Ngày hôm sau, Hứa Miểu dời vào nhà Giang Nhất Phàm, hai người không bao lâu liền dọn dẹp xong, đi cửa hàng nội thất mua một chút đồ dùng trong nhà, hảo hảo trang trí một phen, làm cái nhà này trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Hứa Miểu đối với việc trang trí nhà cửa cảm thấy hứng thú, chỉ là nhà cậu phòng đã quá cũ nát, toàn bộ phải một lần nữa sơn lại, còn muốn quăng đi một ít đồ dùng cũ, mà cậu cũng không muốn vứt, thẳng thắn bỏ qua, liền cứ như vậy.
Bận bịu cả ngày, Hứa Miểu mệt thảm, nằm ở trên giường không động đậy, hoàn toàn không có vui vẻ mà chúc mừng ở chung làm một pháo.
Giang Nhất Phàm dựa vào đầu giường cầm máy mà viết ra một hành trình, Hứa Miểu rút trong chăn nằm một chốc, thấy đối phương một chút động tĩnh cũng không có, cậu không nhịn được chui đầu ra, tò mò hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
Giang Nhất Phàm đem máy đưa cho cậu xem, nói: “Sắp xếp lại lịch trình, còn nhớ em nói muốn đi chơi không?”
“...Nhớ.” Hứa Miểu nuốt một ngụm nước bọt, đem lực chú ý vào laptop, trong laptop ghi rõ hành trình mỗi ngày, thậm chí ngay cả thời điểm ăn cơm, làm, ngủ đều quy định thời gian tốt nhất, đồng thời cũng ghi chú khi gặp chuyện đột ngột ngoài ý muốn thì có biện pháp xử lý như thế nào.
Hứa Miểu líu lưỡi, “Sắp xếp thời gian quá rõ rồi? Ghi chép lại thời gian tổng thể nên đi nơi nào chơi là tốt rồi, không cần thiết phải tỉ mỉ như thế, thật giống như đang làm nhiệm vụ.”
Giang Nhất Phàm suy tư chốc lát, nói: “Xác thực an bài có chút kĩ càng, liền theo lời em nói đi.”
“Em có phải rất là thông minh?” Hứa Miểu đem laptop đưa lại cho hắn, biến mình thành con rắn không xương, dựa vào bả vai hắn, cười híp mắt nói, “Anh nhanh khen em một cái.”
Giang Nhất Phàm chếch con mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt không mặn không nhạt, bỏ qua câu nói kia, cũng không có khen cậu.
Hứa Miểu còn nói thêm: “Khen liền cho anh thân mật.” (ụ, ịch, h-úp...)
Ngón tay Giang Nhất Phàm thoáng dừng lại, hắn trầm mặc nửa ngày, ngữ khí không rõ ràng mà nói: “Khen.”
Hứa Miểu nhất thời cười ra tiếng, cậu nhích ra, nói: “Anh có cảm thấy lời nói này có quen hay không? Hồi chúng ta học lớp 12 cũng từng nói như vậy, còn nhớ không?”
Giang Nhất Phàm: “Có sao?”
Hứa Miểu nhìn hắn chăm chú, chất vấn: “Anh không nhớ rõ?”
Giang Nhất Phàm nhìn thấy đôi mắt cậu bốc lên ánh lửa hừng hực, rốt cục phải giả bộ mà thoả hiệp nói: “Nhớ, đều nhớ.”
“Này còn tạm được.” Hứa Miểu thu hồi ánh mắt, tắt nguồn đình chiến, một lần nữa chui lại vào chăn, lầm bầm một tiếng: “Em buồn ngủ quá, ngủ trước đây.”
“Ngủ ngon.” Giang Nhất Phàm nói.
Hắn sửa chữa lại lịch trình, tắt đèn, nằm xuống sau đó nhẹ nhàng đem Hứa Miểu từ trong chăn lột ra, thuận thế ôm cậu.
Hai người đi một thành phố bốn mùa như mùa xuân du ngoạn, ở đây nhiệt độ trung bình đại khái hơn hai mươi độ, chỉ mặc hai cái áo là ổn, khí hậu cùng không gian ở đây phi thường hợp lòng người.
