Nơi Khởi Đầu Của Những Giấc Mơ

Chương 6: Chương 6




Khi Zachary lệnh cho xe ngựa phi nước kiệu vào thành phố, anh cố gắng đặt suy nghĩ vào việc chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới. Đây là ngày anh đã chờ đợi từ rất lâu rồi. Anh sẽ ký một thỏa thuận, với hai người đồng sở hữu một nhà máy sản xuất xà bông đồ sộ, để mở rộng nhà máy cũng như xây dựng những căn hộ mới cho rất nhiều công nhân làm việc ở đó. Những người hợp tác với Zachary, cả hai đều thuộc giới quý tộc, đã phản đối việc chi trả thêm phí tổn, và chỉ ra rằng việc sản xuất ở nhà máy đã đem lại một mức lợi nhuận nhất định mà không cần thêm bất cứ sự mở rộng nào nữa. Họ cho rằng việc Zachary khăng khăng đòi phải có thêm nhiều cải thiện mới là một sự lãng phí tiền của. Sau tất cả, họ nhấn mạnh, công nhân nhà máy đã quen với điều kiện sinh hoạt và làm việc dơ dáy bẩn thỉu, vì vậy họ chẳng việc gì lại đi mong đợi được nhận thêm những thứ khác.

Phải dùng một lượng lớn ngoan cố và chèn ép Zachary mới có thể khiến những kẻ hợp tác hiểu được tầm nhìn của anh, rằng những người công nhân sẽ còn tăng năng suất hơn nữa nếu cuộc sống thường nhật không bị đày đọa trong cảnh cơ cực. Anh hiểu chính xác lý do tại sao cuối cùng những đối tác của mình cũng ngừng chống lại những yêu cầu của anh. Họ nghĩ rằng bản thân mình quá thanh tao và quá quý ông để dây dưa vào những vấn đề dơ dáy liên quan tới bầu không khí làm việc ở nhà máy. Họ thích được thảy tất cả những thứ đó cho anh, điều đó cũng tốt thôi. Còn hơn là tốt. Anh sẽ điều hành việc kinh doanh theo ý thích của mình, và xem xét việc chúng đem lại lợi nhuận trong tương lai. Thực tế, anh chắn chắn sẽ khiến những khoản lợi nhuận thường niên của họ được tăng gấp đôi, và nhà máy của bọn họ cuối cùng sẽ trở thành một kiểu mẫu cho các nhà máy khác ở Luân Đôn. “Chỉ cần ký vào và ngậm miệng anh lại,” một trong những kẻ hợp tác của anh đã khuyên gã còn lại trước mặt của Zachary. “Cho tới giờ chúng ta đã làm những việc đủ tốt với Bronson rồi phải không? Anh ta đã nhận khoản đầu tư mới của tôi và khiến nó trở thành nguồn thu nhập lớn nhất cho gia đình tôi mà tôi từng được biết. Tại sao lại phải lảng tránh thành công này chứ?”

Buổi họp sắp tới, và những kế hoạch của anh cho nhà máy, là tất cả những gì Zachary nên để tâm suy nghĩ. Nhưng dù sao đi nữa, tâm trí anh cứ bị lấp đầy với hình ảnh của phu nhân Holly: bầu không khí nghiêm nghị ngọt ngào của nàng đã xúi giục anh khuấy động và trêu chọc nàng, và cái miệng buồn bã, bí ẩn đó đôi khi lại cong lên trong một nụ cười lấp lánh không ngờ.

Zachary thấy nàng hấp dẫn mình thật mạnh mẽ, dù anh không hiểu được chính xác lý do là vì sao. Trước đây anh đã gặp gỡ những người phụ nữ xinh đẹp, những kiểu phụ nữ tốt bụng và đầy đức hạnh mà anh thán phục. Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy một chút thèm khát cám dỗ nào dù là nhỏ nhất với bất cứ ai trong họ. Lòng tốt chẳng bao giờ kích thích anh. Ngây thơ theo bất cứ kiểu nào cũng không gây được hứng thú dù là ít nhất. Anh thích dành thời gian với những người đàn bà dày dạn kinh nghiệm tình trường, những người có ánh mắt lúng liếng và tâm hồn thích phiêu lưu, những người có đôi bàn tay cắt tỉa cẩn thận vẫn thường lang thang dưới chiếc bàn ở những tiệc tối. Anh đặc biệt thích những người đàn bà có thể thốt ra những câu chửi rủa, những người có thể xuất hiện như một quý phu nhân ở bên ngoài nhưng dứt khoát lại là những kẻ trụy lạc bên trong buồng ngủ. (mèng, sở thích của anh này… ><’)

Phu nhân Holly không giống bất cứ ai trong số đó. Trên thực tế, đưa nàng lên giường sẽ không giống với bất cứ một cuộc phiêu lưu thực thể nào trên thế giới này. Tại sao khi chính ý nghĩ về nó thôi cũng khiến anh vã mồ hôi? Tại sao anh lại bị khuấy động khi đơn giản chỉ ở trong cùng một căn phòng với nàng? Nàng đẹp, nhưng trước đây anh đã biết vô số phụ nữ đẹp lộng lẫy. Dáng vẻ bắt mắt nhưng không ngoạn mục, và nàng cũng không sở hữu những đường nét dài, thanh nhã mà hiện nay đang được ưa chuộng. Thực tế là nàng hơi lùn. Một nụ cười nhăn nhở giật mạnh trên miệng khi anh tưởng tượng cảnh nàng trần truồng giữa những tấm ga trải giường bằng lụa trên chiếc giường khổng lồ của mình. Anh có thể hình dung không một hoạt động nào lại khêu gợi hơn việc đuổi bắt cái sinh vật ngắn ngủn, đẫy đà ấy từ góc nệm này sang góc nệm khác.

Nhưng chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Cho lòng tiếc nuối khôn cùng của anh, Zachary hiểu rõ rằng anh thích phu nhân Holly quá nhiều để có thể quyến rũ nàng. Nàng sẽ bị hủy hoại bởi trải nghiệm ấy. Bất cứ thứ hoan lạc nhất thời nào mà nàng cảm nhận được rồi cũng sớm nhạt phai bởi tội lỗi và sự ăn năn. Và nàng sẽ ghét anh vì điều đó. Tốt hơn là nên để nàng yên như nàng vốn thế, hài lòng với những kỉ niệm hạnh phúc về người chồng quá cố, giữ bản thân nàng cho George Taylor cho đến khi họ gặp lại nhau ở kiếp sau. Zachary có thể nhận lấy sự thỏa mãn tự nhiên ở chỗ những người đàn bà khác, nhưng không một ai có thể cho anh những thứ mà Holly có. Nàng thông minh, nguyên tắc và quyến rũ, và miễn là anh không ăn ở một cách quá bậy bạ, anh có thể giữ được nàng bên cạnh trong vòng một năm. Điều đó còn quan trọng hơn nhiều so với một đêm hoang dã, không quan trọng nó sẽ mang lại hưng phấn đến chừng nào.

**

Trước gợi ý của Holly, nàng và Elizabeth đã đi dạo trong khu vườn rộng năm mẫu bên ngoài, tạm thời hoãn lại bài học của họ cho tới khi họ hiểu nhau hơn. “Đây là nơi đi dạo yêu thích của em,” Elizabeth nói, dẫn nàng tới ‘con đường bỏ hoang’ không mấy công trình xây dựng và ít hình thức hơn nhiều so với phần còn lại của khu vườn. Đi dạo dọc theo những dải lát đá vôi, Holly rất thích những bụi lớn hoa giọt tuyết mọc quanh họ. Con đường được tô điểm với những hàng cây và những bụi kim ngân mùa đông thơm ngào ngạt lan trong không khí. Những hàng rào sum suê trĩu nặng điểm xuyết những chấm anh thảo phớt hồng và cây ông lão đỏ tươi, càng quyến rũ Holly đi xa hơn nữa theo con đường quanh co phía trước.

Khi chuyện trò với Elizabeth, Holly nhận ra cô gái này thật sự rất đặc biệt, bản tính năng nổ của Elizabeth chỉ che đi một chút tầm hiểu biết của cô với những mặt trái của cuộc đời. Ở đây không hề có cô nữ sinh trong gia đình giàu có vẫn nhìn thế giới qua lăng kiếng chật hẹp, mà là một cô gái được sinh ra trong nghèo khổ, sự nghèo khổ đã lột trần tất cả những ảo tưởng mơ mộng của thời thiếu nữ. Đôi mắt đen láy dường như quá dày dạn đối với một người phụ nữ tuổi đời còn trẻ như cô, và dường như cô chẳng có khao khát muốn làm vui lòng bất cứ ai ngoại trừ bản thân mình. Cả hai điều đó hẳn sẽ gây bối rối cực độ với đa số những người cầu hôn sau này, đặc biệt khi Elizabeth cũng sở hữu một vẻ đẹp lãng mạn, hoang dã khiến hầu hết đàn ông không thể cưỡng lại được.

Hất những lọn tóc quăn đen tiếp tục xõa xuống khuôn mặt về phía sau, Elizabeth bắt đầu cuộc trò chuyện với những gì Holly sẽ sớm phát hiện là tính cách bộc trực của cô. “Em hy vọng phu nhân không nghĩ quá tệ về anh trai em, phu nhân Holland.”

“Tôi coi anh ta như một thách thức thú vị.” Holly bước nhanh để theo kịp những bước dài, lười biếng của cô gái.

“Vậy tức là phu nhân không ghét anh ấy chứ?”

“Không chút nào.”

