Nói Là Anh Nhớ Em Đi!

Chương 10: Chương 10




“Điều thú vị nhất của cuộc sống là việc không phải lúc nào người ta cũng có thể làm theo bất kỳ điều gì mình muốn.”

Tiếng chuông báo thang máy đã đến tầng cần đến khiến Phan hơi giật mình. Đưa tay che miệng ngáp dài rồi anh sải bước ra khỏi thang máy. Loáng thoáng có tiếng chào hỏi anh lẫn trong đám đông đang đợi thang máy đi xuống tầng trệt ăn trưa và Phan cố tỏ ra rằng mình cũng là một gã biết phép lịch sự tối thiểu bằng một nụ cười mang âm sắc ngái ngủ và những cái gật đầu vô cảm. Giờ là 11h 30 phút, và anh mới vừa thức dậy cách đây ba mươi phút đồng hồ…

Ném tờ báo đang đọc dở xuống bàn, thư kí tòa soạn Hùng Lâm ngước mắt lên nhìn Phan. Đi làm muộn chưa bao giờ là vấn đề ở tòa soạn này. Bởi vì công việc của những người như Phan không yêu cầu về thời gian, mà chỉ đòi hỏi ở hiệu quả công việc, do đó anh có thể ở nhà cả tuần cũng được, miễn sao có bài vở để lên trang. Nhưng rõ ràng, ánh mắt mà Hùng Lâm “ném” vào Phan không hề đơn giản chút nào, nó mang đôi chút khích tướng, chờ đợi, tò mò và cả háo hức nữa…

Mà chờ đợi là đúng quá đi chứ, bài viết chiều qua của Phan rõ ràng là một quả BoM thật sự, nó khiến nhiều tờ báo đối thủ của báo anh cũng phải “cắn răng” đi “cóp” lại và tạo nên một scadal chưa từng có trong làng showbiz Việt. Các đọc giả thì đang hết sức náo nức chờ đón loạt bài tiếp theo của anh, bởi sự thỏa thuận ngầm của Phan và Thùy, cô sẽ chỉ trả lời phỏng vấn báo khác sau khi bài báo đầu tiên của anh lên trang ba ngày. Từng đó thời gian đủ để anh tung ra bài viết thứ hai và cả clip mà cô chấp nhận để báo anh độc quyền nữa. Rồi sau ba ngày “ém quân” đó, cũng chỉ cần khoảng nửa ngày thôi, tên tuổi của Thùy tràn ngập trên mọi tờ báo, từ báo mạng tới báo giấy, tạp chí. Thậm chí nghe đâu rất nhiều kênh truyền hình giải trí cũng đã liên hệ với Thùy ngay sau khi bài viết của Phan lên trang… Rồi sau đó, trên mọi góc đường, từ sân bóng tới khu chợ, từ trường học tới quán trà đá vỉa hè. Câu chào cửa miệng của mọi người sẽ bắt đầu bằng câu:” Đã xem clip Mai Thùy chưa?”. Và mọi chuyện phiếm sẽ xoay quanh cô nàng diễn viên 9X “ngôi sao” này. Dù đó có là cảm thông, dù có là chửi bới, chì chiết hay lên án gì đi nữa… Hẳn Thùy cũng cóc thèm quan tâm, cô sẽ lại có dịp lên báo để khóc lóc, để ỉ ôi, để lêu oan, rằng đây là hình ghép, rằng người ta vu oan cho em, rằng … hoặc bất quá là cô bị mất laptop, ai biết đấy là đâu… vân vân và vân vân. Đằng nào cũng được, đằng nào cũng tốt, bởi dù sao đi chăng nữa thì mục đích của Mai Thùy cũng đã hoàn thành một cách hoàn hảo, đây là quả là một cú “đề pa “ ấn tượng cho album mới sắp tới của cô.

