Trong vòng hai tuần hầu như Holly không thấy Bronson, và nàng nhận ra anh đã cố tình tạo khoảng cách giữa họ cho tới khi cả hai có thể khôi phục được mối quan hệ trước kia. Anh ném mình vào công việc cả ngày, tới những văn phòng ở thành phố và hiếm khi về nhà ăn tối. Anh ở lại bên ngoài tới trễ mới về và xuất hiện vào buổi sáng với đôi mắt đỏ ngầu và những nếp nhăn căng thẳng trên mặt. Không một thành viên nào khác trong gia đình Bronson đề cập tới những sự kiện cứ liên tục tái diễn này, nhưng Holly cảm nhận rằng Paula đã hiểu được nguyên nhân.
“Tôi muốn đảm bảo với bà, bà Bronson,” Vào một buổi sáng , Holly cẩn thận nói, “rằng tôi sẽ không bao giờ cố tình gây khó khăn hay đem tới bất hạnh cho bất cứ ai trong gia đình của bà.”
“Phu nhân à, đó không phải là lỗi của cô,” Paula đã đáp với sự chân thực quen thuộc và với lên vỗ nhẹ vào tay Holly thật tình cảm. “Cô có thể là điều đầu tiên mà con trai tôi từng thực sự muốn mà nó không thể đạt được . Theo ý kiến của tôi, để nó cuối cùng cũng hiểu ra giới hạn của mình cũng rất tốt . Tôi đã luôn cảnh báo nó về việc cứ cố nhắm những điều ngoài tầm với của bản thân.”
“Anh ấy đã nói với bà về tôi có phải không?” Holly hỏi, đỏ ửng tới tận chóp tai.
“Không một lời,” Paula nói. “Nhưng không cần thiết. Một người mẹ luôn hiểu con mình mà.”
"Anh ấy thực sự là một người đàn ông tuyệt vời,” Holly bắt đầu nói thật rành mạch với bà, sợ rằng Paula có thể có quan niệm sai lầm rằng nàng nghĩ Zachary không đủ tốt cho nàng.
“Phải, tôi cũng nghĩ vậy,” Paula khẳng định rất hiển nhiên . “Nhưng điều đó không có nghĩa là nó phù hợp với cô, phu nhân à, cũng không nhiều hơn chuyện cô hợp với nó.”
Câu trấn an đó để nói lên rằng mẹ Bronson không đổ lỗi cho nàng trong tình huống này. Điều đó đáng lẽ ra phải làm Holly cảm thấy khá hơn. Nhưng không may, nó không vậy. Mỗi lần Holly thấy Bronson, dù chỉ là cuộc chạm trán ngắn ngủi hay thông thường, nàng vẫn bị lấp đầy bởi nỗi mong mỏi cứ đe dọa chôn vùi chính bản thân mình. Nàng bắt đầu tự hỏi liệu mình thật sự có thể sống như vậy trong toàn bộ thời gian còn lại của năm đã hứa tại nhà Bronson không. Dành hết thời gian cho Rose và cho những người phụ nữ nhà Bronson, nàng giữ cho bản thân bận rộn nhất có thể. Và cũng có rất nhiều việc phải làm, đặc biệt là giờ đây khi Elizabeth đã được ra mắt trước giới thượng lưu. Phòng khách lớn được phủ đầy những đóa hồng và các loại hoa xuân kết hợp liên tục được gởi tới, và khay bạc gần cửa mỗi ngày đều được chất đầy những những tấm thiệp từ những người cầu hôn tiềm năng.
Đúng như Holly dự đoán, sự kết hợp giữa vẻ đẹp và tài sản thừa kế của Elizabeth, chưa kể đến nét duyên dáng nổi bật, đã thu hút rất nhiều người đàn ông dường như còn hơn cả sẵn sàng bỏ qua nguồn gốc xuất thân của cô. Việc này đòi hỏi tới nỗ lực của cả Holly và Paula để đi kèm ở các chuyến thăm hàng ngày, những chuyến dạo chơi trên xe ngựa và những buổi dã ngoại trong khi đủ loại các quý ông tới để theo đuổi Elizabeth. Tuy nhiên, có một người rất đáng được cân nhắc, dường như đã thu hút được sự quan tâm sâu sắc của cô gái đó, là kiến trúc sư Jason Somers.
Cũng có những đối tượng nổi bật với dòng dõi và sự sản giàu có hơn, nhưng không ai sở hữu được nét tự tin và quyến rũ của Jason. Cậu ta là một người đàn ông mạnh mẽ với sự kết hợp giữa tài năng và tham vọng, không có nét gì là không giống với anh trai của Elizabeth. Từ những gì Holly đã quan sát, Jason đã có thể cân bằng tinh thần sôi nổi của Elizabeth với chính sự kiên định chắc chắn của riêng mình. Đó là một sự kết hợp tuyệt vời, và hứa hẹn sẽ có một mối ràng buộc hạnh phúc, nếu tất cả tiến triển như Holly hy vọng. Trong suốt chuyển viếng thăm buổi sáng của Jason, Holly tình cờ nhìn thấy đôi bạn trẻ khi anh ta và Elizabeth quay trở về từ một chuyến dạo chơi trong vườn.
“... bên cạnh đó, anh không đủ cao so với tôi...” Elizabeth nói, giọng nói chan chứa một điệu cười sôi nổi khi họ sải bước qua cánh cửa Pháp và vào trong khu trưng bày các tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch. Holly dừng ở góc xa cuối khu trưng bày nơi cô tình cờ bước tới . Cô bị khuất đi bởi những đôi cánh vút lên đầy nghệ thuật của một số vị thần La Mã.