Hứa Miểu lần đầu tiên cùng Giang Nhất Phàm đi ra ngoài chơi, Giang Nhất Phàm phụ trách tìm hiểu địa danh cùng đường đi, cậu phụ trách xinh đẹp như hoa, ăn ăn uống uống, ngắm phong cảnh cùng chụp ảnh tắm nắng, toàn bộ chuyến đi đều thoải mái tự tại.
Buổi tối trở lại khách sạn, Hứa Miểu liền xem lại camera, ngồi trước máy tính chỉnh sửa.
Hình ảnh đều là Giang Nhất Phàm, Hứa Miểu trước từng đi làm tại tiệm áo cưới, cũng đã học làm thế nào để chụp ảnh cùng chỉnh sửa.
Hứa Miểu chỉnh sửa tầm hai tiếng, cũng không ngại mệt. Giang Nhất Phàm bị lạnh nhạt hồi lâu, rốt cục không nhịn được, trầm mặc lại gần phía sau cậu, vỗ vỗ bờ vai cậu.
“Làm sao?” Hứa Miểu quay đầu nhìn hắn, cười híp mắt.
Giang Nhất Phàm đối diện ánh mắt của cậu, nói: “Muộn lắm rồi, đến lúc ngủ rồi?”
Cậu xoay đầu lại, tiếp tục công việc, vừa nói: “Anh chờ một lát, chờ em sửa xong tấm này, nhanh lắm, một phút nữa...”
“Ừm” Giang Nhất Phàm nói, “Tôi lên giường trước.”
Hứa Miểu nhanh chóng sửa xong ảnh, một mạch đóng lại laptop, thật nhanh sải bước lên giường, cười nhích lại gần Giang Nhất Phàm: “Tiểu yêu tinh, ta tới rồi!”
Giang Nhất Phàm không chịu được danh xưng này, nhẹ nhàng cau mày, “Không nên gọi tôi là tiểu yêu tinh.”
Hứa Miểu không chút nghĩ ngợi gì, sảng khoái nói: “Được, kêu anh là đại bảo bối!”
“Không muốn.” Giang Nhất Phàm mặt lạnh từ chối, Hứa Miểu không chịu để yên, vui vẻ nghĩ đến một xưng hô khác, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, cậu quay đầu lấy điện thoại, lại thấy là bà gọi tới.
Muộn như vậy mà bà gọi điện thoại tới, Hứa Miểu đột nhiên có một linh cảm không lành. (Tui cũng vậy huhu...)
Cậu đối diện ánh mắt của Giang Nhất Phàm, ngữ khí hoảng loạn: “Bà gọi tới.”
Giang Nhất Phàm cũng ý thức được điều gì, thần sắc trở nên nghiêm nghị: “Nghe đi.”
Hứa Miểu nghe điện thoại, bên kia lại truyền đến âm thanh xa lạ của một người lạ, tự xưng là cảnh sát.
Cậu từ đầu tới đuôi đều không nói được câu nào, đến cuối cùng mới hoảng hốt trả lời một tiếng, kết thúc cuộc trò chuyện, cậu nghiêm mặt, cơ hồ không tìm được thanh âm của mình: “Con trai của bà chết rồi... không được, em phải trở về, bà té xỉu, bây giờ có thể đặt vé máy bay về không?”
Giang Nhất Phàm chau mày, hắn lấy ra điện thoại di động, “Tôi xem một chút.”
Hiện tại quá muộn, chuyến bay sớm nhất hiện tại là mười giờ sáng ngày mai, Hứa Miểu lung tung mà đem quần áo nhét lại vào vali, thấy không có vé máy bay, hỏi: “Tàu cao tốc có không.”
“Ừm.” Giang Nhất Phàm ngước mắt nhìn hắn, tận lực thả nhẹ âm thanh, “Em đừng có gấp.”
