Nối Lại Mối Tình Đầu

Chương 3: Chương 3




Ngày hôm nay gió vẫn rất lớn, nắng vẫn rất nhạt, không có một tia ấm áp

Hứa Miểu cố ý đợi một lát, cảm giác được Giang Nhất Phàm đã ly khai, mới đi xuống lầu bước ra đầu ngõ. Trần Tuấn Soái dừng chiếc Lamborghini ngay đầu hẻm, ngồi trong xe gọi điện, trong miệng chính là một tiếng bảo bối, lời ngon tiếng ngọt nị chết người. Hứa Miểu ngồi trên xe, nghe hắn tán gẫu điện thoại, lỗ tai đều ngứa ngáy, vô cùng khổ sở. Trần Tuấn Soái hàn huyên phút chốc, đối điện thoại di động “chụt” vài tiếng, mới kết thúc cuộc trò chuyện.

Hắn quay đầu đối với Hứa Miểu cười cười, trề môi xấu xa, “Tối hôm qua nhận thức, một chú mèo hoang nhỏ, khá là quấn người.”

Trần Tuấn Soái, người cũng như tên, muốn tuấn muốn soái liền có, không có lòng cầu tiến, phú nhị đại, cả ngày ăn chơi chè chén, pháo vương Châu Á, điển hình nhan khống thẳng nam, yêu những khuôn mặt đẹp, những khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ, cằm càng tiêm càng thích.

Hứa Miểu biết hắn lần này chỉ là vui đùa một chút mà thôi, cũng lười hỏi han tìm hiểu.

Thời điểm mới vừa cùng Trần Tuấn Soái trở thành bằng hữu, cậu vắt hết óc giúp hắn đi nhớ tên từng người bạn gái, về sau trí nhớ không theo kịp tốc độ đổi bạn gái của Trần thiếu, cậu liền lười nhớ.

Hứa Miểu nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, tựa người vào ghế dựa, che miệng ngáp một cái, đáy mắt ủ rũ không che dấu.

Trần Tuấn Soái vừa lái xe, liếc mắt nhìn cậu, hỏi: “Ngủ không ngon?”

“Ừ, hừng đông mới ngủ.” Hứa Miểu lấy tay xoa mặt, lười biếng đáp lời.

“Không phải là làm không thành sao? Sao vẫn trễ như vậy mới ngủ?”

Hứa Miểu không muốn nhiều lời, thuận miệng nói: “Tàn chút dư vị.”

“Si tình như vậy sao?” Trần Tuấn Soái cười rộ lên, “Kia ngày khác cậu cùng tôi chúng ta thử một lần, đảm bảo đủ dư vị cho cậu nhớ cả đời?”

Hứa Miểu liếc mắt nhìn hắn, hời hợt: “Lần trước Cindy bảo bối của cậu chê cậu yếu sinh lý, đại gia Trần thiếu chiến tình ái trường chỉ trong chốc lát đã đầu hàng, ai cũng nghe được rõ ràng.”

Trần Tuấn Soái nhất thời nhịn không được, hét lên: “Cô ấy là nói lung tung, làm sao có khả năng chỉ có hai phút ---- ai, không phải, các người sẽ không tưởng thật đi?”

Hứa Miểu cong cong khoé môi, cười không đáp.

Hứa Miểu còn muốn nói cho hắn biết, Đàm Diệu còn đem chuyện hai phút của hắn làm đề tài câu chuyện cùng bọn con gái tán gẫu, Trần thiếu biết được đoán chừng sẽ đứng tại chỗ đập Lamborghini, phát tiết lửa giận.

“Dựa vào đâu?” Trần Tuấn Soái nhìn biểu hiện trên mặt cậu, liền đoán được, mạnh mẽ đập vào vô lăng, giận dữ nói: “Lão tử một lần ít nhất là nửa giờ được không? Hai phút là người trợ lý! “

Hứa Miểu nhướng nhướng mày, không tiếp lời

Trần Tuấn Soái giận điên lên: “Cậu lại bày vẻ mặt này cho tôi thử xem.”

Hứa Miểu vẻ mặt vô tội nhún vai, vừa muốn trêu chọc, điện thoại di động đột nhiên vang lên một tiếng.

Điện thoại di động màn hình nhảy ra một cái tin nhắn ngắn.

“Số điện thoại của tôi, Giang Nhất Phàm”

Hứa Miểu nhìn thấy tin nhắn, yên lặng nuốt xuống sự bối rối trong lòng

Cậu ra vẻ tự nhiên, đem dãy số lưu lại, ghi chú một tên thật hay, rồi mới trả lời lại: “Được”

Giang Nhất Phàm không trả lời lại.

Hứa Miểu nhìn chăm chú điện thoại di động một lát, đem dãy số này ghi nhớ lại vào đầu.

Cậu quay đầu nhìn về phía cửa xe, trên đường phố tràn ngập bầu không khí của lễ giáng sinh, cơ hồ trên mỗi cửa kiếng của các cửa hàng đều dán hình cây thông Noel hay là ông già Noel.