- Đây! Rồi anh sẽ có thứ mình muốn.- Phan che miệng ngáp một lần nữa, rút trong túi ra chiếc USB của mình.- Bỏ qua mấy bài viết phỏng đoán, gợi mở vấn đề vớ vẩn của bọn Ngày Mới, Hậu trường ngôi sao hay Tin tức trong ngày đi. Năm tấm ảnh hot mới nhất, clip dài hai phút rưỡi và bài phỏng vấn chân thực, nongs bỏng, cực “sốc hàng” của anh đây.

- Tôi biết là cậu luôn giữ quân át chủ bài để tung ra đúng thời điểm cần thiết mà.- Hùng Lâm cười hết cỡ, nụ cười khiến cả gương mặt tròn như cái bánh bao đầy mỡ nở bung ra, cái bụm mỡ dưới cằm rung lên không ngớt, còn hai con mắt híp lại không thấy tổ quốc đâu.- Nào, Ngọc Anh “sốp” ngay mấy tấm hình, che mờ clip, nhưng đừng che mờ quá, làm sao để cho độc giả còn thấy rõ đây là mặt Mai Thùy nhé. Khanh viết mấy bài tổng hợp ăn theo sự kiện, còn Xuân thì chuẩn bị phỏng vấn bọn hotgirls, hotboys đi. Tìm bọn nào là đối thủ của con nhỏ Mai Thùy này ấy nhé!- Hùng lâm xoa xoa hai tay sung sướng – Hôm nay hứa hẹn sẽ vỡ peak, sập server đây…

- Khỏi che mờ clip, nó che rồi còn đâu?-Phan phẩy tay –Anh nghĩ nó là đứa tay mơ để cho mình cầm clip gốc ấy hả? Nó sống được trong làng showbiz thì nó đâu phải là đứa ngu?

- Càng tốt, đỡ phải cực thân. Nhưng kể là có clip gốc xem cũng thích nhỉ? Em Thùy cũng nóng bỏng phết đấy chứ!- Hùng Lâm cười phá lên rồi chép miệng tiếc rẻ -Nào mọi người, vào việc thôi.

Ngay lập tức, căn phòng vốn ồn ào như chợ vỡ bỗng trở nên im ắng một cách kỳ lạ. Ai ai cũng lao đầu vào công việc của mình, lạc lõng với cỗ máy đang chạy hết công suất để chạy bài phỏng vấn mà anh chẳng mất chút công sức nào cũng có được. Phan lặng lẽ ra về, 1h chiều nay anh sẽ chạy ra sân bay đón Việt. Sau một ngày mệt mỏi vì hờ đợi tin tức của Ngọc, vô vị với cái scandal được sắp xếp một cách hoàn hảo này… Tự nhiên Phan cảm thấy thật chán nản, anh cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình. Dù Mai Thùy đã nói thẳng, nếu không phải Phan thì cô ta cũng sẽ tìm tới một người khác, chắc chắn cô ta hoàn toàn chẳng có lý do gì để mà nói đùa. Như thế nghĩa là anh sẽ mất đi một loạt bài hot, mất đi một đề tài hay, nhưng Phan vẫn thấy việc thỏa thuận với nhân vật dựng lên bài viết thật là hèn hạ. Nó chẳng khác gì việc anh hợp tác với Thùy dựng chuyện đi lừa dối độc giả. Nhưng rồi Phan chép miệng nghĩ lại, nói như kiểu Hùng Lâm thường nói, hơi đâu mà quan tam cho mệt người? Cuộc đời mà, điều thú vị nhất chính là viêc không phải lúc nào người ta cũng có thể làm theo bất kỳ điều gì mình muốn.