“Vậy thì tốt,” Elizabeth nói với vẻ nhẹ nhõm rõ ràng. “Bởi vì em sẽ hiểu nếu phu nhân coi anh ấy như một tên xấu xa hoàn hảo. Zach có rất nhiều thói quen tệ hại, và anh ấy có hơi hoang dã một chút nữa, không tính tính kiêu ngạo không thể tin nổi… nhưng bên dưới là người đàn ông dịu dàng nhất còn lưu lại trên đời. Chắc chắn phu nhân sẽ không bao giờ được nhìn thấy phần đó trong con người anh ấy – anh ấy chỉ biểu lộ với Mama và em thôi. Nhưng em muốn phu nhân hiểu rằng anh ấy dứt khóat xứng đáng với sự giúp đỡ mà phu nhân bỏ ra.”

“Nếu không tin điều đó, tôi sẽ chẳng bao giờ chấp nhận vị trí mà anh em đề nghị.” Họ bước lên con đường dốc thoai thoải dẫn lên một cặp ao dài hình chữ nhật. Vẫn còn sớm nên màn sương mù trắng vẫn trôi lững lờ trên mặt nước và những giọt sương lắc rắc nằm tĩnh mịch trên những chiếc lá của hàng rào. Hít sâu làn không khí buổi sớm, Holly nở một nụ cười với Elizabeth. “Tôi thấy rõ ràng anh trai em đã hoàn thiện tất cả những thứ này,” nàng nói, phác một cử chỉ về những vẻ đẹp ngoạn mục xung quanh họ.

“Zach làm tất cả những gì cần thiết để có được thứ anh ấy muốn,” Elizabeth trả lời, bước chầm chậm khi họ băng qua cây cầu đá dẫn tới vườn cây cảnh. “Không cần biết anh ấy phải tốn bao nhiêu. Em chưa bao giờ biết mặt cha – chỉ có một mình Zach chăm sóc cho Mama và em. Trong suốt thời thơ ấu, Zach đã làm việc ở bến cảng để chu cấp cho tụi em. Nhưng chưa bao giờ có đủ tiền cho một cuộc sống tươm tất. Rồi Zach chuyển sang đấu quyền anh để kiếm thưởng. Anh ấy rất giỏi, đương nhiên, nhưng những trận đấu quá tàn bạo… Chỉ nghe kể về chúng thôi cũng khiến em phát bịnh.” Ngừng lại trước một chiếc bóng của một cây cảnh được uấn thành ba hình cầu chụm lại, Elizabeth dùng ngón tay chải lại những lọn tóc quăn đen trên đỉnh đầu. Cô thở dài trước vài kỷ niệm đau đớn trong quá khứ. “Sau trận đấu, Zach sẽ quay trở về căn nhà trọ ẩm thấp dột nát mà tụi em sống… và, ôi, cảnh tượng của anh ấy. Tất cả đều loang lổ máu và rách nát, cơ thể đầy vết thâm tím. Anh ấy không thể chịu đựng việc bị chạm vào người, không để cả Mama và em xoa dầu cho. Chúng em đã cầu xin anh ấy đừng làm việc đó thêm nữa, nhưng một khi đã quyết điều gì anh ấy sẽ không bao giờ thay đổi.”

Holly đi lang thang đến một hàng rào hình nón. “Anh ấy đấu quyền anh trong bao lâu?”

“Khoảng hai năm, em nghĩ vậy.” Một lọn tóc quăn nặng nề lại trôi tuột xuống từ mái đầu của Elizabeth, cô nhíu mày. “Ôi, mái tóc khốn khổ này… chẳng có gì có thể xử lý nó được.” Cô với tay lên, xoắn chặt mớ tóc bực mình rồi ghim lại vào trong cả búi ngỗ ngược. “Năm em mười hai tuổi,” cô tiếp tục, “tụi em đã chuyển ra khỏi khu nhà trọ tồi tàn để tới sống trong căn nhà nhỏ. Rồi Zach trở thành đồng chủ sở hữu của một con tàu và bắt đầu trở nên giàu có, và… ừm, dường như anh ấy có bàn tay của Midas vậy. Zach gần như đã đạt được tất cả những mục tiêu anh ấy đặt ra cho mình. Ngoại trừ… anh ấy chưa bao giờ thay đổi nhiều lắm từ ngày đi làm đấu sĩ. Anh ấy thường xuyên cư xử như thể vẫn còn trong vòng đấu. Không phải bản chất anh ấy đã hung tợn, nhưng… phu nhân có thể hiểu ý em không?”

“Có,” Holly lầm bầm. Zachary Bronson vẫn còn đang đấu tranh và vật lộn không ngừng, không thể nào từ bỏ sự xâm lược vẫn cuộn chặt trong người anh ta. Giờ đây đã dần trở nên gắn bó với thế giới kinh doanh hơn là giới quyền anh. Và anh ta dễ buông thả bản thân khủng khiếp, cứ lấy lạc thú với rất nhiều đàn bà để tự thưởng cho mình cho tất cả những ngày thiếu thốn. Anh ta cần một ai đó đủ chế ngự được mình để có thể sống thoải mái trong xã hội thượng lưu. Dù sao đi nữa, con người đó chắc chắn sẽ không phải nàng – tất cả năng lực của nàng là đánh bóng vẻ bề ngoài cho anh ta một chút mà thôi.

“Zach muốn kết hôn, và một cuộc hôn nhân thật tốt,” Elizabeth nhăn nhó nói. “Hãy nói cho em sự thật đi phu nhân Holly, liệu phu nhân có biết người phụ nữ nào có thể quản nổi anh ấy không?”

Câu hỏi khiến Holly cảm thấy không thoải mái, bởi vì nàng không hề biết câu trả lời. Và nàng hiểu không một ai trong cả đội quân những thiếu nữ trẻ được bao bọc sắp ra mắt trong mùa lễ hội này sẽ có chút ý tưởng gì về việc làm sao nắm bắt được một người đàn ông như Bronson.

“Em cũng nghĩ vậy,” Elizabeth nói, đọc được câu trả lời trên khuôn mặt Holly. “À mà chúng ta cũng có việc của mình, phải vậy không? Bởi vì Zachary cũng muốn em kết hôn, và không chỉ với bất cứ một vị nam tước hay tử tước thôi đâu.” Cô không nén được một tiếng cười vui vẻ. “Anh ấy sẽ không nghỉ cho tới khi nào gán ghép được em với một vị công tước!”

Holly ngồi lên một chiếc ghế dài bằng cẩm thạch và nhìn chằm chằm đầy mong đợi vào cô gái, không hề chia sẻ chút thích thú nào của mình. “Đó cũng là điều em muốn cho bản thân sao?”

“Lạy Chúa, không!” Tiếng cười của Elizabeth vì lý do nào đó trở nên tĩnh lặng, và cô bước dài quanh khu vườn cây. Nguồn năng lượng không bao giờ cạn không cho phép cô ngồi. “Điều em muốn là không thể… vì vậy chắc chắn em sẽ trở thành một bà cô già, và du lịch vòng quanh thế giới trong phần đời còn lại của mình.”

“Nói cho tôi nghe đi,” Holly dịu dàng nài nỉ. “Em đã mơ về điều gì?”

Elizabeth liếc về phía nàng một ánh nhìn hồ nghi thật lạ. “Nó đơn giản lắm, thật đấy. Em muốn một người đàn ông sẽ yêu em, mà không để mắt đến món của cải chết tiệt của anh trai em. Một người đàn ông trung thực, đứng đắn, người đủ mạnh mẽ để đối đầu với anh em. Nhưng em sẽ không bao giờ đạt được điều đó, dù cho phu nhân có thể dạy cho em bao nhiêu lề lối đi chăng nữa.”

“Tại sao không?”

“Bởi vì em là một đứa con hoang,” Elizabeth thốt. Cô bật cười trước khuôn mặt ngây ra của Holly. “Zach chưa kể với phu nhân sao? Tất nhiên là không rồi – anh ấy nghĩ rằng làm lơ sự thật thì có thể xua nó đi. Nhưng thực tế là, em là kết quả của một mối quan hệ chóng vánh của mẹ em sau khi chồng bà mất. Một gã vô lại đã bước vào cuộc đời bà, quyến rũ bà với những lời nói hoa mỹ và một vài món quà tầm thường, và ông ta đã biến mất khi chán mẹ em. Em chưa bao giờ biết ông ta, dĩ nhiên. Nhưng em là gánh nặng khủng khiếp đối với gia đình, cho tới khi Zachary đủ lớn để bắt đầu chăm sóc cả mẹ và em.”

Holly cảm thấy một đợt cảm xúc trắc ẩn trào lên khi nàng nhìn vào vẻ mặt thẹn thùng của người con gái. “Elizabeth, làm ơn hãy lại đây.” Nàng chỉ vào chỗ ngồi ngay bên cạnh nàng.

Sau một phút lâu ngập ngừng, cô gái nghe theo. Cô nhìn chăm chăm vào khung cảnh phía trước họ, nét mặt nghiêng nghiêng se lại, đôi chân dài duỗi thẳng. Holly nói với sự cẩn trọng cao độ. “Elizabeth, những đứa trẻ ngoài vòng hôn nhân không phải là những trường hợp hiếm gặp. Có rất nhiều những đứa trẻ như vậy trong giới thượng lưu đã tìm được chỗ đứng cho mình.”

“Vậy thì,” Elizabeth cộc cằn nói, “chính xác điều đó sẽ không thêm sự lôi cuốn cho em chứ?”

“Nó không phải thứ gì đó người ta mong muốn,” Holly thừa nhận. “Nhưng nó cũng không phá hủy tất cả những cơ hội để tạo nên một cuộc hôn nhân tốt đẹp.” Nàng với tay ra để vỗ về thật khẽ bàn tay dài, mảnh khảnh của cô gái. “Bởi vậy, tôi sẽ không tính chuyện sắp trở thành một cô gái già vội đâu.”

“Em sẽ không chỉ cưới bất cứ ai,” Elizabeth nói. “Anh ấy sẽ là một người đàn ông xứng đáng, hoặc là em sẽ tiếp tục ở vậy tới già.”