Trần Tuấn Soái đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu, hỏi: “Vẻ mặt cậu như thế này là sao?”

Hứa Miểu lấy lại tinh thần: “A?”

Trần Tuấn Soái nhíu mày, suy nghĩ chốc lát rốt cục cũng hình dung được, ngữ điệu nghiêm trọng nói: “Người kia lại bắt nạt cậu.”

Hứa Miểu một chút nở nụ cười, “Nói bậy gì đó.”

Trần Tuấn Soái suy đoán, phỏng chừng là do sự việc trước kia, liền không nói cái gì nữa, thu hồi ánh mắt tiếp tục lái xe

Trần thiếu mang Hứa Miểu đi đến một quán ăn nhỏ, hai người ăn uống no đủ, liền trở lại quán Internet.

Hứa Miểu năm ngoái dùng tiền tích cóp nhiều năm, tại phụ cận đại học A mở một quán Net

Quán net sinh ý rất tốt, bởi vì kí túc xá A đại website trường vô cùng chậm, chơi game không thoải mái, cho nên mỗi ngày đều có rất nhiều sinh viên đại học đến đây để chơi.

Quán Internet có hai quản lý, Diệp Na cùng Triệu Minh Minh, Hứa Miểu đối với bọn họ rất yên tâm cùng tín nhiệm.

Diệp Na đêm qua đã trực ca đêm, bây giờ là Triệu Minh Minh

Hứa Miểu mang theo bánh ngọt, đưa cho Triệu Minh Minh rồi cùng Trần Tuấn Soái ngồi bên cạnh tán gẫu.

Quán Internet thỉnh thoảng truyền đến tiếng rống giận dữ, đại đa số đều là chơi game không hài lòng, đập đập con chuột lại đập bàn phím.

Qua một lát, Đàm Diệu cũng tới quán Internet.

Đàm Diệu phong cách ăn mặc rất lộ liễu, không giống những người khác vào mùa đông quần áo chỉ có hai màu trắng đen, y phục của cậu đủ loại màu sắc, mặc vào nổi bật như giữa màu trắng của mùa đông hiện lên là một tiểu cầu vồng di động.

Đàm Diệu tháo xuống cái mũ len màu vàng nhạt, vừa đi tới, một bên ngữ khí khoa trương nói: “Tôi vừa mới đến thì nhìn thấy một tiểu ca ca cực kì suất khí, đoán chừng phải cỡ một mét chín, vừa cao vừa soái, lão nương nhìn thiếu chút nữa liền nhuyễn cả người!”

Hứa Miểu nhìn về phía cậu, cười hỏi: “Cậu đã có phương thức liên lạc?”

Đàm Diệu ngồi bên cạnh Hứa Miểu, đắc ý giơ giơ tay lên: “Đương nhiên, đã thêm làm bạn tốt.”

Trần Tuấn Soái lại gần, nói: “Có hình không? Cho tôi xem”

“Có, bất quá trong ảnh không soái bằng.” Đàm Diệu mở danh sách bạn bè, tìm kiếm bức ảnh

Trần Tuấn Soái để sát màn hình nhìn vào mấy tấm hình, “Phì” một tiếng: “Còn không soái bằng tôi.”

Đàm Diệu lườm một cái, nắm cổ họng hỏi Hứa Miểu: “Tam Thuỷ, cậu nói vì sao thẳng nam lại hay mắc bệnh tự luyến như vậy?”

“Tớ không phải thẳng nam, đừng hỏi tớ.” Hứa Miểu cười liếc Trần Tuấn Soái một cái, “Vấn đề này phải hỏi thẳng nam Trần thiếu”

Trần Tuấn Soái nhìn chằm chằm hai người, tra hỏi: “Tôi lẽ nào không đẹp trai?”

Đàm Diệu liếc mắt nhìn hắn, trực tiếp quay mặt đi chỗ khác, “Tớ muốn cùng tiểu ca ca say hello nha”

Hứa Miểu cũng lấy ra điện thoại di động, lười biếng nói: “Tớ cũng muốn thử cùng tiểu ca ca tán gẫu một lát.”

Trần Tuấn Soái: “Tôi lẽ nào không đẹp trai??? Đàm Diệu, tôi đẹp hay là thằng đó đẹp?”

“Diệu mỹ nhân”, Đàm Diệu lần thứ hai cường điệu sửa chữa, ánh mắt từ trên điện thoại di động rời đi, liếc hắn: “Muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?”

“Nói thật.” Trần Tuấn Soái nói xong, tàn bạo mà nghiến răng uy hiếp, “Cẩn thận lời nói của cậu, tiền rượu không ai chi trả đâu.”

“Ai, ca---” Đàm Diệu khuất phục, “Ngài soái, ngài đẹp trai, trên đời này ngài là người đẹp trai nhất, ngài xem tên của ngài thì có hai cái thể hiện được vẻ tinh anh, người cũng như tên a!”

Hứa Miểu vừa nghe, lặng lẽ dò hỏi: “Soái soái, tôi khen cậu một tiếng đẹp trai, cậu có thể chi trả tiền ăn tháng này cho tôi không?”