“Chúa nhân từ, ôi phụ nữ, tôi khó có thể là những gì mà người khác gọi là lùn", Jason bắt bẻ. “Và tôi còn cao hơn em hai inch đoàng hoàng đó chứ.
“Anh không cao hơn!”
“Tôi có,” cậu ta nhấn mạnh, và kéo cô tựa vào mình với một lực dễ dàng khiến cô thở gấp. Chiều cao của họ khớp nhau, hình dáng thanh mảnh đo tựa vào khuôn người lớn hơn của Jason. “Thấy chưa?” Jason nói, giọng đột nhiên khàn lại. Nét thích thú vui đùa mờ đi trên khuôn mặt cô gái, và đột nhiên cô rơi vào im lặng, nhìn chằm chằm người đàn ông đang ôm mình, mắt cô tràn ngập sự e ngại nhút nhát. Holly cân nhắc chuyện ngắt ngang tình huống này một chút, biết rằng Elizabeth chưa quen với sự quan tâm như vậy từ một người đàn ông. Nhưng có một cái nhìn trên khuôn mặt của Jason mà Holly chưa bao giờ thấy được trước đó, hoàn toàn dịu dàng và khát khao. Cậu ta cúi đầu để thì thào một cái gì đó vào tai cô gái, và Elizabeth đỏ hồng mặt, nhấc một cánh tay lên vai cậu ta.
Và chính khuôn mặt Holly chuyển đỏ một chút khi nàng kín đáo lui đi, cho phép cả hai một chút riêng tư. Ôi, đó dường như đã lâu lắm rồi khi nàng cũng được George tán tỉnh giống vậy, và nàng đã cảm thấy thật ngây thơ và đầy hy vọng. Nhưng những kỷ niệm bây giờ đã phai dần, và nàng không còn tìm thấy niềm vui trong tưởng tượng được nữa. Cuộc sống của nàng với George đã trở thành một giấc mơ xa xôi.
Ngập trong vẻ đăm chiêu, Holly đã dành phần còn lại của buổi sáng chơi với Rose, và sau đó đưa con gái lại cho Maude. Nàng từ chối ăn trưa, vì đã quá chán nản tới nỗi không ăn nổi một miếng. Thay vào đó, nàng chọn một cuốn tiểu thuyết từ thư viện và đem nó theo trong cuộc đi dạo băng qua vườn. Bầu trời u ám, và những cơn gió nhẹ hòa vào với một làn sương lạnh khiến Holly hơi rùng mình và kéo choàng cashmere màu nâu ôm sát hơn lên vai. Dừng lại trước hết ở chỗ một cái bàn đá, và sau đó là một băng ghế dài được viền bên bởi những cặp bình đầy hoa, cuối cùng nàng cũng tìm thấy một chỗ để ngồi đọc, một căn nhà mát rộng khoảng 12 feet. Các cửa sổ được đóng bởi những cánh chớp bằng gỗ, bên trong được lót viền dọc bằng những băng ghế nệm. Những chiếc ghế và lưng được phủ một màu xanh lá cây vải chéo nặng nề giữ một mùi cũ kỹ nhàn nhạt nhưng không hề gây khó chịu.
Co người lên trên một tấm nệm ghế và nhét chân mình xuống dưới, Holly nghiêng người và bắt đầu đọc. Chẳng bao lâu sau khi lạc mất vào câu chuyện tình yêu bất hạnh- có còn loại nào khác nữa đâu? - Holly không nhận thấy những tiếng sấm bất ổn trên bầu trời . Ánh sáng tối hơn, chuyển từ sáng bạc sang xám, và mưa bắt đầu lộp độp nặng dần xuống các bãi cỏ và lối đi lát bên ngoài. Một vài giọt nước lang thang thổi qua cánh cửa chớp và rơi xuống vai Holly, cuối cùng cũng cảnh báo cho nàng biết thời tiết dang dần trở nên xấu hơn. Ngẩng lên khỏi cuốn tiểu thuyết, nàng cau mày.
“Phiền nhiễu,” nàng thì thầm, nhận ra thời gian đọc tiểu thuyết đã kết thúc. Bây giờ chính là lúc phải trở về nhà. Nhưng mưa đã nặng hạt rồi, và nàng đang cân nhắc liệu cơn bão có thể thuyên giảm trong một vài phút nữa không. Thở dài, nàng gấp quyển sách trong lòng lại và tựa đầu vào tường khi nhìn những tấm màn mưa phủ lên mặt đất ngập cỏ và hàng rào. Mùi hương mạnh mẽ của mưa xuân nặng hạt tràn lấp trong ngôi nhà hóng mát.
Những suy nghĩ miên man nhanh chóng bị gián đoạn khi một ai đó giật cửa mở và lách vai vào bên trong.
Nàng giật mình khi thấy Zachary Bronson, khuôn người to lớn của anh được bao phủ trong một cái áo choàng đẫm nước. Anh đem theo một cơn gió mạnh chở kèm mùi mưa trong lành, sau đó đóng cửa lại bằng đế giày. Lầm bầm chửi thề, anh vật lộn với một chiếc dù ngoại cỡ đang ướt nhỏ tong tong. Rút người tựa vào nệm, Holly nhìn anh với một nụ cười ngày càng rộng mở khi anh cố gắng gấp cái vật kỳ cục chẳng còn tích sự gì kia nữa. Anh đẹp trai như quỷ, nàng nghĩ với một niềm vui thích nhá lên, tia mắt uống lấy hình ảnh khuôn mặt bị nước mưa rửa sạch sẽ, đôi mắt đen màu cà phê, và mái tóc đen óng ánh đang dán theo khuôn dáng đầu tuyệt đẹp.
“Em tưởng anh đang trong thành phố,” nàng nói, tăng âm giọng lên át tiếng sấm ầm ầm.