“Tất nhiên rồi,” Holly điềm đạm trả lời. “Còn có rất nhiều thứ tệ hại hơn việc không có một người chồng, và một trong số chúng là có một người chồng xấu tính hoặc nhiều khiếm khuyết.”

Elizabeth bật cười vì ngạc nhiên. “Em luôn nghĩ kiểu của phu nhân là tin tưởng vào bất cứ một cuộc hôn nhân nào, không cần biết tốt hay xấu, cũng tốt đẹp hơn nhiều so với không có cuộc hôn nhân nào chứ.”

“Tôi đã từng thấy quá nhiều cuộc kết hợp không hạnh phúc, trong đó người chồng hoặc người vợ không thích hợp với người kia sẽ khiến người đó đau khổ vô cùng. Hôn nhân phải là sự yêu mến và quý trọng giữa cả hai người.”

“Vậy phu nhân đã có một cuộc hôn nhân ra sao?” Ngay khi câu hỏi buột ra khỏi môi, Elizabeth đã đỏ mặt, sợ rằng mình có thể đã xúc phạm. “Em xin lỗi – phu nhân cảm thấy phiền với câu hỏi của em thì…”

“Không, tất nhiên là không rồi. Tôi rất vui khi được nói về người chồng đã khuất của mình. Tôi muốn giữ anh ấy sống mãi trong ký ức của mình. Chúng tôi đã có một cuộc hôn nhân tuyệt vời nhất mà mọi người có thể hình dung được.” Mỉm cười bâng khuâng, Holly duỗi thẳng đôi chân ngắn và nhìn những vết rạn ở mặt bên đôi giày. “Giờ nhìn lại tất cả những thứ đó, gần như là một giấc mơ vậy. Tôi luôn luôn yêu George – chúng tôi là anh em họ xa, và trong suốt thời thơ ấu tôi chỉ có những ghi nhớ lờ mờ về anh ấy. George là một chàng trai rất đẹp trai, và rất tốt bụng nữa, anh ấy được tất cả mọi người trong gia đình và bạn bè yêu mến. Tôi chỉ là một đứa trẻ mập mạp, và cực kỳ nhút nhát, tôi ngờ rằng tôi mới chỉ trao đổi không quá mười từ với anh ấy. Rồi George đi du lịch vòng quanh đại lục, và tôi không hề trông thấy anh ấy trong khoảng thời gian rất dài. Bốn năm sau đó khi anh ấy quay trở về, tôi tròn mười tám tuổi. Chúng tôi đã gặp nhau ở một buổi vũ hội.” Nở nụ cười, Holly ấn hai bàn tay lên đôi má ửng hồng của mình, chợt nhận ra những ký ức đắm say đó vẫn khiến nàng thẹn thùng. “George đã mời tôi khiêu vũ, và tôi đã nghĩ rằng trái tim mình ngừng đập. Anh ấy có một sức hút kín đáo và sự tin tưởng mà tôi không sao cưỡng lại được. Vài tháng sau anh ấy quyến rũ tôi một cách nhiệt tình, cho tới khi cha tôi ưng thuận cho chúng tôi kết hôn. Chúng tôi chung sống với nhau được ba năm. Không có một ngày nào trong suốt cuộc hôn nhân khiến tôi không cảm nhận được tình yêu và lòng thương mến. Rose ra đời không lâu trước khi George mất. Tôi rất cảm tạ vì anh ấy có thể dành một chút thời gian của đời mình cho con bé.”

Elizabeth dường như mê đi bởi câu chuyện. “Ôi, phu nhân Holland.” Cô nhìn Holly chằm chằm với mối thương cảm và kinh ngạc. “Phu nhân thật may mắn biết bao nhiêu khi có được người đàn ông như vậy.”

“Phải,” Holly dịu dàng nói. “Chắc chắn là vậy.”

Họ ngồi im lặng trong khoảng một phút, nhìn chăm chú vào dải loa đang dập dờn phía bên kia vườn cây cảnh, cho tới khi Elizabeth dường như tự lắc những ý nghĩ riêng tư của mình ra xa. “Hãy thực hiện những công việc nặng nề quan trọng nhất mà phu nhân được giao trọng trách nào, phu nhân Holland,” cô mạnh mẽ nói. “Chúng ta sẽ quay trở lại ngôi nhà và bắt đầu những bài học chứ?”

“Nhất định rồi.” Holly đứng dậy và phủi vạt váy. “Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu với việc ngồi, đứng lên và đi lại.”

Câu đó đã lôi theo một tràng cười từ người phụ nữ trẻ. “Em nghĩ em đã biết cách làm những việc đó rồi!”

Holly mỉm cười. “Em làm rất tốt, Elizabeth. Dù sao đi nữa, còn có một vài điểm nhỏ…”

“Dạ, em biết. Em lúc lắc cánh tay khi em bước đi. Như thể em đang trong cuộc thi chèo thuyền vậy.”

Lời mô tả khiến Holly mỉm cười. “Tôi cam đoan với em, nó gần như không tệ đâu.”

“Phu nhân thật khéo nói,” Elizabeth nói với một nụ cười nhăn nhở. “Nhưng em biết rất rõ em có tất cả những nét duyên dáng phụ nữ của một chiến binh dưới mệnh lệnh từ viên chỉ huy của anh ta. Sẽ là một sự thần kỳ nếu phu nhân có thể giúp được em.”

Họ bắt đầu quay lại lâu đài, và Holly nhanh chóng bắt cho kịp những sải chân đo cả mặt đất của Elizabeth. “Một điều nữa,” nàng nói hụt hơi, “em có lẽ nên thử đi chậm lại một chút.”

“Xin lỗi.” Ngay khi đó Elizabeth kiểm tra lại những bước chân tự do của mình. “Dường như lúc nào em cũng vội vã, ngay cả khi chẳng có nơi nào cho em đi cả.”

“Gia sư của tôi luôn dạy tôi rằng các quý ông và các quý bà không bao giờ nên đi quá nhanh – đó là biểu hiện của sự thô lỗ.”

“Tại sao?”

“Tôi cũng không biết tại sao nữa.” Holly cười buồn. “Thật sự tôi cũng không biết lý do cho rất nhiều những thứ tôi định dạy em… nó chỉ như là cái cách mà những việc đó diễn ra vậy.”

Họ trò chuyện thân thiết hơn khi quay trở lại ngôi nhà, và Holly nghĩ mình không hề trông đợi sẽ cảm thấy quý em gái của Zachary Bronson nhiều vậy. Elizabeth hoàn toàn xứng đáng để nàng dồn hết tâm sức giúp đỡ, và cô cũng hoàn toàn xứng đáng với một tình yêu chân chính. Nhưng cô cần một mẫu đàn ông vô cùng đặc biệt để lấy làm chồng, một người không được quá yếu đuối cũng như quá gia trưởng. Một người đàn ông mạnh mẽ đánh giá cao tính tình năng nổ của Elizabeth và không cố gắng vắt kiệt nó. Bản chất sôi nổi tự nhiên của cô gái là một phần đã khiến cô trở nên quá đỗi thu hút như vậy.

Chắc phải có một ai đó, Holly trầm ngâm, rà qua một lọat danh sách những người quen. Tối nay nàng sẽ viết vài lá thư, cho những người bạn mà nàng không liên lạc đã từ rất lâu rồi. Đã đến lúc quay lại với dòng chảy của xã hội thượng lưu và nối lại mối quan hệ với những người bạn cũ, và cập nhật mạng lưới tin tức và những lời đồn đại. Thật lạ lùng, sau ngần ấy năm sống trong tĩnh mịch, bất ngờ nàng lại cảm thấy háo hức được quay trở lại những vòng quay mà trước đây nàng đã từng thuộc về. Một cảm giác vui vẻ phấn chấn lấp đầy, và nàng hy vọng, kích động, như chưa bao giờ cảm nhận được từ khi…

Từ khi George qua đời. Đột nhiên nỗi bứt rứt thấm qua người nàng; đánh tan hơi ấm của những mong đợi. Nàng cảm thấy tội lỗi khi tự cho phép bản thân mình cảm thấy vui mừng. Như thể giờ đây nàng không có quyền gì để được hạnh phúc khi George không còn ở bên mình nữa. Trong suốt quãng thời gian để tang, anh luôn ở hàng đầu trong những suy nghĩ của nàng từng phút giây… cho tới lúc này.

Giờ đây tâm trí đã được lấp đầy với những tâm tư mới cùng khát vọng, và nàng đang mỉm cười với những người mà anh không hề quen biết.

Em sẽ không bao giờ để anh ra đi, anh yêu của em, nàng mãnh liệt nghĩ. Em sẽ không bao giờ quên đi khoảnh khắc mà chúng ta đã có. Em chỉ cần thay đổi quang cảnh thôi, đó là tất cả. Nhưng em sẽ dành phần đời còn lại của mình để chờ sớm được đoàn tụ với anh…

“Phu nhân Hollan, phu nhân ổn chứ?” Elizabeth ngừng lại gần lối vào của tòa lâu đài, đôi mắt nâu óng chứa đầy quan tâm. “Phu nhân trở nên quá lặng lẽ, rồi phu nhân đỏ mặt – ôi, tại em lại đi quá nhanh, có phải vậy không?” Cô cúi mái đầu tỏ vẻ ăn năn. “Thứ lỗi cho em. Em sẽ chằng chân lại, cứ xem nhé nếu em không làm vậy.”

“Không, không…” Holly e dè bật cười. “Không hoàn toàn là ở em. Thật khó để giải thích. Cả đời tôi đã di chuyển chậm chạm trong suốt ba năm qua. Với tốc độ vô cùng chậm. Giờ mọi thứ dường như thay đổi quá nhanh, và khiến tôi phải vật lộn một chút để điều chỉnh lại cho hợp với mình.”

“Ô,” Elizabeth trông có vẻ căng thẳng. “Đó là điều anh trai em làm với mọi người. Anh ấy can thiệp và xen vào cuộc sống của họ, rồi khiến tất cả mọi thứ đảo lộn.”