Ngay lập tức, căn phòng vốn ồn ào như chợ vỡ bỗng trở nên im ắng một cách kỳ lạ. Ai ai cũng lao đầu vào công việc của mình, lạc lõng với cỗ máy đang chạy hết công suất để chạy bài phỏng vấn mà anh chẳng mất chút công sức nào cũng có được. Phan lặng lẽ ra về, 1h chiều nay anh sẽ chạy ra sân bay đón Việt. Sau một ngày mệt mỏi vì hờ đợi tin tức của Ngọc, vô vị với cái scandal được sắp xếp một cách hoàn hảo này… Tự nhiên Phan cảm thấy thật chán nản, anh cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình. Dù Mai Thùy đã nói thẳng, nếu không phải Phan thì cô ta cũng sẽ tìm tới một người khác, chắc chắn cô ta hoàn toàn chẳng có lý do gì để mà nói đùa. Như thế nghĩa là anh sẽ mất đi một loạt bài hot, mất đi một đề tài hay, nhưng Phan vẫn thấy việc thỏa thuận với nhân vật dựng lên bài viết thật là hèn hạ. Nó chẳng khác gì việc anh hợp tác với Thùy dựng chuyện đi lừa dối độc giả. Nhưng rồi Phan chép miệng nghĩ lại, nói như kiểu Hùng Lâm thường nói, hơi đâu mà quan tam cho mệt người? Cuộc đời mà, điều thú vị nhất chính là viêc không phải lúc nào người ta cũng có thể làm theo bất kỳ điều gì mình muốn.

Đã đến lúc Phan phải cho mọi thứ rác rưởi này vào toilet và xả nước cho nó trôi đi. Để làm điều đó, Phan sẽ cần đến Việt với những chai rượu. Lâu lắm rồi anh không nhậu cùng Việt.

* * *

“ Nào! Chúc mừng gặp lại và “mừng thọ” cậu.” Việt nâng ly lên trong cuộc nhậu được tổ chức gần như là tức thì ngay sau khi Phan dón Việt trở về tới nhà. Lúc anh ra đón Việt, sân bay chiều tháng Tư ngập tràn ánh nắng, nắng phủ đầy trên những gương mặt rạng rỡ, mong ngóng, háo hức đang vội bước đến sân ga để đón người thân trở về. Cảnh tượng những hàng người chờ đón người thân, những bàn tay siết chặt hay những cái ôm nồng nhiệt khiến Phan nhớ lại mình cách đây hơn ba tháng. Khi anh mới đến thành phố đầy nắng này.Chỉ có điều, bây giờ anh là người đi đón chứ không phải là người được chờ đón.

Chỉ mãi cho đến khi Việt với dáng thấp đậm, gương mặt vuông chữ điền, cặp kính cận to che hết một phần khuôn mặt hiện ra ở cuối hành lang sân bay, Phan mới giật mình về với thực tại để đấm một cú thật lực vào nắm tay to bè của cậu bạn thân đang giơ sẵn lên. Trông Việt không khác là bao so với trước khi anh đi. Nếu có, thì trông anh có vẻ chững chạc, phong trần hơn nhiều.

Phan cụng ly với Việt.

- Một năm ba tháng, cậu đi một mạch không thèm về nhà. Có gì ở Hàn Quốc níu chân cậu vậy?

- Một đống kim chi và sự thật là gái Hàn Quốc không đẹp như trên phim ảnh.

- Chỉ thế thôi à? –Phan cười ha hả. Việt có lối nói chuyện tưng tửng kiểu vậy –Cậu sang đó chỉ để nghiên cứu về những điều vớ vẩn mà ai cũng đã biết thôi sao? Và chũng có thể níu kéo cậu lâu đến vậy?

- Chỉ thế thôi à? –Phan cười ha hả. Việt có lối nói chuyện tưng tửng kiểu vậy –Cậu sang đó chỉ để nghiên cứu về những điều vớ vẩn mà ai cũng đã biết thôi sao? Và chũng có thể níu kéo cậu lâu đến vậy?

- Như thế là quá nhiều đối với tớ đấy. Không chỉ cớ những tháng ngày ở Hàn Quốc đâu, mà cả chục năm nay tớ suy nghĩ mãi mà vẫn chưa hiểu được một vài điều. Ví dụ như là…

Việt dừng lại, nhìn thẳng vào mặt Phan như thể thăm dò thái độ của bạn. Khi thấy gương mặt bạn đang hơi đanh lại, vẻ rất chăm chú thì đột nhiên ngập ngừng một chút rồi chuyển đề tài.

- Bỏ qua những ví dụ đi, chúng quá rắc rối để nói với cậu lúc này. Cậu biết cả chục năm nay tớ nghĩ mãi mà không hiểu điều gì không?