“Về sớm thôi,” anh trả lời ngắn gọn. “Anh vừa vặn xoay sở về trước cơn bão chỉ ngay khi nó kéo tới trang viên.”
“Làm sao anh biết em ở đây?”
“Maude lo lắng, cô ấy nói em đang ở đâu đó trong vườn.” Thắng lợi, anh khiến chiếc dù đóng lại đánh tách một tiếng.
“Khá dễ để tìm ra em, không có nhiều nơi trú ẩn được che chắn lắm” tia nhìn tăm tối dừng lại trên mặt nàng và anh lấy lại nụ cười của nàng với một điệu cười nhá lên toe toét. “Vì vậy tôi ở đây để giải cứu bà, phu nhân à."
“Thậm chí em còn không nhận ra mình cần được cứu,” Holly nói. “Em hoàn toàn bị quyển sách thu hút. Có lẽ mưa sẽ ngưng sớm phải không?”
Như thể một câu trả lời mỉa mai, bầu trời chuyển tối sậm hơn , và một đợt sấm xé tai kéo theo như tia sét vằn vệnh rạch ngang bầu trời đang xô vỡ... Đột nhiên Holly phá lên cười và liếc về phía Bronson, người cũng đang mỉm cười. “Hãy để anh đưa em về,” anh nói.
Holly rùng mình, nhìn chằm chằm vào những đợt mưa tuôn xối xả. Dường như con đường về nhà sẽ rất dài. “Chúng ta sẽ bị sũng nước,” nàng nói. “Và chắc chắn bãi cỏ đã trở lên lầy lội. Chúng ta không thể chỉ cần chờ cho tới khi nó dừng lại sao?” Rút một chiếc khăn tay khô từ tay áo của mình ra, nàng nhón chân lên và chấm chấm nhẹ lên những dòng nước mưa đang nhỏ giọt trên khuôn mặt của Bronson. Đột nhiên anh đờ người lại, đứng yên dưới sự chăm sóc của nàng.
“Sẽ mưa trong hàng giờ. Và anh không tin tưởng bản thân khi được một mình với em hơn năm phút đâu.” Anh cởi bỏ áo choàng và khoác nó lên vai nàng. Thứ vải vóc đó rộng một cách kỳ quặc trên thân người nàng. “Vì vậy, trừ khi em muốn bị cưỡng bức ngay trong ngôi nhà hóng mát này,” anh sẵng lại cục cằn, nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi ngẩng lên của nàng, “chúng ta đi thôi.”
Nhưng không ai trong họ dịch chuyển.
Holly nâng khăn tay đặt lên hàm anh, làm khô những giọt nước cuối cùng bám vào làn da đã được cạo sạch sẽ. Nàng nghiến chặt khăn bằng vải lanh ẩm viền ren đẹp đẽ trong nắm tay, và nắm chặt áo choàng giữ nó không rơi xuống sàn. Nàng không hiểu tại sao ở một mình với anh lại đem lại niềm vui nhức nhối tới vậy, tại sao hình ảnh và thanh âm giọng nói của anh lại dễ chịu nhưng lại quá khuấy động như vậy. Nhận biết rằng sự sống của họ chỉ cuốn được vào nhau trong một khoảng thời gian tạm thời làm trái tim nàng đau đớn. Anh đã trở lên quan trọng với nàng quá nhanh chóng mà chẳng cần chút nỗ lực nào hết.
“Em rất nhớ anh,” nàng thì thầm. Nàng không định nói to những lời đó, nhưng chúng bị đè nén và bật ra với lý lẽ riêng, lơ lửng nhẹ nhàng giữa tiếng mưa rơi ngắt quãng. Nàng cảm thấy gần như phát điên bởi một khao khát sâu hơn, đói khát hơn, sắc nét hơn cả một nỗi đau đớn.
“Anh phải tránh thật xa,” Bronson cộc lốc. “Anh không thể ở quanh em mà không...” Chìm vào im lặng, anh nhìn nàng chằm chằm với nỗi đau khổ dữ dội. Anh không di chuyển khi Holly đẩy áo choàng khỏi vai, hay khi nàng đưa cơ thể của mình tựa vào anh, hay thậm chí khi nàng nhấc cánh tay mình lên để ôm cổ anh. Nàng cọ sát khuôn mặt vào cổ áo ẩm ướt của anh và ôm ghì lấy anh. Dường như lần đầu tiên sau suốt những ngày dài nàng mới có thể thở được đúng đắn, nỗi đau đớn mờ mịt bởi sự cô đơn cuối cùng cũng được nhấc khỏi ngực.
Một tiếng rên bóp nghẹn thoát ra, và anh quay đầu lại để miệng vừa vặn tì vào nàng. Cánh tay vòng ôm lấy nàng, giữ thật chắc chắn. Căn nhà tan ra như khói quanh nàng, và mùi của cơn mưa đã được thay bằng mùi hương nam tính từ làn da của Zachary. Nàng đặt hai tay lên đôi má nóng rực của anh, cổ anh, và vòng tay anh xiết lại chỉ chút nữa nghiền nát nàng, như thể anh đang cố gắng đẩy nàng hòa nhập vào cơ thể mình.
Chỉ một lần này thôi… ý nghĩ tội lỗi đó cướp lấy nàng và không chịu buông tha. Chỉ một lần thôi… nàng sống vì nó, ghi nhớ, và nếm náp ký ức này khi những năm tháng tuổi trẻ chỉ còn là dĩ vãng. Sẽ không một ai biết.
Cơn bão đập ầm ầm vào khung nhà gỗ quanh họ, nhưng sức mạnh của nó không là gì so với nhịp đập mãnh liệt của trái tim nàng. Nàng điên cuồng kéo chiếc nút thắt trên cravat của anh, giựt cho nó nới lỏng, rồi bận rộn với hàng nút trên chiếc áo ghi lê và áo sơ mi. Zachary vẫn đứng bất động, mặc dù bộ ngực rắn chắc vẫn dồn dập di chuyển theo những hơi thở sâu nặng nhọc.