“Trong trường hợp này, tôi rất vui vì anh em đã làm vậy. Tôi hạnh phúc khi được ở đây, và hữu dụng với ai đó khác ngoài con gái tôi.”

“Không hạnh phúc hơn chúng em đâu, phu nhân. Lạy trời phù hộ cho người nào đó sẽ cố gắng biến cái gia đình này tề chỉnh hơn một chút. Điều duy nhất em hối tiếc là em không thể được trông thấy phu nhân dạy lễ nghi cho anh Zach. Với em á, điều đó sẽ là trò vui nhộn nhất để tiêu khiển.”

“Tôi sẽ không phiền nếu em muốn tham gia bài học với chúng tôi,” Holly nói, chấp nhận ý tưởng đó ngay lập tức. Nàng không muốn nhìn về tương lai ở một mình với Zachary Bronson, và việc có em gái của anh ta bên cạnh có thể xua đi tình trạng căng thẳng dường như cứ muốn xắt vụn không khí bất cứ khi nào gần anh ta.

“Zach sẽ ngại,” Elizabeth trả lời khô khan. “Anh ấy đã thông báo rõ là những buổi học với phu nhân sẽ diễn ra hoàn toàn riêng tư. Anh ấy có rất nhiều kiêu hãnh, phu nhân biết không. Anh ấy sẽ không bao giờ cho phép những nhược điểm của mình ấy bị phô ra ngoài, và anh ấy không muốn bất cứ ai, kể cả em, phát hiện ra anh ấy biết cách để trở thành một quý ông ít mức nào.”

“Việc cư xử như một quý ông chỉ đòi hỏi thêm chút ít các bài học thôi,” Holly đáp. “Đó là điều kiện tạo nên danh tiếng… có nghĩa là phải trở nên quý phái, ân cần, nhã nhặn, can đảm, hy sinh và trung thực. Tất cả thời giờ trong ngày. Cả khi ở bên những người khác cũng như hoàn toàn ở một mình.”

Có một sự im lặng nhẹ nhõm, và rồi Holly ngạc nhiên khi nghe thấy Elizabeth cười rú lên. “Ừm,” cô gái nói, “cứ làm hết sức với anh ấy nha phu nhân.”

Bài học với Elizabeth diễn ra rất trôi chảy, khi Holly chỉ dẫn cho cô nghệ thuật ngồi và đứng dậy một cách hết sức duyên dáng. Những tiểu xảo để giữ cơ thể khỏi nghiêng đi quá xa về phía trước trong suốt quá trình, và việc điều chỉnh tà váy của một người với một bàn tay và không cần phơi bày một chút ánh nhìn khiêu gợi nào hướng về phía mắt cá chân. Paula, mẹ của Elizabeth đã tới để quan sát, ngồi lặng lẽ trong một góc của chiếc ghế trường kỷ bọc nhung. “Lại đây thực hành với chúng con đi, Mama,” Elizabeth thúc giục, nhưng người phụ nữ lớn tuổi thẹn thùng chỉ khước từ với một nụ cười.

Cũng có vài giây phút vui vẻ, như khi Elizabeth thường xuyên diễn trò mà Holly ngờ rằng được cố tình thực hiện để dụ dỗ mẹ cô… bước đi và ngồi xuống với vẻ cứng ngắc cường điệu, rồi nhào xuống một cách màu mè, cho tới khi cả ba cùng lăn ra cười. Tới cuối buổi sáng, dù sao đi nữa, Elizabeth đã thành thục tất cả mọi sắc thái của dáng điệu và chuyển động, cho tới khi Holly còn hơn cả thỏa mãn.

“Hoàn hảo. Em cực kỳ duyên dáng đó, Elizabeth,” Holly kêu lên.

Người thiếu nữ trẻ đỏ mặt, rõ ràng không quen với những lời khen ngợi thẳng như vậy. “Chỉ ngày mai thôi là em sẽ quên sạch từng chút một của hôm nay.”

“Chúng ta sẽ thực hành cho tới khi nào tất cả mọi thứ trở thành bản năng thứ hai của em,” Holly đáp.

Ôm lấy cánh tay dài, mảnh quanh ngực, Elizabeth tựa người vào ghế, đôi chân vươn dài trong cái kiểu không giống tiểu thư một chút nào. “Phu nhân Holland,” cô hỏi với một nụ cười, “có bao giờ phu nhân nghĩ rằng tất cả những lối xử sự và các luật lệ của giới thượng lưu được sáng tạo ra cho mọi người với quá nhiều thời gian hướng đến đôi tay của họ không?”

“Có lẽ em đúng,” Holly bật cười trả lời.

Khi Holly rời những người phụ nữ nhà Bronson để tìm con gái mình, nàng tiếp tục suy nghĩ câu hỏi của Elizabeth. Tất cả mọi thứ nàng biết về giới quý tộc và những lối hành xử kết giao với những người trong giới đều như được thấm nhuần sẵn trong nàng từ ngày sinh ra. Cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ nghĩ chuyện đặt câu hỏi về những bài học cổ xưa. Rất nhiều tác phong cư xử, chẳng hạn như thái độ lịch sự và tự chủ, không nghi ngờ là rất cần thiết với một xã hội văn minh. Nhưng những điệu bộ nhỏ nhặt không đếm sao xuể mà Elizabeth đề cập… có thật sự là quan trọng đối với việc làm sao để ngồi, hoặc đứng, hoặc ra cử chỉ hoặc nói những cụm từ nào là hợp thời và mặc những thứ quần áo nào là đúng mốt không? Hay đó thật sự chỉ là một cách để xác thực và cố gắng chứng minh mình ở đẳng cấp cao so với những người khác?

Ý tưởng một người như Zachary Bronson có thể đã ngang bằng với những người như… ừm, như một trong những người nhà Taylor, hoặc ngay cả George thân yêu của nàng… là một khái niệm quá là khiêu khích. Phần đông giới thượng lưu sẽ phản đối ý tưởng đó ngay lập tức. Một vài người đàn ông được sinh ra với dòng dõi cao quý, với tổ tiên chống sau lưng họ, điều này đã biến họ trở nên đáng trọng hơn, vượt trội hơn nhiều so với những người đàn ông bình thường. Đó là điều Holly luôn luôn được dạy dỗ. Nhưng Zachary Bronson đã bắt đầu cuộc đời với không một điều kiện thuận lợi nào, và anh ta đã khiến bản thân mình được tính tới trong những con người nói trên. Anh ta cố gắng gian khổ để khiến bản thân và gia đình trở nên hoàn thiện hơn, và làm dịu đi bản tính thô lỗ trong con người mình. Liệu anh ta có thật sự ở mức thấp hơn so với gia đình Taylor không? Hay là với nàng?

Những ý nghĩ đó chưa bao giờ xảy ra để nàng không đồng ý làm việc cho Bronson. Lần đầu tiên, Holly chợt nhận ra một năm gần gũi với Bronson và gia đình anh ta có thể sẽ thay đổi mình, cũng như sẽ thay đổi họ. Và điều đó sẽ gây rắc rối cho nàng. Liệu George có tán thành không?

Sau một buổi chiều thoải mái đọc sách và dạo bộ trong khu vườn với nhau, Holly và Rose ngồi trong thư viện để chờ Zachary Bronson. Rose đang chiến đấu với một bữa ăn nhẹ gồm sữa và bánh mỳ phết bơ, và tiếp tục chơi trên sàn nhà trong khi Holly nhấp một ngụm trà từ chiếc tách sứ chạm nổi hoa. Một ánh lửa bập bùng trong lò sưởi bằng đá cẩm thạch xanh hòa lẫn với ánh chiều tràn vào từ những khung cửa sổ treo những tấm rèm nhung.

Không táo bạo tới mức ngồi vào sau chiếc bàn đồ sộ của Bronson, Holly chiếm giữ một chiếc ghế cạnh chiếc bàn khi nàng ghi những ghi chú về những cách gọi thích hợp cho các tước vị khác nhau trong giới thượng lưu. Đây là một chủ đề khá phức tạp, ngay cả đối với người được sinh ra trong tầng lớp quý tộc, nhưng Bronson cần phải hiểu cặn kẽ nếu anh ta muốn hòa nhập thành công vào giới. Nàng tập trung hết sức vào nhiệm vụ tới nỗi không hề chú ý Bronson đang tiến vào căn phòng nếu không có tiếng kêu lên rạng rỡ của con gái nàng.

“Ông ấy đây rồi, Mama!”

Ngẩng lên, Holly căng thẳng trước sự lại gần của Bronson, trong khi những dây thần kinh của nàng đáp lại sự hiện diện của anh ta với những cú rung lên vừa dễ chịu, vừa lạ lẫm. Anh ta là một người đàn ông to lớn, đầy sức sống, đem theo làn không khí trong lành của ngoài trời theo cùng. Khi anh ta dừng lại ở gần nàng và cúi chào, nàng không thể ngừng để ý làn hương thơm ngát vây quanh anh ta, một mùi hương nam tính trộn lẫn giữa mùi của ngựa, vải lanh phủ hồ cứng và mồ hôi. Với nước da ngăm ngăm và đôi mắt đen lấp lánh, và vết mờ bên dưới làn da cạo nhẵn, dường như anh ta mạnh mẽ và rắn rỏi hơn bất cứ một người đàn ông khác nào mà nàng quen biết. Bronson mỉm cười với nàng, hàm răng trắng hơi lóe lên tương phản với gương mặt rám nắng, và không phải trong một cảnh đậm chất thơ hay tính nghệ thuật nào… nhưng thật sự anh ta vô cùng hấp dẫn.