- Cậu thôi nói về Dung đi được không?

- Cậu vẫn đủ tỉnh táo để biết tớ sắp nói về ai à? –Việt tỏ ra bướng bỉnh. Mà thật ra thì còn có chuyện gì có thể dễ hiểu hơn được nhỉ?

- Thôi đi Việt, cậu đã lải nhải chuyện này cả…

- Cả ngàn lần rồi.

- Cậu đã biết cả ngàn lần rồi mà vẫn…

- Cậu đã biết cả ngàn lần rồi mà vẫn…

- Phải, và tớ vẫn cứ muốn nói đấy.

- Cậu thôi đi.

- Cậu biết không? –Việt vẫn tiếp tục,không thèm để ý tới thái độ của Phan –Trong suốt quãng thời gian dài, tớ tự hỏi bản thân: Này anh chàng đẹp trai, cậu chẳng còn gì ngoài cái mã bảnh bao thôi à? Mà sao mãi vẫn

không hiểu được những chuyện đó? Đấy, tớ tự hỏi bản thân như vậy đấy.

- Vậy thì cậu còn trở về làm gì nhỉ? –Phan cau có. –Sự tự tin của cậu khiến tớ nghĩ cậu có thể sống được ở bất kì đâu chỉ với tấm biển treo trên ngực in dòng chữ: Trai đẹp, nhận chụp hình lưu niệm chung, giá 5 đô/lần. Đảm bảo cậu sẽ giàu.

- Thì đấy, đôi lúc tớ cũng đã tự hỏi sao tớ lại quay về Việt Nam nhỉ? Rồi tớ tự tìm được câu trả lời cho chính mình trong một cuộc nhậu chỉ có tớ với những chai Soju và sự cô đơn luôn hiện hữu. Nếu không có cậu, không có câu chuyện ngớ ngẩn mà cậu luôn giấu kín và những chai Vodka này, tớ đã chẳng quay về làm gì!

- Thề với cậu là tớ sắp khóc đấy. Cậu làm tớ nghĩ rằng với những gì tớ có, đã thể hiện, tớ làm xấu đi vị thế của một thần tượng trong lòng cậu.

- Cậu cứ việc ba hoa chích chòe đi. Nếu điều đó làm cậu thấy vui. Nhưng sự thật thì đúng là nếu không có cậu thì tớ cóc về Việt Nam làm gì nữa.

- Cậu cứ việc ba hoa chích chòe đi. Nếu điều đó làm cậu thấy vui. Nhưng sự thật thì đúng là nếu không có cậu thì tớ cóc về Việt Nam làm gì nữa.

- Cậu nói cứ như thể cậu là một đứa trẻ vô gia cư và không ai thừa nhận ấy. Liệu ba mẹ cậu có cho cậu đi mãi không về không? Hả cái đồ bất hiếu kia?

- Cậu nhầm. ba mẹ tớ rất thoáng, các cụ còn nói rằng nếu bên đó tốt thì sao không ở lại và lập nghiệp? Vậy đấy! Ba mẹ tớ rất hiện đại. Còn cậu? Ở mãi đây và không về Hà Nội nữa?

- Ừ! Đại loại vậy…

- Thế còn căn nhà của cậu ở Hà Nội? Còn mộ phần ba cậu, của ông bà cậu? Cậu đâu thể bán căn nhà đó đi được đúng không?

- Sẽ có người lo phần đó!-Phan cau có.

- Cậu nghĩ là mẹ cậu sẽ… -Việt đột ngột dừng lại bởi anh biết mình vừa nói những điều đáng ra không nên nói. Phan rất ghét người ta nhắc đến mẹ mình. Cứ như là một vết xăm xấu xí mà Phan cứ càng cố tẩy xóa thì vết sẹo lại càng thêm xấu xí, càng thêm loang rộng ra mãi. Phan đặt ly rượu xuống, Việt cũng im lặng, anh biết giờ không phải lúc để nói những câu xin lỗi hoặc phân trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.