“Holly…” giọng anh trầm và run rẩy. “Em có biết em đang làm gì không?”
Nàng liều lĩnh mở rộng áo sơ mi của anh, để lộ làn da trần từ cổ tới eo, và hơi thở ngưng đọng trước cảnh tượng đó. Anh là một tạo vật lộng lẫy, cơ thể là một kiệt tác của những múi cơ và cơ bắp cuồn cuộn. Holly chạm vào anh trong ngơ ngẩn sợ hãi, rồi vuốt ve bề mặt cứng cáp gờn gợn trên bụng anh. Nàng nhận ra một chút lông rải rác quanh rốn, những đầu ngón tay dò dẫm một cách dịu dàng, và anh rên lên một âm thanh thỏa mãn nhuốm chút đau đớn. Tóm lấy cổ tay nàng, anh đẩy tay nàng ra xa, giữ nó sang bên cạnh khi nhìn nàng đăm đăm. “Nếu em chạm vào anh thêm lần nữa,” anh nói rời rạc. “Anh sẽ không thể dừng lại. Anh sẽ chiếm lấy em ngay tại đây, Holly… em có hiểu không?”
Nàng di chuyển về phía anh, ấn bản thân lên làn da trần của anh, dụi đầu vào những lọn loăn quăn trên ngực. Nàng cảm nhận được sự kháng cự dần rạn vỡ của anh, cơ thể anh rùng nhẹ khi vòng cánh tay ôm lấy nàng. Miệng anh gấp gáp kiếm tìm miệng nàng, bòn rút những cảm giác sỗ sàng ngọt ngào trọn vẹn của họ. Với một loạt những cú giật nhẹ nhàng, mau chóng và hàng dài những chiếc nút nhỏ xíu trên thân áo nàng đã được cởi bỏ, trượt chiếc áo dần xuống khuỷu tay. Sau khi mở hết hàng khuy, Zachary giữ sợi dây buộc phía trên đỉnh chiếc áo lót, cuốn nó quanh ngón tay mình, và kéo. Ngực nàng đổ tràn ra ngoài, trắng trẻo và hồng hào, với phần đỉnh đã nhăn lại trước làn không khí mát lạnh trong căn nhà. Lấp đầy phần da thịt mềm mại, căng tròn nằng nặng trong tay, Zachary đỡ cái núm nhạy cảm trong lòng bàn tay mình.
“Nhanh lên,” nàng nói trong cơn kích động. “Zachary, làm ơn, em… em cần anh.” Giờ nàng đã buông bản thân cho niềm say đắm, đã đánh mất tất cả sự thẹn thùng, tất cả sự kiềm chế. Nàng muốn chàng nằm trên, ở trong mình, sức nóng của chàng náu giữa hai chân nàng.
Bịt kín miệng nàng bằng môi mình, Zachary nhún vai giũ khỏi áo ghi-lê và áo sơ mi, đôi vai sáng bóng như tạc của anh lộ ra. Anh ngồi lên tấm nệm xanh và kéo nàng vào lòng mình. Đưa tay vào dưới váy, anh tách hai đầu gối nàng ra và hướng chúng tới hai bên hông mình. Holly trở nên đỏ bừng vì phấn khích và e ngại khi ngồi trên và cảm nhận trạng thái cương cứng của anh đang cộm lên bên dưới quần. Nàng có thể cảm thấy hình dạng to lớn của anh nóng bỏng áp vào lớp quần đùi mỏng manh của mình. Móc hai bàn tay vào hai cánh tay nàng, Zachary đưa nàng ra trước và hôn lên khoảng trống ở giữa hai bầu vú. Nàng ôm vòng hai cánh tay quanh đầu anh, và thở gấp khi cảm thấy miệng anh khép lại quanh một bên đỉnh nhọn nhạy cảm. Những ve vuốt của lưỡi anh thật dịu dàng và khao khát. Anh chuyển qua bên bầu vú còn lại và nàng lại cảm thấy hàm răng căn nhẹ lúc anh giật phần da thịt nhức nhối của mình.
Những âm thanh rời rạc, khe khẽ thoát ra từ cổ họng, và nàng trượt thấp dần trên cơ thể anh, ấn bầu ngực ẩm ướt vào đường cong rắn chắc của ngực anh. Đám cỏ cứng, mượt mà cọ vào, kích thích nàng, và nàng chúi người tỳ vào anh cùng tiếng rên rỉ thích thú. Sau này nàng sẽ xấu hổ vì những hành động phóng đãng của mình… nhưng phải sau đó rất lâu. Còn bây giờ chỉ có Zachary, chỉ có hình dáng săn chắc bóng mượt, và cái miệng đói khát say đắm của anh, mà nàng sẽ nếm trải mỗi một khoảnh khắc cùng anh.
Bàn tay trượt vào dưới váy nàng, và anh mơn trớn những đường cong tròn trịa của mông nàng. Sự vuốt ve của anh nhẹ nhàng, gần như là uể oải, lướt chậm chạp trên thân thể nàng bằng sự chậm rãi đáng bực mình. Run rẩy nàng lại lần nữa nài nỉ anh nhanh hơn, trong khi tận sâu thẳm trong tâm trí, nàng lại sợ hãi trước ham muốn dữ dội của chính mình. Bất chợt Zachary bật cười, âm thanh êm ái và khàn khàn trong cổ họng. Anh tháo dải buộc quần và kéo xuống tới hông nàng. Nàng cử động một cách vụng về để giúp anh, và cảm thấy mụ mị khi chiếc quần bị tháo bỏ.