Holly bị xáo trộn bởi những phản ứng của mình trước anh ta. Anh ta không giống chút gì với kiểu người mà nàng sẽ tìm thấy nét quyến rũ, không phải sau khi biết và yêu một người nào đó giống như George. Chồng của nàng hoàn hảo trong sự tin cậy dễ dàng của anh ấy và đôi mắt vàng tuyệt đẹp. Holly đã từng rất thích thú với cách phụ nữ nhìn chằm chằm và bất tỉnh vì George. Nhưng dù sao đi nữa, không phải là do ánh nhìn choáng váng của George khiến anh không cưỡng lại được như vậy. Đó là sự tinh tế tỏa ra từ anh, cả nhân cách lẫn cách hành xử. Anh là một quý ông lịch thiệp và nhã nhặn, từ trong ra ngoài.

So sánh George với Zachary Bronson giống như so sánh một hoàng tử với một tên hải tặc. Nếu ai đó dùng mười năm không làm gì ngoại trừ rèn luyện những quy tắc và nhồi nhét những lễ nghi vào đầu Bronson, thì bất cứ ai chỉ cần liếc nhìn anh ta một cái cũng ngay lập tức tuyên bố anh ta là một tên vô lại. Không có gì có thể xua đi nét đểu giả ánh lên trong đôi mắt đen óng hay vẻ quyến rũ tà giáo trong nụ cười của anh ta. Thật dễ dàng để dùng tất cả những thứ đó vẽ lên bức tranh Bronson như một đấu sĩ với những khớp tay để trần, trần trụi cho tới thắt lưng khi anh ta đấm liên hồi vào kẻ thù trên sàn đấu. Vấn đề là ở chỗ, Holly cảm thấy một sự rùng mình đáng hổ thẹn không thích hợp chút nào khi cảm thấy thích thú với cảnh tượng đó.

“Buổi chiều tốt lành, ông Bronson,” nàng nói, chỉ anh ta ngồi ghế bên cạnh mình. “Tôi hy vọng ông sẽ không phản đối việc Rose chơi trong một góc trong suốt buổi thảo luận của chúng ta hôm nay. Con bé đã hứa sẽ trật tự.”

“Tự nhiên là tôi không phản đối những tạo vật đáng yêu như vậy kề bên.” Bronson mỉm cười với cô bé nhỏ xinh, người đang ngồi trên tấm thảm với những món đồ chơi của mình. “Cháu có trà không, tiểu thư Rose?”

“Có ạ, thưa ông Bronson. Tiểu thư Crumpet cũng yêu cầu cháu rót một tách. Ông cũng muốn một tách như vậy chứ?” Trước khi Holly có thể ngăn cản, cô bé đã vội vã đem đến cho Bronson một tách trà kích cỡ búp bê cùng với chiếc dĩa không lớn hơn móng tay cái của anh ta. “Của ngài đây, thưa ngài.” Một cái nhăn nhè nhẹ xoắn lại trên trán cô bé. “Nó chỉ là ‘trà không khí’ nhưng nó cực kỳ ngon miệng nếu ông giỏi giả vờ đó.”

Bronson đón lấy chiếc tách như thể đó là một vinh dự lớn lao. Cẩn thận anh ta xem xét nước trà vô hình. “Có lẽ cần thêm một chút đường nữa,” anh ta trầm ngâm nói.

Holly theo dõi trong khi hai người chuẩn bị tách trà cho sự thỏa mãn của Bronson. Nàng không mong đợi Bronson lại tác động thoải mái với một đứa trẻ như vậy. Thực tế, ngay cả các anh em trai của Geore, bác và chú của chính Rose cũng chưa từng thể hiện sự dễ chịu dường ấy với con bé. Trẻ nhỏ hiếm khi là một phần thế giới của một người đàn ông. Ngay cả những người cha thương yêu con nhất cũng chỉ dành một chút thời gian hơn việc ngắm con cái của mình một hoặc hai lần mỗi ngày và hỏi han sự tiến bộ của chúng mà thôi.

Thoáng nhìn về phía Holly, Bronson bắt được vẻ mặt bối rối của nàng. “Tôi buộc phải tham dự một vài tiệc trà của Elizabeth khi con bé không lớn hơn Rose là bao,” anh ta nói. “Mặc dù Lizzie phải dùng ván lợp làm dĩa và một chiếc cốc bằng thiếc cũ kỹ thay vì sứ. Tôi đã luôn thề rằng một ngày nào đó tôi sẽ mua cho con bé một bộ đồ chơi uống trà. Nhưng tới lúc tôi có đủ khả năng, con bé đã quá lớn tuổi để có thể muốn chơi với nó thêm nữa.”

Một người đầy tớ bước vào phòng, rõ ràng đã được đem tới một khay thức ăn nhẹ, và Bronson chà tay mong đợi. đem theo một khay bạc lớn nặng trĩu với bộ cốc uống cà phê và một dĩa điểm tâm, cô hầu gái vụng về đặt xuống các loại chai lọ và dĩa xuống chiếc bàn nhỏ.

Điềm tĩnh hỏi tên cô gái, Holly lầm bầm vài lời chỉ dẫn. “Cô có thể đặt cái khay lên tủ búp phê, Gladys,” nàng nói, “và đem những chiếc dĩa lại đây từng cái hoặc hai cái một lúc. Và làm ơn đặt từ bên trái sang.”

Rõ ràng bị ngạc nhiên bởi một lời chỉ dẫn không mong đợi, cô gái ngờ vực nhìn về phía Bronson. Bronson giấu đi nụ cười toe và trang trọng nói. “Làm theo những gì phu nhân Holland biểu đi, Gladys. Tôi sợ rằng không ai miễn khỏi được quyền lực của bà ấy đâu – kể cả tôi.”

Gật đầu ngay lập tức, Gladys tuân theo những hướng dẫn của Holly. Với sự kinh ngạc của Holly, cô hầu gái đặt xuống một chiếc dĩa chồng cao với những chiếc bánh kem tròn cỡ nhỏ, từng chiếc đều được bọc một lớp kem lạnh màu hồng phớt tinh xảo.

Holly gởi cho Bronson một cái liếc nhìn chê trách, biết rằng anh ta đã yêu cầu những thứ riêng biệt này cho sở thích của nàng. “Thưa ông Bronson,” nàng nói, gợi lại cuộc chuyện trò vào lúc sáng của họ, “Tôi không thể hiểu được vì lý do gì mà ông lại tiếp tôi với những chiếc bánh như vậy.”

Bronson ngồi yên vị trên chiếc ghế, trông hoàn toàn không ăn năn hối hận. “Tôi muốn được trông thấy bà vật lộn với cám dỗ ra sao.”

Holly không thể kìm lại tiếng cười lục khục trên môi. Cái tên đểu cáng xấc xược này! “Tôi sợ rằng ngài là một người đàn ông xấu tính,” nàng nói.

“Chính xác là tôi,” anh ta thừa nhận mà không thèm ngắc ngứ.

Vẫn mỉm cười, dùng hai chiếc nĩa kẹp chiếc bánh sao cho không phá hủy lớp kem tráng mỏng của nó. Nàng đặt lên một chiếc dĩa sứ nhỏ và đưa cho con gái, cô bé la lên hạnh phúc chạy tới để nhìn hăm hở vào chiếc bánh ngọt. Sau khi dọn phần cho mình và Bronson, Holly trao cho anh ta những tờ ghi chú mà nàng mới lập.

“Sau thành công mà tôi có với em gái ông hôm nay, tôi cảm thấy còn hơn cả tham vọng,” nàng nói. “Tôi nghĩ ông và tôi có thể bắt đầu một trong những vấn đề khó nhất.”

“Tước hiệu và quy tắc phong tước,” Bronson lầm bầm, nhìn chằm chằm vào những cột chữ viết gọn gàng dài dằng dặc. “Chúa cứu tôi.”

“Nếu ông có thể học được chuyện này,” Holly nói, “và cuối cùng khiêu vũ được một điệu vũ bốn cặp duyên dáng, cuộc chiến phần lớn là đã trên đà chiến thắng rồi.”

Bronson nhón một trong những chiếc bánh kem màu hồng và ăn gần hết chiếc bánh chỉ với một miêng cắn. “Cứ vào phần tệ nhất của bà,” anh ta nhồm nhoàm gợi ý với phần cái miệng không bị nhồi đầy.

Ghi nhớ trong đầu vài ngày sau phải thêm một mục nữa để làm gì đó với thói quen ăn uống nguyên thủy của anh ta, Holly bắt đầu giải thích. “Tôi chắc chắn ông đã nhận ra có năm tước vị quý tộc: công tước, hầu tước, bá tước, tử tước và nam tước.”

“Còn các hiệp sĩ thì sao?”

“Các hiệp sĩ không được xếp ngang hàng, ngay cả với các nam tước cũng vậy.” Holly nâng chiếc nĩa lên môi, nuốt một mẩu bánh mềm xốp và nhắm mắt lại trong một giây phút thư thái để thưởng thức phần kem thanh ngọt, mát lạnh tan ngay trên đầu lưỡi. Nàng nhấp một ngụm trà, rồi bất chợt nhận ra Bronson đang nhìn mình chăm chú rất lạ. Khuôn mặt của anh ta dịu đi và thình lình căng thẳng, đôi mắt màu cà phê đen nhanh nhẹn như đôi mắt của một chú mèo đang quan sát từng chuyển động trên bãi cỏ.

“Phu nhân Holland,” anh ta nói, giọng lạo xạo bối rối, “có một hạt đường trên…” Anh ta ngừng lại đột ngột, dường như quá căng thẳng để có thể tìm thêm được câu chữ.