Hứa Miểu dường như không nghe thấy, không bao lâu liền thu thập xong hành lý, đồ vật đều bị nhét vào valy, bởi vì không gấp đàng hoàng mà bỏ vào, dẫn đến không kéo khoá được, cậu ngồi lên valy, mạnh mẽ dùng lực để nó khép lại.
Giang Nhất Phàm so sánh máy bay, tàu cao tốc cùng xe loại nào nhanh nhất có thể trở về, hắn ở trên mạng đặt vé, nói: “Ngồi xe, sáng mai bảy giờ sáng khởi hành, đây là chuyến sớm nhất.”
Hứa Miểu gật đầu, “Được.”
“Vẫn có thời gian, em trước tiên ngủ một giấc.” Giang Nhất Phàm nhìn thấy cậu đã thu dọn xong hành lý, nói: “Chúng ta năm giờ rưỡi xuất phát.” . Ngôn Tình Hài
Giang Nhất Phàm nói, đặt đồng hồ báo thức lúc năm giờ, “Còn có thể ngủ được bốn tiếng.”
Hứa Miểu bò lên giường, tiến vào trong chăn, không bao lâu liền trở mình, âm thanh phá vỡ màn đêm: “Giang Nhất Phàm, em ngủ không được.”
Giang Nhất Phàm buông tiếng thở dài, hắn đem Hứa Miểu ôm vào trong lồng ngực, vỗ nhẹ phía sau lưng cậu, “Em ở đây vội cũng vô dụng, còn không bằng ngủ một giấc, ngày mai mới có tinh lực đi đối phó những việc khác.”
“Em biết.” Hứa Miểu bị ngộp đến hoảng loạn, trong đầu loạn thành một đống, “Cái đó em đều hiểu, nhưng là em ngủ không được.”
Cậu phiền nhất là đối điện với sinh ly tử biệt, trong lòng bị phá hỏng, tâm tình không có chỗ phát tiết.
Con trai bà quanh năm ở bên ngoài làm công, Hứa Miểu cùng hắn không hề quen thuộc, nhưng cậu lo lắng cho bà, cảnh sát nói cho bà, bà biết được tin tức liền té xỉu, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện.
Hứa Miểu buồn bực, lại không biết nên làm gì để biểu đạt ra.
“Vậy thôi đừng ngủ.” Giang Nhất Phàm mở cây đèn bên cạnh, nói: “Đến tán gẫu.”
Hứa Miểu ngẫm lại, như vậy có thể dời đi lực chú ý cũng rất tốt, cậu gật đầu, “Được.”
Giang Nhất Phàm kiếm đề tài, tán gẫu về cuộc sống hiện tại của mấy vị bạn học cấp ba, Hứa Miểu sau khi tốt nghiệp cơ hồ cùng bọn họ cắt đứt liên hệ, mà Giang Nhất Phàm tuy rằng hiếm khi liên hệ, mà thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy động thái của bọn họ, cho nên mới biết một ít.
Hứa Miểu rất nhanh liền dời đi lực chú ý, hai người hàn huyên một buổi tối, đồng hồ báo thức rất nhanh đánh gãy âm thanh Giang Nhất Phàm, hắn tắt đồng hồ báo thức, nói: “Đến lúc rồi, rời giường đi.”
Hứa Miểu lúc này mới chú ý tới âm thanh khàn khàn của hắn, hắn nói quá lâu, lần đầu tiên nói nhiều như vậy, cũng không uống được một ngụm nước, âm thanh trở nên khô khốc.
“Bảo bảo...” Hứa Miểu mũi đau xót, “Cám ơn anh.”
Giang Nhất Phàm cong môi không tiếng động mà nở nụ cười, hắn đi rửa mặt trước, hai người rất nhanh đã thu dọn xong, trả phòng xong chạy đi đến trạm xe, sau khi đến trạm xe còn mười mấy phút, Hứa Miểu nhìn chung quanh, lấy ra chén giữ ấm rót nước ấm đưa cho Giang Nhất Phàm, “Uống chút nước thông cổ họng.”
Giang Nhất Phàm mím môi, thấp giọng hỏi: “Âm thanh tôi rất khó nghe?”