“N-nói em biết em phải làm gì đi,” nàng van vỉ, lo lắng cho sự thiếu kinh nghiệm của mình. Cuộc gặp gỡ liều lĩnh vào giữa cơn bão chiều này hoàn toàn khác với ban đêm yên tĩnh mà nàng đã chia sẻ với George. Zachary Bronson từng trải – thậm chí còn rành rẽ - tới mức dường như không có cách gì nàng có thể làm anh thỏa mãn được.
“Em đang hỏi cách nào làm anh hài lòng à?” Môi anh khẽ mấp máy trên vành tai nàng. “Thậm chí em không phải cố làm gì.”
Nàng nép khuôn mặt đỏ bừng vào vai anh, nghẹt thở khi anh tách đôi chân mình đặt lên hông anh. Những tràng sấm rền vẫn xé toạc bầu trời, nhưng tiếng động đó không còn làm nàng giật mình nữa. Tất cả người nàng đều tập trung vào người đàn ông đang ôm mình, cơ thể cứng cáp của anh ở bên dưới, bàn tay mãnh mẽ vuốt ve nàng thật dịu nhẹ. Mấy đầu ngón tay lướt qua nếp gấp mỏng manh của đùi nàng nơi giao nhau với làn da mềm mịn của háng. Anh vuốt những lọn cỏ xoăn nhẹ tựa như tơ, và tìm kiếm nơi da thịt kín đáo hé mở… Anh tìm lối vào nhỏ kín đáo đã ẩm ướt một cách khao khát vì đụng chạm của mình. Mọi bắp cơ đều xiết chặt, và nàng ngồi lắc lư trên anh trong cơn run rẩy đáng kinh ngạc. Trán nàng chìm vào đôi vai gân guốc của anh, và nàng rên rỉ gọi tên anh.
Chưa bao giờ được chỉ dẫn bất cứ khuôn phép phòng the nào, nhưng cả nàng và George đều đã chia sẻ sự hiểu biết theo bản năng giống nhau mà hầu hết những cặp vợ chồng đều làm – một người đàn ông đứng đắn trao cho vợ mình sự tôn trọng ở mức cao nhất vào mọi lúc, kể cả trong khi ân ái. Anh ta sẽ không chạm vào vợ bằng những cách bất nhã, và anh ta sẽ không đòi hỏi để khuyến khích đam mê của vợ mình. Tính cách của người vợ được gìn giữ thật trong sáng, và dù cho người đàn ông có ân ái với người yêu của mình bằng sự đứng đắn, anh ta sẽ không bao giờ vuốt ve hay nói những lời phóng túng.
Hình như không một ai từng hiểu hết Zachary Bronson về những điều này. Anh thì thầm những câu nói yêu đương và thèm khát vào tai nàng khi không ngớt trêu chọc nàng, các ngón tay xoay tròn trên đỉnh nhỏ nhạy cảm nằm khuất giữa những nếp gấp của nơi nữ tính của nàng. Bị kích thích và đẫm mồ hôi, nàng đẩy mình vào tay anh hơn nữa, rồi thở hổn hển khi cảm thấy ngón tay anh trượt vào trong.
Tâm trạng bối rối lạ lùng, như thiêu đốt trải khắp cơ thể, và nàng quằn quại dựa vào anh, hai bàn tay mở ra nắm lại trên vai anh, miệng há ra ép vào cổ anh trong những nụ hôn khẩn cầu. Cổ họng anh ậm ừ với âm thanh nho nhỏ, và nàng cảm thấy sự căng thẳng lạ thường của cơ thể anh, những cơ bắp phồng lên rắn chắc vì sức mạnh bị dồn nén. Chậm rãi, như là thận trọng không làm nàng hoảng sợ, anh rút tay ra và giật mạnh nút quần. Nàng cảm nhận sự cứng cáp của phần da thịt được giải thoát của anh bật ra, và cơ thể nàng nảy bật khi cảm thấy sự đụng chạm nóng bỏng đầu tiên của anh. Anh chỉnh nàng mở rộng hơn và dấn vào lối vào ẩm ướt.
Holly run lên khi cảm thấy anh dễ dàng vào trong, làm chật căng phần da thịt nhạy cảm của mình. Nàng buông một tiếng rít yếu ớt giữa hai hàm răng.
“Anh làm em đau à?” Ánh mắt anh chăm chú, sẫm màu như đêm đen nhìn khắp mặt nàng. Tay lướt vào giữa, vuốt ve và điều chỉnh cơ thể họ sao cho người nàng căng ra để anh cọ thẳng vào cái nụ đau nhức ẩn giữa đám cỏ loăn xoăn. Khoảnh khắc đó thân tình đáng kinh ngạc khiến nàng chút nữa là khóc. Cơ thể nàng thư giãn dần quen với anh, tình trạng chật căng đau tức dịu dần đi, và rồi bất chợt sự chiếm hữu của anh không còn đau đớn nữa, mà chỉ còn lại cảm giác thích thú. Hoàn toàn buông thả, nàng quấn mình bao quanh anh, chân khóa vào hông anh.
Đôi mắt Zachary nhắm chặt, lông mày cau lại. Anh ôm sau đầu nàng rồi đưa nàng lại, miệng đói khát ngấu nghiến miệng nàng. Bàn tay còn lại mở rộng phủ lên hông nàng, thúc giục nàng dựa vào mình trong một nhịp điệu dứt khoát, ấn vào bằng những cú đẩy sâu khiến nàng vặn vẹo và quằn quại không thể cưỡng lại. Anh luôn hôn nàng, miệng đưa đẩy, cám dỗ, chi phối nàng bằng hơi nóng như phát sốt.