Holly chạm nhẹ đầu lưỡi vào bên góc miệng phía trái, phát hiện ra một vị ngọt ngào. “Cảm ơn ông,” nàng lẩm bẩm, chấm chấm chiếc khăn ăn. Nàng cố gắng khiến giọng mình phấn chấn khi tiếp tục, tự hỏi tại sao anh ta lại trông có vẻ hơi không thỏa mái và rối bời tới vậy. “Giờ, quay lại với chuyện tước vị. Chỉ có một nhà quý tộc đương thời mới được sở hữu tước vị với quyền lực kèm theo. Tất cả những tước hiệu khác, bao gồm được sở hữu bởi người con trai trưởng, đều đơn thuần chỉ là những danh xưng để tỏ lòng tôn trọng. Nếu ông lật tới trang thứ ba tôi đưa cho, có một sơ đồ nhỏ mà tôi hy vọng sẽ có thể khiến mọi thứ rõ ràng hơn…” Holly đứng khỏi chiếc ghế và đi tới bên cạnh chiếc bàn của Bronson, nghiêng trên vai anh ta khi anh ta tìm kiếm trên những thếp giấy. “Đây nè. Chúng có gợi thêm được chút gì cho ông không, hay là tôi đang tạo nên một mớ mơ hồ lộn xộn?”

“Không, nó đủ rõ rồi. Ngoại trừ… tại sao lại không có những tước hiệu hình thức trong hai hàng cột này?”

Holly ép mình tập trung vào trang giấy mà anh ta đang cầm, nhưng điều đó thật khó. Đầu họ ở sát cạnh nhau, và nàng bị cám dỗ mạnh mẽ chạm vào mái tóc anh ta. Những lọn tóc dày, quăn rối cần được chải lại và vuốt với vài giọt sáp thơm, đặc biệt là nơi chúng rủ xuống một cách vô tổ chức ở trên trán anh ta. Thật quá khác biệt so với mái tóc vàng óng của George. Mái tóc của Bronson đen sẫm như màn đêm, với một chút thô cứng và quăn nhẹ ở gáy và phần đuôi tóc. Cổ của to mập với những múi cơ, và trông cứng tựa hồ như sắt. Nàng gần như đã vuốt những ngón tay lên bề mặt lôi cuốn đó. Khiếp sợ bởi cơn bốc đồng của bản thân, nàng siết bàn tay thành nắm khi trả lời anh ta. “Bởi vì con của các vị công tước, hầu tước và bá tước đều có thể được gọi danh xưng ‘ngài’ hoặc ‘quý cô’ trước tên của họ, nhưng những đứa con của các vị tử tước và bá tước thì chỉ được gọi là ‘ông’ hoặc ‘cô’ mà thôi.”

“Giống như chồng của bà,” Bronson lầm rầm, không rời mắt khỏi danh sách.

“Phải, đó là một ví dụ chuẩn xác. Cha của chồng tôi là một tử tước. Ông được biết tới với cái tên Tử tước Taylor của vùng Westbridge hoặc đơn giản hơn là Tử tước Albert Taylor. Ông ấy có ba người con trai, William, George và Thomas, cả ba đều được gọi là ‘ông Taylor’. Khi tử tước qua đời vài năm trước, con trai trưởnglà William được mang tước hiệu của ông và trở thành ngài William Taylor.”

“Nhưng George và em trai thì không bao giờ được trở thành ‘ngài’.”

“Không, cả hai người đều tiếp tục được gọi bằng ‘ông’.”

“Vậy tại sao bà lại được gọi là ‘phu nhân Holland’?”

“À…” Holly ngừng lại và cười buồn. “Giờ thì chúng ta đang bước tới vùng phức tạp hơn rồi đây. Tôi là con gái của một bá tước. Bởi vậy, từ ngày chào đời tôi đã được gọi là ‘quý cô’*.”

(cả quý cô, quý bà, phu nhân đều chung cho cái từ lady á, mèng, em chịu không biết làm sao cho nó xuôi chút, hổng lẽ gọi người đã lấy chồng là quý cô )

“Và bà không mất nó khi bà kết hôn với George à?”

“Không, khi người con gái kết hôn với một người đàn ông có địa vị thấp hơn cha của mình, cô ấy được cho phép tiếp tục giữ lấy tên gọi hình thức. Sau khi kết hôn, tôi vẫn được tính có vị trí cao hơn của George.”

Bronson quay đầu lại và nhìn nàng chăm chú. Nhìn vào đôi mắt khó tả của anh ta ở một khoảng cách gần gây cho Holly một cơn choáng váng nguy hiểm yếu ớt. Nàng có thể trông thấy màu nâu lấp lánh trong cả chiều sâu đen thẳm. “Vậy là vị trí của bà luôn cao hơn chồng bà,” anh ta nói. “Trong trường hợp này, bà đã có một cuộc hôn nhân đi xuống.”

“Hoàn toàn chính xác,” nàng thừa nhận.

Dường như Bronson đang nếm náp thông tin. Holly có ấn tượng một vài lý do ý nghĩ này đã làm anh ta hài lòng. “Chuyện gì sẽ xảy ra với thứ hạng của bà nếu bà kết hôn với một người bình thường?” anh ta hỏi vu vơ. “Như tôi chẳng hạn.”

Bị dao động bởi câu hỏi, Holly kéo mình ra xa khỏi anh ta và lại ngồi xuống chỗ của mình. “À, tôi… tôi… sẽ vẫn được gọi là ‘phu nhân Holland,’ nhưng tôi sẽ lấy họ của ông.”

“Phu nhân Holland Bronson.”

Nàng giật mình một chút trước âm thanh lạ lẫm khi tên mình được ghép chung với một tên khác ngoài cái tên Taylor. “Đúng,” nàng nói nhẹ hẫng. “Theo lý thuyết, điều đó là chuẩn xác.”

Bận rộn với việc vày vò nếp váy và vuốt chúng phẳng lại khi nàng nhận ra anh ta đang nhìn mình đăm đắm. Khẽ liếc nhìn lên, nàng quan sát tia nhìn trong đôi mắt anh ta, có chút ánh lấp lánh thô ráp của sự thích thú rất đàn ông. Một đợt sóng cồn của điều gì đó giống như lòng khát khao đã đẩy nhịp trái tim nàng nhanh hơn thường lệ. Từ khi nào một người đàn ông đã nhìn nàng theo cách đó? Đôi mắt xanh lơ của George đắm trong tình yêu và dịu dàng mỗi khi anh ngắm nàng, nhưng không khi nào cái nhìn đó lại định hình ham muốn… nhục cảm… nóng bỏng như vậy.

Ánh mắt của Bronson di chuyển xuống miệng, ngực nàng, rồi quay trở lại khuôn mặt nàng, đem theo làn hơi ấm bò râm ran trên làn da nàng. Đó là kiểu nhìn mật thiết mà không một quý ông nào lại trao cho một quý bà. Anh ta làm vậy để khiến nàng bối rối, Holly nghĩ thầm. Anh ta thích thú với bản thân khi cố tình khiến nàng xáo động. Nhưng nhìn anh ta không có vẻ vui lòng là mấy. Một cái cau mày kéo hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, và anh ta như thể không yên trong lòng chút nào, còn nhiều náo động hơn nữa, hơn cả nàng.

“Mama!” Tiếng cười của Rose cắt ngang bầu không khí im lìm bất tiện. “Hai má của mama đều đỏ rực kìa!”

“Vậy sao?” Holly bồn chồn hỏi, vội chạm những ngón tay mát lạnh lên khuôn mặt nóng bừng của mình. “Chắc mẹ ngồi gần ngọn lửa quá lâu rồi.”

Kẹp tiểu thư Crumpet dưới một bên tay, Rose bước tới bên Bronson. “Cháu chỉ được gọi là ‘cô’ thôi” cô bé nói với anh, chứng tỏ vẫn lắng nghe cuộc chuyện trò của họ về cách gọi tước vị. “Nhưng một ngày nào đó khi cưới một vị hoàng tử, cháu sẽ trở thành ‘công nương Rose,’ và lúc ấy ông có thể gọi cháu là ‘kính thưa công nương’.”

Bronson bật cười, tình trạng căng thẳng của anh ta dường như đã được xua tan. “Cháu thật sự đã là một công nương rôi,” anh ta nói, nhấc cô bé lên và đặt lên lòng mình.

Bị bất ngờ, Rose bật tiếng cười lanh lảnh. “Không, cháu không phải! Cháu không có vương miện!”

Bronson có vẻ chú tâm tới điểm đó một cách nghiêm túc. “Vậy cháu muốn một chiếc vương miện ra sao, công nương Rose?”

“Hừm, để cháu nghĩ coi…” Rose co khuôn mặt bé nhỏ lại trong tập trung sâu sắc.

“Bạc nha?” Bronson gợi ý. “Hay là vàng? Với những viên đá quý, hoặc ngọc trai?”

“Rose không cần một cái vương miện,” Holly can thiệp với một cơn báo động, phát hiện ra rằng Bronson sẽ còn hơn cả sẵn sàng sắm một vài thứ đồ trang trí phô trương cho đứa trẻ. “Quay lại với trò chơi của con đi, Rose – trừ khi con muốn một giấc ngủ chiều, trong trường hợp đó mẹ sẽ rung chuông gọi Maude.”

“Ôi, không, con không muốn ngủ,” cô bé kêu lên, ngay lập tức trượt khỏi đầu gối của Bronson. “Con có thể ăn thêm một cái bánh nữa không, Mama?”

Holly mỉm cười trìu mến và lắc đầu. “Không được đâu cưng à. Con sẽ phá hỏng bữa tối của con mất thôi.”

“Ôi, Mama, con không thể ăn thêm dù chỉ một chiếc thôi sao? Một chiếc nhỏ xíu thôi?”

“Mẹ vừa nói là không được rồi, Rose. Giờ con làm ơn chơi trật tự trong khi mẹ và ông Bronson kết thúc cuộc thảo luận được chứ?”

Miễn cưỡng nghe lời, Rose thoáng nhìn về phía Bronson. “Tại sao mũi của ông lại vẹo vậy ông Bronson?”

“Rose,” Holly khiển trách gay gắt. “Con biết rất rõ ràng chúng ta không bao giờ được nhận xét vẻ bề ngoài của một người mà.”

Dù sao đi nữa, Bronson trả lời đứa trẻ với một nụ cười toét miệng. “Ta đã từng lao thẳng vào thứ gì đó.”