“Anh vẫn là đừng nên nói chuyện, bảo vệ cổ họng.” Hứa Miểu nói xong, liền bổ sung một câu, “Không phải, dù thế nào cũng rất dễ nghe.”
Hai người lên xe trước, trong xe cơ hồ không có người, ánh sáng sớm mai từ trong cửa sổ tiến vào bên trong khoang xe, chíu lên không gian đặc biệt an yên.
Hứa Miểu dựa vào trên ghế ngồi, rốt cục không chống đỡ được cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại ngủ.
Giang Nhất Phàm cũng đang nhắm mắt dưỡng thần.
Rất nhanh đã đến nơi, Hứa Miểu chợt tỉnh, cậu đẩy đẩy Giang Nhất Phàm, nói: “Tỉnh lại đi, tới rồi.”
Giang Nhất Phàm mở mắt ra, ánh mắt có chút mê man, Hứa Miểu lại đúng lúc giành trước, cắt đứt lời của hắn: “Anh đừng nói chuyện, chờ hết bận chúng ta đi bệnh viện xem.”
Giang Nhất Phàm gật đầu, nghe lời mà giữ im lặng.
Bọn họ đem hành lý thả lại gia (không biết là trạm xe hay là nhà???), trực tiếp lao đến bệnh viện của nhà tù.
Bà đã tỉnh rồi, ở trong phòng bệnh cùng hai vị cảnh sát. Bọn họ vừa đi qua, liền thấy bà quỳ gối trước mặt cảnh sát, nắm thật chặt quần của hắn, khàn cả giọng mà cầu bọn họ mau đi cứu con trai của bà, “Làm sao đột nhiên chết rồi... Tôi lần trước nhìn thấy hắn còn rất tốt, đang khoẻ mạnh làm sao mà chết rồi...”
Cảnh sát lại một lần nữa kiên nhẫn giải thích: “Lưu Kiến là đột tử, bà hắn phải là biết hắn có bệnh tim. Ở đây là ghi chép cấp cứu, thỉnh bà nén bi thương.”
Hứa Miểu mau chạy tới nâng bà dậy, nhưng mà bà chỉ liếc mắt nhìn cậu, đẩy tay cậu ra, liền quay đầu lão lệ tung hoành mà khóc xin: “Không được... đồng chí cảnh sát, thật sự không được, hắn chết thì Lưu gia chúng tôi liền tuyệt hậu...”
Nghe đến bà nói, Hứa Miểu rùng mình, ý lạnh thấu xương từ lòng bàn chân nhanh chóng tràn lên, cấp tốc lên men, lan ra toàn thân.
Cậu yên lặng lui trở về bên người Giang Nhất Phàm, chỉ cảm thấy tất cả uể oải từ đem qua đều đang dâng lên, cậu nhẹ nhàng nắm chặt quần áo Giang Nhất Phàm, vô lực nhắm mắt lại, “Giang Nhất Phàm, em mệt mỏi quá.”
Giang Nhất Phàm sắc mặt cũng khó nhìn, đè nén cảm xúc, hắn chếch con ngươi nhìn về phía Hứa Miểu, “Không nên đi phỏng đoán những thứ này.”
Hứa Miểu ngước mắt nhìn về phía Giang Nhất Phàm, viền mắt có chút hồng, cậu cười khổ một tiếng, nhẹ giọng tự giễu, “Em có phải là nên vui mừng vì cha em qua đời? Bằng không phỏng chừng cũng phải lo lắng về vấn đề nối dõi tông đường.”
“Cũng có thể sẽ không.” Hứa Miểu cười cười, “Hắn không quan tâm em, ngay cả khi em bị bệnh cũng không thèm để tâm, làm sao có khả năng để ý tình yêu của em.”
Giang Nhất Phàm đôi mắt nhìn bà, con ngươi chìm xuống, kéo Hứa Miểu, không nói một lời dẫn cậu đi ra khỏi phòng bệnh.
Hứa Miểu ngồi ở trên ghế dài, an tĩnh hồi lâu, mới sụt sịt cái mũi, nhẹ giọng mở miệng: “Anh về trước đi, em ở đây bồi bà.”