Nàng vùng vẫy trong mớ quần áo hỗn độn chắn giữa họ, mong muốn được thoát khỏi hoàn toàn cái áo dài, muốn được cảm nhận đôi chân trần của anh áp vào chân mình thay vì cái quần bằng vải pô-pơ-lin. Tình trạng căng thẳng tụ lại bên trong, trong khi tiếng hét ham muốn thoát ra từ họng nàng. Cơn sốt dữ dội, lạ lẫm đã phủ chụp lên, và nàng không thể ngăn mình thôi khổ sở cố gắng hết sức áp vào anh. Nàng yêu thân thể chắc nịch, chiều dài chôn sâu vào trong mình của anh, và hai bàn tay to lớn ôm lấy bầu vú nàng khi nàng cưỡi lên anh. Rồi đột nhiên nàng không thể cử động được nữa, những bắp thịt xiết lại khi cơn khoái cảm nóng bỏng bùng lên và truyền suốt cơ thể. Cảm giác tê liệt, nàng cắn môi rên lên khi những dây thần kinh bắt được ngọn lửa và các giác quan nổ tung.
Dù nàng không hoàn toàn hiểu được điều gì đang xảy ra, nhưng Zachary thì hiểu, vì anh thì thào khe khẽ và ôm nàng trong vòng tay mình, hông vẫn cứ tiếp tục những chuyển động lên xuống đều đều. Nàng bắt đầu rùng mình, cơ thể căng ra trong cơn co thắt dễ chịu bao bọc vật xâm nhập của anh, và bao nhiêu đó đã đủ để làm anh cũng tới đỉnh. Anh rùng mình và thở dài rồi chôn vùi mình trong cú đâm sau cùng. Bàn tay siết chặt mông nàng, kéo nàng áp thật sát vào khi anh đẩy thật sâu vào trong hết mức có thể.
Cảm thấy mê đắm, Holly nặng nề buông mình trên ngực anh, trong lúc nơi họ gắn kết vẫn còn rung động và nóng rực. Nàng thật muốn vừa cười vừa khóc cùng lúc, rốt cuộc chỉ một âm thanh choáng ngợp e dè thoát ra. Zachary nhẹ xoa tấm lưng trần của nàng, và nàng dụi gò má vào vai anh.
“Điều này chưa hề xảy ra giữa em và chồng em đúng không,” anh thì thầm. Đó là một câu khẳng định, không phải là câu hỏi.
Holly kinh ngạc bối rối gật đầu. Thật khó có thể tin nổi họ lại có cuộc chuyện trò theo cách này, với sức nóng của anh vẫn trú sâu trong nàng. Nhưng cơn bão vẫn tiếp tục gào thét phía bên ngoài, vây lấy họ trong sự tăm tối đầy tách biệt của cơn mưa vun vút, và nàng nghe thấy bản thân ngai ngái đáp, “Em thích làm tình với George… luôn luôn dễ chịu. Nhưng có những chuyện anh ấy chưa bao giờ… và em cũng không… bởi vì nó không đúng, anh thấy đó…”
“Điều gì không đúng?” Zachary gỡ vài chiếc kẹp ghim ra khỏi mái tóc nàng và thả những lọn tóc nâu bóng ấm áp đổ tràn, rớt khắp lên đường cong trên tấm lưng trần của nàng.
Nàng chậm rãi nói, chọn lựa những từ thích hợp. “Một người phụ nữ sẽ tuân theo bản tính tự nhiên của người đàn ông, chứ không phải cổ vũ nó. Em đã từng nói với anh trước đây rằng chuyện ân ái sẽ là…”
“Một biểu đạt tối thượng của tình yêu,” anh nói, chơi đùa với mái tóc nàng. “Sự giao hòa của hai tâm hồn.”
Holly ngạc nhiên trước những gì anh còn nhớ. “Đúng, chính xác là vậy. Bởi vậy nó sẽ không hạ thấp thành những hành động dâm đãng.”
Nàng cảm thấy nụ cười của anh ở một bên đầu mình. “Anh chẳng thấy gì sai với một chút dâm đãng bây giờ và sau này cả.”
“Tất nhiên là anh không thấy rồi,” nàng nói, giấu nụ cười giữa thảm lông dày trên ngực anh.
“Vậy thì lúc này chắc em phải nghĩ nhân cách của em bắt đầu suy đồi rồi,” anh đăm chiêu, và nụ cười của nàng nhạt dần.
“Em chỉ vừa có một mối quan hệ bất chính với ông chủ trong căn nhà hóng mát thôi. Em không nghĩ bất cứ ai sẽ cho đó là biểu lộ chân giá trị của một con người.” Nàng cố gắng di chuyển khỏi anh, thở hổn thể khi cả chiều dài nặng nề của anh kéo ra khỏi mình. Không sao chịu nổi nỗi xấu hổ quét qua khi nàng nhận thấy sự ẩm ướt đua nhau trào ra giữa hai đùi mình, nàng mò mẫm tìm thứ gì đó để xóa nó đi. Zachary với lấy chiếc áo khoác bị vứt sang một bên, và lần đầu tiên anh đã có thể tìm thấy một chiếc khăn tay. Anh đưa nó cho nàng, và nói với sự thích thú nhẹ nhàng len lỏi trong giọng nói của anh. “Trước đây anh chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ đỏ bừng từ đầu tới chân như vậy.”
Liếc xuống dưới, Holly nhìn thấy mình đã chuyển sang sắc hồng và đỏ khác nhau trên từng phân lộ ra của làn da. Vồ lấy chiếc khăn tay từ anh, nàng quay khỏi anh càng xa càng tốt khi càng sử dụng nó. “Em không thể tin nổi chuyện em vừa mới làm,” nàng nghèn nghẹn nói.
