọng, anh không giống mấy con người đất kia, cho nên đâu thể nào mà ngay cả chút hương vị cũng không có được, đúng không?“.
Đồng Tiểu Đồng trầm mặc.
Cậu là một beta không có tin tức tố.
Địch Quần là Alpha, là một cặp với Omega, mà bản năng của Omega đều toả ra các loại hương vị ngọt ngào mê người.
A Nhân: “Chủ tiệm, Alpha cùng Beta không có tương lai, anh suy nghĩ thông thoáng một chút“.
Đồng Tiểu Đồng gật đầu cảm động: “Tháng nào không có tiền thưởng“.
“...“. A Nhân đau đớn vô cùng: “Em chỉ muốn chủ tiệm tốt hơn thôi mà“.
Đồng Tiểu Đồng cũng đau đớn vô cùng: “Anh cũng chỉ muốn cậu tốt hơn thôi mà, mỗi lần nhận tiền thưởng xong cũng đi 'chơi'. Cẩn thận kẻo sắt mài thành kim nha“.
A Nhân vừa sợ vừa giận: “Anh... anh... anh... anh...“.
Đồng Tiểu Đồng vô tội: “Đây là lời khuyên từ một người chủ tiệm trưởng thành cho cậu nha“.
“Anh không nói gì lung tung với Tiểu Mỹ không đấy, em chỉ là khi rảnh rỗi nhân tiện có tiền thì đi uống vài ly ở quán rượu thôi mà!“. A Nhân khẩn trương nói, sau đó lý lẽ hùng hồn giải thích.
Đồng Tiểu Đồng cười hì hì: “A, chỉ là uống vài chén thôi à. Ở quán rượu có nhiều Omega không vậy?“.
A Nhân: “Làm gì có Omega nào đến quán rượu chứ!“.
Đồng Tiểu Đồng: “Nhìn kĩ đó“.
A Nhân hỏi lại: “Làm sao anh biết em đến quán rượu?“.
Đồng Tiểu Đồng: “Anh mày có con mắt thứ ba“.
A Nhân: “Thật sao, để em xem thử nó ở chỗ nào“.
A Nhân nhào tới ôm chặt Đồng Tiểu Đồng, chọt chọt eo cậu, eo của Đồng Tiểu Đồng là khu vực cấm, nhất thờ hét ầm lên.
A Nhân “hắc hắc” cười, chà chà tay, đang lúc ý chí tăng vọt thì bị người nào đó xách lên.
Vị khách hàng vừa cao vừa đẹp nhăn mi trừng mắt nhìn cậu (A Nhân) một cái, nâng Đồng Tiểu Đồng đang quỳ rạp trên đất mà cười đứng dậy.
Tuy màu đỏ trên mặt Đồng Tiểu Đồng vẫn chưa rút hết nhưng cậu cũng cố nén trở về.
“Địch tiên sinh, anh đến mang Elizabeth về nhà hả?”
Địch Quần: “Không, tôi đến xem nó, chút nữa đi ngay.”
“Đi theo tôi.” Đồng Tiểu Đồng vụng trộm xoa xoa mặt, cố gắng hạ nhiệt độ trên mặt xuống một chút.
Địch Quần đi theo Đồng Tiểu Đồng lên phía trước, liếc nhìn A Nhân một cái. A Nhân nhất thời mềm chân.
Trong nháy mắt, tin tức tố lạnh như băng của Alpha hướng phía cậu ép xuống, khiến cậu cơ hồ như không thở nổi.