“Một cánh cửa phải không?” Cô bé đoán. “Hay là một bức tường?”

“Một cú móc trái trời giáng.”

“Ơ.” Rose nhìn anh ta chằm chằm với vẻ trầm tư. “Ý ông là gì vậy?”

“Một trận đánh nhau.”

“Đánh nhau là xấu,” cô bé kiên quyết nói. “Cực, cực xấu.”

“Phải, ta biết.” Hạ thấp đầu xuống, Bronson cố gắng trông sao có vẻ đã bị quở mắng, nhưng bầu không khí ân hận quanh anh ta còn khuya mới có được sức thuyết phục đó.

“Rose,” Holly nói bằng giọng cảnh báo. “Sẽ không có sự ngắt quãng nào thêm nữa, mẹ hy vọng vậy.”

“Không đâu, Mama.” Đứa trẻ ngoan ngoãn quay về với góc chơi đồ hàng của mình. Khi cô bé đi ngay đằng sau ghế của Bronson, anh ta lén lút đưa cho cô bé một chiếc bánh khác. Túm ngay lấy chiếc bánh, Rose vội vã chạy vào trong góc như một chú sóc lén lút.

Holly lườm Bronson một cái. “Tôi sẽ không nuông chiều con gái mình đâu thưa ông. Con bé sẽ quen với tất cả những tiêu pha phung phí của ông, và sau khi năm nay qua đi, con bé sẽ có một khoảng thời gian khó khăn để quay trở về với cuộc sống bình thường của nó.”

Lo lắng cô nhóc bé xíu đang chơi gần đó, Bronson giữ giọng mình thật thấp. “Không hại gì khi chiều cô bé thêm một chút. Chúng chỉ là trẻ con trong một thời gian ngắn thôi mà.”

“Rose cần phải được nhận thức rõ về những trách nhiệm và hiện thực của cuộc sống…”

“Vậy đó là cách dạy dỗ trẻ con đang thịnh hành trong những ngày này à?” anh ta rề rà hỏi. “Điều đó giải thích tại sao hầu hết những đứa trẻ quý tộc mà tôi từng thấy đều là những tạo vật xanh xao, kìm nén với nét mặt ủ rũ. Tôi ngờ rằng rất nhiều bậc cha mẹ chỉ hơi quá háo hức một chút để bóc trần cho những đứa trẻ của họ cuộc sống nó thật sự ra sao đó.”

Ngay khi cảm thấy phật lòng, Holly mở miệng định phản đối, nhưng chợt nàng nhận ra với nỗi thất vọng rằng mình không thể. Gia đình Taylor đã nuôi nấng những đứa trẻ với một con mắt hướng tới việc thử thách một ‘cuộc chuẩn bị cứng rắn có lợi cho cuộc sống,’ và thường xuyên động viên Holly làm như vậy với Rose. Những lời răn dạy liên miên, trừng phạt và tước đoạt đều là những phương thức được dùng để khiến một đứa trẻ trở nên ngoan ngoãn và lịch sự đúng mực. Tất nhiên không phải là do việc đó hiệu quả. Những đứa trẻ trong gia đình Taylor là những tiểu quỷ hay quậy phá, và Holly nghĩ có lẽ Rose cũng cần được đối xử như vậy, vì vậy nàng cũng không quá dịu dàng hơn nhiều với con gái mình so với mọi người trong gia đình Taylor khuyên biểu. Và dù sao đi nữa quan điểm của họ cũng là quan điểm chung cho những gia đình quý tộc và được chia sẻ bởi hầu hết những người cùng địa vị.

“ Thời thơ ấu nên là khoảng thời gian tuyệt vời,” Bronson đột ngột nói. “Không chút âu lo. Hạnh phúc. Tôi không nguyền rủa bất kỳ ai đồng ý với tôi hay không. Tôi chỉ muốn…” Bất chợt ánh mắt tối sầm của anh ta rơi xuống thếp giấy bên dưới.

“Sao?” Holly dịu dàng thúc giục, nghiêng người về phía trước.

Bronson trả lời mà không hề nhìn về phía nàng. “Tôi ước rằng tôi có thể tạo ra khoảng thời gian như vậy cho Lizzie. Con bé đã phải trả qua cả địa ngục trong suốt những năm tuổi thơ của nó. Chúng tôi nghèo, bẩn thỉu và thiếu ăn trong gần hết chừng đó thời gian. Tôi đã không làm tròn bổn phận với con bé.”

“Nhưng ông không lớn tuổi nhiều hơn Elizabeth,” Holly thì thầm. “Ông cũng chỉ là một đứa trẻ, với một gánh nặng trách nhiệm to lớn trên vai.”

Bronson phản ứng lại với một cử chỉ tùy tiện, rõ ràng không muốn bất cứ một lời dung thứ nào cho bản thân. “Tôi đã không tròn bổn phận với con bé,” anh ta cộc cằn lặp lại. “Thứ duy nhất tôi có thể làm bây giờ là cố gắng khiến mọi thứ trở nên đúng đắn với con bé, và cho những đứa con của chính mình khi tôi có chúng.”

“Và ông định sẽ chiều chuộng con gái tôi không thương xót trong khi chờ đợi phải không?” Holly nói, một nụ cười thật khẽ nhoẻn trên môi nàng.

“Có thể tôi cũng sẽ làm hư cả bà nữa.” Có xen một chút trêu chọc trong giọng nói, nhưng ánh nhìn của anh ta lại bao hàm sự thách thức lóe lên khiến nàng trân cứng. Nàng không biết làm cách nào để đối phó lại. Phẫn nộ hay quở trách chỉ càng khiến anh ta thêm giễu cợt. Tuy nhiên nàng không thể cho phép anh ta chơi đùa với mình theo cách này được. Những trò mèo vờn chuột không phải sở trường của nàng, và nàng không hề thích chúng.

Nàng khiến giọng mình mạnh mẽ và không gợn chút bối rối. “Ông đã trả cho tôi một khoản lương hậu hĩnh rồi, thưa ông Bronson, điều tôi có ý định kiếm được bằng việc rèn luyện cho ông hoàn toàn trở thành một phần của xã hội thượng lưu thanh nhã. Giờ, nếu ông xem trang hai của những bản ghi chép, tôi sẽ thảo luận về những điểm khác biệt giữa những nghi thức chuẩn mực của việc xưng hô trong việc liên hệ qua thư từ và trong các cuộc nói chuyện. Ví dụ, ông sẽ không bao giờ được nhắc trực tiếp tới một người đàn ông là ‘quý ngài,’ nhưng khi viết thư ông có thể gọi như vậy …”

“Để sau,” Bronson ngắt lời, đan những ngón tay dài lại với nhau và đặt lên phần cơ bụng không chút mỡ thừa. “Đầu tôi đầy ứ tước hiệu là tước hiệu. Hôm nay tôi đã học đủ rồi.”

“Vậy được. Để tôi rời đi nhé?”

“Bà muốn rời đi à?” anh ta nhẹ nhàng hỏi.

Nàng chớp mắt trước câu hỏi của anh ta, rồi cảm thấy họng mình thắt lại với một tràng cười. “Thưa ông Bronson, tôi muốn ông ngừng ngay việc phá rối tôi!”

Một nụ cười móc máy lộ ra trong đôi mắt anh ta. “Ngay lúc này, có cái gì đã quá phá rối trong một câu hỏi đơn giản vậy chứ?”

“Bởi vì nếu tôi nói vâng thì sẽ khiếm nhã, và nếu tôi nói không…”

“... thì đó có thể là ngụ ý về chuyện bà thích ở bên tôi,” anh ta kết thúc dùm nàng, với hàm răng trắng lấp lánh trong nụ cười nhăn nhở. “Vậy thì đi đi. Chúa biết rằng tôi sẽ không ép bà thú nhận một chuyện chết tiệt như vậy.”

Holly lưu lại trên ghế. “Tôi sẽ ở lại nếu ông kể cho tôi nghe về quãng thời gian ông đánh gãy mũi mình.”

Nụ cười của Bronson kéo dài khi anh ta trầm tư chạm lên gờ sống mũi. “Tôi có nó trong lần đấu với Tom Crib, một người trước kia là phu khuôn vác than được gọi là ‘kim cương đen.” Hắn ta có những nắm đấm to như đùi heo và một cú móc bằng tay trái đã khiến đầu tôi nổ đom đóm.”

“Ai thắng?” Holly hỏi, không tài nào cưỡng lại được.

“Tôi sống sót qua Crib sau hai mươi vòng và cuối cùng đấm hắn nốc – ao . Sau cuộc đấu đó tôi có tên của tôi – ‘Bronson đồ tể’.”

Niềm tự hào rất đàn ông hiển hiện rõ ràng khi anh ta dẫn cái tên ra khiến Holly cảm thấy dạ dày hơi xoắn lại. “Quyến rũ làm sao,” nàng lẩm bẩm bằng một giọng khô khốc khiến anh ta phá lên cười.

“Nó không tôn tạo lại nét mặt tôi nhiều lắm, khi để Crib đập vỡ cái mũi của tôi,” anh ta nói, chà xát phần sống mũi giữa ngón cái và ngón trỏ. “Tôi không phải loại người hay hớm khi bắt đầu với nó. Lúc này tôi dứt khoát sẽ không phạm sai lầm để trở thành một quý ông đâu.”

“Dù sao đi nữa ông sẽ không mắc phải.”

Bronson vờ vịt co rúm người lại. “Nó như vết dao đâm mạnh mỗi khi tôi chịu đựng trong một cuộc đấu, thưa phu nhân. Bởi vậy bà đừng tưởng tượng chính xác quá cái mặt méo xẹo của tôi, đó có phải là điều bà sẽ nói không?”