“Anh sẽ ấp ủ buổi chiều nay trong suốt phần đời còn lại,” Zachary đáp. “Anh sẽ cho mạ vàng toàn bộ căn nhà hóng mát này và treo một tấm biển lên trên cánh cửa.”
Holly quay phắt lại đối mặt với anh, kinh hoảng khi nghĩ rằng có thể anh đang nghiêm túc, và nhìn thấy nét cười cợt ánh lên trong đôi mắt anh. “Ôi, làm sao anh có thể đùa về chuyện này chứ?” Nàng kéo và giật chiếc váy của mình, cả một cơ số những vải vóc được lót bông và nhàu nát lên quanh eo.
“Ở đây, yên một chút nào.” Anh khéo léo kéo chiếc áo lên và móc vào chiếc áo lót và giúp nàng trượt hai cánh tay trở lại trong tay áo. Bằng chứng về sự thông thạo của anh với quần áo phụ nữ thật đáng nản lòng. Tuyệt đối không nghi ngờ rằng anh đã hẹn hò theo cái kiểu này với rất nhiều nhân tình… Và nàng là người mới nhất trong cả dãy dài dằng dặc.
“Zachary…” nàng bắt đầu, nhắm chặt hai mắt khi anh thu những lọn tóc của nàng trong một tay và hạ thấp miệng xuống phần bên cổ họng nàng. Đôi môi anh di chuyển thành một đường mượt mà dọc theo làn da, khiến nàng nổi da gà hết cả. Nàng buột ra một âm thanh tuyệt vọng và tựa lưng vào bộ ngực vững chãi của anh. “Em cảm thấy choáng bởi sự yếu đuối trong tính cách của mình mỗi khi có liên quan tới anh,” nàng nói. “Không nghi ngờ rằng đã có rất nhiều người phụ nữ khác nói như vậy với anh.”
“Anh không nhớ bất kỳ người phụ nữ nào khác,” anh nói.
Nàng cười nghi hoặc nhưng anh đã hướng nàng đối mặt với mình, bàn tay to lớn di chuyển một cách chiếm hữu trên eo nàng, hai bên hông và đằng sau lưng. “Những gì chúng ta vừa chia sẻ, Holly... Anh không biết liệu đó có phải là sự giao hòa của tâm hồn không, nhưng đó là những gì gần gũi chết tiệt nhất mà anh từng nhận được.”
“Đó là khoảng thời gian bị đánh cắp.” Nàng giữ tia nhìn của mình trên khuôn ngực trần của anh, tay di chuyển với sự hài lòng và vuốt ve những cơ bắp cứng chắc đẹp đẽ, được phủ một lớp lông dày dặn. “Chúng ta chẳng thể làm gì được trong cuộc đời thật của mình. Em đã không nên… nó chỉ… em muốn được ở bên anh ít nhất một lần. Em muốn nó khủng khiếp tới mức chẳng quan tâm bất cứ điều gì nữa.”
“Và bây giờ em nghĩ rằng chúng ta sẽ tiếp tục như không có gì xảy ra?” anh hỏi lại một cách thiếu tin tưởng.
Holly nuốt xuống và lắc đầu, chiến đấu với một nhu cầu khẩn thiết được cuộn tròn người lại tựa vào cơ thể trần một nửa của anh và khóc như một đứa trẻ . “Ừm, không, tất nhiên là không. Em-em không thể ở lại sau chuyện này.”
“Holly, tình yêu ngọt ngào của anh, em không thể cho rằng anh sẽ để em đi.” Anh kéo nàng tựa vào mình, phủ lên nàng bằng những nụ hôn. Trước đó Holly chưa bao giờ có thể biết được niềm vui và nỗi đau có thể hòa lẫn vào nhau như vậy. Nàng bám vào anh, và nhanh chóng cho phép mình đáp trả, hôn anh với sự tôn thờ mãnh liệt, bám chặt anh để bù cho tất cả những lần sẽ không bao giờ có thể ôm anh nữa. Cuối cùng nàng tách mình ra và đứng lên, kéo những phần vải vóc của chiếc váy cho tới khi chúng yên vị trên người. Nàng sục sạo tìm đôi giày bị đá mất, thấy một chiếc ở giữa ngôi nhà hóng mát, chiếc còn lại ở dưới ghế. Zachary di chuyển phía sau, tìm kiếm quần áo của mình và mặc vào. Thở dài, Holly nhìn sững tại một số điểm xa bên ngoài cửa sổ vẫn còn vết nước mưa, nơi những hàng cây cao hòa tan vào một màn mưa mờ mờ. “Em đã biết từ trước rằng em sẽ phải đi,” nàng nói, giữ lưng mình xoay lại phía Zachary. “Bây giờ, sau chuyện này, em chắc chắn không thể sống chung dưới một mái nhà với anh được nữa.”
“Anh không muốn em đi.”
“Cảm xúc của em dành cho anh không thay đổi những gì em phải làm. Em đã giải thích lý do tại sao rồi.”
Anh im lặng cho suốt một phút căng thẳng, nắm bắt đầy đủ ý nghĩa lời nói của nàng. “Em vẫn có kế hoạch kết hôn Ravenhill,” giọng anh không thần sắc. “Thậm chí cả bây giờ.”
“Không, không phải.” Holly cảm thấy rất lạnh, tất cả sự ấm áp rộn ràng từ cuộc gặp gỡ của họ cuối cùng đã cạn đi. Nàng cố gắng kiểm lại sự lựa chọn của mình, nhưng tất cả những điều đó để lại trong lòng cảm giác trống rỗng, và sợ hãi kỳ lạ. Tất cả quá tự nhiên để rút lui trở lại cuộc đời của những thói quen, để theo các con đường đã được chọn cho nàng từ rất lâu trước đó, đầu tiên bởi cha nàng và sau đó là bởi George. “Em không biết điều gì sẽ xảy ra trong chuyện với Ravenill. Thậm chí em không biết liệu anh ấy vẫn tiếp nhận em hay không.”
“Ồ, hắn ta sẽ tiếp nhận em.” Zachary quay nàng lại để đối mặt với mình . Anh to lớn và tăm tối, nhìn nàng chằm chằm với cơn giận dữ cam chịu. “Tôi đã phải chiến đấu cho mọi thứ mà tôi từng có. Nhưng tôi sẽ không chiến đấu vì em. Em sẽ đến với tôi bởi vì em muốn tôi. Quỷ bắt tôi đi nếu tôi bắt buộc em hay cầu xin em hãy tiếp nhận tôi. Tôi cho rằng theo quan điểm thượng lưu thì một Ravenhill đáng giá khoảng một trăm Bronson. Không ai đổ lỗi cho em khi kết hôn với anh ta, đặc biệt là khi nói rằng George muốn sự kết hợp đó. Và thậm chí em có thể được hạnh phúc một thời gian. Nhưng một ngày nào đó em sẽ nhận ra nó là một sai lầm, khi đó thì đã quá muộn cho một trong hai chúng ta làm một điều khốn kiếp gì đó để sửa chữa.”
Holly trở lên trắng bệch, nhưng xoay sở để trả lời một cách bình tĩnh.. “Thỏa thuận của chúng ta... em sẽ trả lại tiền ...”
“Giữ số tiền đó cho Rose. Đảm bảo cho tương lai con bé sẽ không bị cắt nửa chừng một cách vô lý chỉ đơn giản vì mẹ nó là một kẻ hèn nhát.”
Nàng hạ thấp cái nhìn ngấn đầy nước mắt xuống nút áo thứ ba của anh. “Bây giờ anh thật ác độc,” cô thì thào.
“Tôi nghĩ rằng tôi có thể cư xử gần giống như một quý ông về bất cứ điều gì, ngoại trừ việc mất em. Đừng mong chờ tôi chấp nhận điều đó với sự vui lòng tử tế, Holly.”
Lấy tay quệt ngang mắt, cô xoay sở để thì thầm một câu cuối. “Em muốn trở lại ngôi nhà.”
Mặc dù được bao phủ bởi áo choàng của Zachary và ẩn nấp dưới chiếc dù, Holly vẫn hoàn toàn bị sũng nước cho tới khi họ về tới nhà chính. Zachary đưa nàng qua cánh cửa kiểu Pháp dẫn tới khu trưng bày các những tác phẩm điêu khắc. Không gian dài hình chữ nhật được phủ bóng và vạch lên những sọc bạc từ hình dáng của cơn mưa chiếu hằn trên ô cửa sổ. Những bức tượng có đốm và được sơn phủ những dòng chảy màu xám. Nước nhỏ giọt, tóc bám dính vào da đầu, Zachary nhìn người phụ nữ ngoan cố đi phía trước mình. Nàng đang run lẩy bẩy và căng thẳng, tách xa khỏi anh vì những bổn phận của mình, và hứa hẹn một bức tường đá granite chắn giữa họ.
Khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt được bao quanh bởi các sợi tóc nâu xoắn vào nhau, làm nàng trông giống một nàng tiên cá không hạnh phúc. Anh khát khao được đưa nàng lên gác, cởi hết áo quần ướt lạnh của nàng, và làm nàng ấm lên bằng hơi nóng của lò sưởi, và sau đó là bằng cơ thể mình. “Ngày mai em sẽ nói chuyện với mẹ và em gái anh,” Holly hơi run. “Em sẽ nói với họ rằng công việc của em ở đây đã xong và hầu như hết lý do để ở lại. Rose và Maude và em sẽ đóng gói hành lý và đi vào cuối tuần.”
“Ngày mai tôi sẽ đi Durham," Zachary lầm bầm. “Tôi sẽ bị thiêu trong địa ngục trước khi phải giả bộ tiễn biệt và chúc em sống tốt và làm như không có gì xảy ra giữa chúng ta.”
“Phải. Tất nhiên.” Nàng đứng trước anh, khung người nhỏ nhắn giữ cứng nhắc. Nàng khó nắm bắt một cách chết tiệt, bị tổn thương, hối hận, cứng đầu cứng cổ - và rõ ràng là yêu anh. Zachary tức giận vì sự kính trọng và tư tưởng thông thường của xã hội đối với nàng còn có ý nghĩa hơn cả anh. Nàng ép mình đáp lại cái nhìn của anh, và một ánh bối rối sợ hãi thoáng trong mắt. Nàng sợ phải đặt niềm tin cho bất kỳ loại tương lai nào với anh. Anh biết làm cách nào để dụ dỗ, quấy rầy và lôi kéo mọi người làm những việc họ không muốn làm, nhưng anh sẽ không sử dụng những kỹ năng đó đối với nàng. Nàng sẽ phải tự nguyện chọn anh, và rõ ràng rằng đó là một chuyện nàng sẽ không bao giờ cho phép bản thân làm.
Cái giá phải trả là thất bại cay đắng, Zachary đột nhiên mong mỏi được tách xa khỏi nàng, trước khi anh làm hoặc nói điều gì đó khiến cả hai sẽ phải hối tiếc mãi mãi. “Chỉ một điều nữa,” anh nói, giọng tuôn ra gay gắt hơn nhiều so với dự định. “Nếu em rời khỏi anh bây giờ, đừng quay trở lại. Sẽ không có cơ hội thứ hai.”
Những giọt nước rơi từ đôi mắt, và nàng quay đi vội vã. “Em xin lỗi", nàng thì thầm, và bỏ chạy khỏi khu trưng bày.