“Ông biết rõ ông là một người đàn ông quyến rũ, thưa ông Bronson. Chỉ là không phải theo kiểu quý phái mà thôi. Có một điều, ông có quá nhiều… cái đó, ông quá nhiều… cơ bắp.” nàng phác cử chỉ về phía ống tay áo và bờ vai phình ra của anh ta. “Những nhà quý tộc được nuông chiều không có những cánh tay như vậy.”

“Đó là điều các thợ may của tôi nói với tôi.”

“Không có bất cứ cách nào để khiến chúng, ờ… bé đi sao?”

“Không phải là thứ tôi biết. Nhưng chỉ thỏa mãn cho tính tò mò của tôi thôi, tôi phải làm teo mình lại bao nhiêu để có thể biến thành một quý ông đây?”

Holly bật cuời và lắc đầu. “Thưa ông, diện mạo tự nhiên là thứ lo lắng ít nhất của ông. Ông cần có được một bầu không gian thích hợp cho phẩm giá của mình. Ông quá là thiếu tôn kính.”

“Nhưng quyến rũ,” anh ta đối lại. “Bà đã nói rằng tôi quyến rũ.”

“Ô vậy hả? Tôi chắc là tôi định dùng từ ‘không sửa nổi’ thôi.”

Một nụ cười chung vui đã dẫn tới ham thích và hơi nóng trộn lẫn gợn lăn tăn qua người Holly. Nàng hấp tấp thả rơi ánh mắt xuống lòng mình, thở một chút nhanh hơn so với bình thường. Nàng cảm thấy khác lạ, không hề gò ép, như thể áp lực về kích thích phía sâu bên trong sẽ khiến nàng nhảy lên khỏi ghế. Nàng không dám nhìn Bronson, sợ phản ứng của chính bản thân nếu nàng làm vậy. Anh ta đã khiến nàng muốn… ừm, nàng không chắc là điều gì. Tất cả những gì nàng biết là ký ức về nụ hôn của anh ta, về sự xâm chiếm ngọt ngào, ấm áp của cái miệng anh ta, bất chợt dâng đầy trong tâm trí. Nàng trở nên đỏ rần và bóp chặt hai tay lại với nhau, tự trấn áp bản thân mình.

“Nghề đấu sĩ của tôi không kéo dài lâu,” nàng nghe Bronson nói. “Tôi chỉ làm việc đó để kiếm đủ tiền tham gia việc sở hữu một con tàu.”

“Thật sao?” Holly hỏi, cuối cùng cũng có thể nhìn vào anh ta thêm một lần nữa. “Tôi tự hỏi liệu ông có không thích nó chút nào không.”

“Đúng, tôi có,” anh ta thừa nhận. “Tôi thích ganh đua. Và giành chiến thắng. Nhưng có quá nhiều đau đớn và quá ít lợi nhuận từ việc đấu quyền anh. Và tôi sớm học được rằng có nhiều cách để hạ gục được một gã đàn ông mà không cần vấy máu đôi bàn tay mình.”

“Chúa nhân từ, ông Bronson. Ông cứ phải hướng cuộc đời mình như thể nó là một trận đấu không ngừng cho uy quyền tối cao sao?”

“Tôi nên đối xử sao khác đây?”

“Ông có thể thử xả hơi một chút và tận hưởng những gì mình đạt được.”

Đôi mắt đen ánh vàng của anh ta chế nhạo nàng. “Khi còn nhỏ bà đã bao giờ chơi trò vua một ngọn núi chưa, phu nhân Holly? Chắc chắn là không – nó khó có thể là một trò chơi cho những cô bé đoan trang. Bà tìm thấy một đống đất bẩn thỉu hoặc chùn lại và thách đố những người bạn để coi ai có thể giành được con đường đi lên đỉnh. Và đó là phần đơn giản.”

“Phần khó khăn là gì, ông Bronson?”

“Ở trên đó.”

“Tôi cá ông sẽ xoay sở để ở trên đó từ lúc bình minh cho tới chập tối,” nàng dịu dàng nói. “Hất và đánh tất cả những cậu bé cố gắng thay thế ông.”

“Chỉ tới giờ ăn tối thôi.” Anh ta thình lình thú nhận với một nụ cười nhăn nhở. “Tôi luôn thất bại bởi chính cái bụng của mình.”

Holly vuột ra một tràng cười không giống với quý bà chút nào. Dường như nàng không thể ngăn nó lại, ngay cả khi con gái nàng, rõ ràng bị bất ngờ bởi âm thanh đó, đã tới bên ghế của nàng. “Chuyện gì vậy, Mama?”

“Ông Bronson,” Holly giải thích, “chỉ đang kể cho mẹ nghe một câu chuyện khi ông ấy còn lại một cậu bé.”

Mặc dù Rose chẳng biết câu chuyện cười đó là gì, cô bé cũng bắt đầu cười theo.

Khi Bronson quan sát cả hai người, đôi mắt nâu của anh ta thắp lên với một ngọn lửa ấm áp khác thường. “Tôi tin rằng cả hai người là cảnh tượng đẹp nhất mà tôi từng thấy.”

Vẻ thích thú của Holly phai dần, và nàng đứng bất chợt trong kinh ngạc, sốt sắng Bronson cũng đứng dậy ngay lập tức. Mình không nên ở đây là ý nghĩ hàng đầu trong tâm trí nàng. Mình không bao giờ nên đồng ý làm việc cho anh ta, không cần biết nó cám dỗ mức nào. Ngay lập tức nàng nhận ra mình thiếu kinh nghiệm và được bảo bọc quá mức dường nào, nếu không anh ta sẽ không thể ném nàng qua ngưỡng thăng bằng quá dễ dàng như vậy. Nếu nàng không bảo vệ bản thân trước anh ta, anh ta sẽ chơi trò hủy hoại với những cảm xúc của nàng. Có phải là bởi nàng đã ở quá lâu mà không cùng với người đàn ông nào để khiến mình quá xôn xao bởi sự chú ý của anh ta không? Hay là bở anh ta không khác biệt so với bất cứ người đàn ông nào mà nàng quen biết?

Phần tệ nhất trong tất cả là cảm giác thích thú hưởng thụ bất cứ sự kề bên của anh ta, bất cứ sự đánh giá ngay thẳng, vẻ đẹp trai bụi bặm phong trần của anh ta, đều là phản bội George.

Trong giây lát Holly nhớ những ngày hoàn toàn tuyệt vọng sau khi chồng mất, và lòng mong mỏi đen tối đã vắt kiệt nàng. Nàng đã muốn với tất cả trái tim được chết cùng anh. Tình yêu và mối lo duy nhất của Holly đối với đứa con thơ dại đã giữ nàng tỉnh táo. Thay vào đó, nàng đã thề danh dự với George rằng sẽ dành phần đời còn lại của mình để chỉ yêu mình anh, nghĩ về một mình anh và những nguyện ước của anh. Điều chưa bao giờ xảy ra với Holly là giữ trọn một lời thề như vậy có thể trở nên quá khó khăn. Nhưng ở đây là một người hoàn toàn xa lạ, vừa dịu dàng ve vãn vừa khiến nàng bước xa ra khỏi khuôn phép cùng một lúc.

“Thưa ông Bronson,” nàng nói với một chút run run, “tôi… tôi sẽ gặp ông ở bữa tối.”

Khuôn mặt Bronson khoác lên vẻ nghiêm trọng tương tự với chính vẻ mặt của nàng. “Hãy để Rose ăn với chúng ta,” anh ta nói. “Không phải bất cứ một đứa trẻ ở tầng lớp trên nào cũng dùng bữa tối với gia đình chúng sao?”

Holly đợi một lúc lâu rồi mới trả lời. “Ở một vài vùng quê những đứa trẻ được phép ăn cùng với toàn gia đình. Tuy nhiên, hầu hết những gia đình sung túc đều để những đứa bé dùng bữa trong phòng trẻ. Rose đã quen với sự sắp xếp ở dinh thự Taylor, và tôi không thích thay đổi những lễ nghi quen thuộc…”

“Nhưng ở đó cô bé có những đứa trẻ khác cùng ăn có phải vậy không?” Bronson chỉ ra. “Và ở đây cô bé phải dùng bữa một mình.”

Holly nhìn khuôn mặt bé nhỏ của con gái mình. Dường như Rose đang nín thở, chờ đợi trong lặng im kích thích để xem giải quán quân thình lình của mình có thành công ở việc giành lấy mình một chỗ ở bàn ăn cho những người lớn hay không. Thật đơn giản cho Holly để khăng khăng biểu Rose gia nhập vào những bữa ăn riêng biệt truyền thống giữa những đứa bé và những đứa trẻ thành niên. Dù vậy, khi Bronson và cô bé cùng nhìn nàng chăm chăm đầy mong đợi, Holly thích thú nhận ra rằng lại thêm một ranh giới khác được phá vỡ.

“Thôi được rồi,” nàng nói. “Nếu Rose cư xử phải phép, từ bây giờ con bé có thể được dùng bữa với gia đình.”

Cho sự ngạc nhiên của Holly, Rose lao vào Bronson với tiếng kêu hạnh phúc và vòng hai cánh tay ôm quanh chân anh ta. “Ôi, ông Bronson,” con bé reo lên, “cảm ơn ông!”

Cười toe toét, Bronson gỡ những cánh tay bé nhỏ ra và khuỵ người xuống. “Cảm ơn mẹ cháu đó, công nương. Ta chỉ yêu cầu thôi. Và mẹ cháu là người cho phép.”

Nhảy lại về phía Holly, Rose trang hoàng khuôn mặt nàng với những nụ hôn.

“Con yêu,” Holly lầm bầm, cố gắng không mỉm cười. “cùng mẹ lên tầng thay áo ngoài và rửa mặt cho con trước bữa tối nào. Chúng ta không thể để con trông giống như một cô bé lang thang như vậy được.”

“Dạ, Mama.” Bàn tay nhỏ bé của Rose nắm lấy nàng, và cô bé hăm hở nhún nhảy khi cô bé dẫn Holly đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.