Trần Tuấn Soái tiêu sái lại hào phóng, vang dội một tiếng: “Được!”

Hứa Miểu vui vẻ, lấy điện thoại di động, phải gọi điện thoại cho Diệp Na.

Đàm Diệu sau vài giây lĩnh ngộ được hành động của Hứa Miểu, cũng nhanh chóng hô Triệu Minh Minh đến, “Minh Minh mau tới đây, khen Trần Thiếu một tiếng soái, có thể được chi trả một tháng tiền ăn đây.”

Triệu Minh Minh nghe thấy, nhanh chóng chuồn lại đây, hướng Trần Tuấn Soái giơ ngón tay cái: “Trần Thiếu, anh thật là đẹp trai!”

Cùng lúc đó, âm thanh Diệp Na từ trong điện thoại di động truyền tới, lớn tiếng la: “Soái soái, anh soái soái soái! Tôi đã hô năm cái soái, nửa năm tới tiền ăn liền trông cậy vào anh!”

“Hắc ----” Trần Tuấn Soái dở khóc dở cười, “Các người thật là...”

Đàm Diệu con ngươi đảo một vòng, cười híp mắt đứng lên, đối với những khách cũ trong quán net, lên tiếng hô: “Các vị bằng hữu, hiện tại hô một tiếng Trần thiếu soái, hôm nay miễn phí cho mọi người!”

Dứt tiếng, Hứa Miểu nhanh chóng đứng lên bổ sung, “Lên mạng vẫn là tính phí, tìm Trần thiếu chi trả là được.”

Bên kia phản ứng lại vừa tính gọi, Trần Tuấn Soái vội vã vẫy tay ngăn lại: “Chớ coi là thật, không thể coi là thật, đều là lời nói đùa.”

Hắn nói xong, trừng bọn họ liếc mắt một cái, hạ thấp giọng nói: “Các người loạn đùa gì thế, thật muốn lão tử đem bán Lamborghini để trả tiền net cho bọn họ à?”

Đàm Diệu hắng giọng: “Cả ngày la hét muốn bán Lamborghini, cũng không gặp cậu đem bán thật a.”

Trần Tuấn Soái một chưởng vỗ Đàm Diệu, lực đạo ngược lại là tương đối nhẹ, “Có thể ngậm miệng được không, có còn muốn hay không đi uống rượu?”

Bị tiền tài mê hoặc, Đàm Diệu cấp tốc ngậm miệng.

Hứa Miểu ở quán Internet đến chạng vạng, chơi vài ván du hí, thực sự không thể chịu đựng được kỹ thuật rách nát của đồng đội Đàm Diệu, liền thoát du hí, đi về nhà.

Trên đuờng về nhà, Hứa Miểu rẽ sang khu chợ thực phẩm phụ cận mua đồ ăn. Nghĩ đến hai ngày trước, nhìn thấy trong nhà bà Triệu trứng gà đã hết, liền mua thêm một ít trứng gà.

Hai tay cậu mang theo đồ ăn, đón gió đi vào ngõ hẻm.

Đi tới cửa nhà bà Triệu, Hứa Miểu cất tiếng hô, qua một hồi lâu, bà mới chống một cái gậy đi đến mở cửa, trên khuôn mặt nhăn nheo tràn đầy nụ cười: “Miểu Miểu, cháu tới rồi.”

Hứa Miểu đi vào nhà, đóng cửa lại.

Cảm giác không khí trong phòng rất lạnh, cậu thả đồ ăn xuống, đi mở máy điều hoà không khí, vừa nói: “Bà bà, bây giờ ngoài trời lạnh như thế, không mở máy điều hoà không khéo nhiễm lạnh mà bệnh mất, bà đừng nghĩ thay cháu tiết kiệm tiền, cháu là có tiền đây.”

Bà Triệu chậm rãi ngồi trên ghế salon, đem gậy để bên người, cười ha hả nói: “Bà đây không lạnh, xem bà ăn mặc rất nhiều, Miểu Miểu cháu đừng mở máy điều hoà, thật sự không lạnh....”

Hứa Miểu dường như không nghe thấy, mở điều hoà, điều chỉnh nhiệt độ trong phòng lên 30 độ.

Cậu mang theo đồ ăn đi vào nhà bếp, lúc tiến vào bếp, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn về phía bà Triệu, giả bộ dữ dằn uy hiếp: “Không được chạm vào điều khiển điều hoà.”

Nhưng mà, tại thời điểm chờ cậu trong bếp nấu ăn, bà Triệu vẫn ráng chống đỡ hai chân đứng lên, chống gậy, ngó nghiêng nhìn đến dụng cụ điều khiển từ xa, đem máy điều hoà tắt đi.

Hứa Miểu làm một bàn đồ ăn đơn giản. Bà Triệu lớn tuổi, ăn không được bao nhiêu, hơn nữa nếu như ăn nhiều, dạ dày sẽ no đến không thoải mái, vì thế Hứa Miểu làm mỗi món đều rất ít.

Cậu đem đồ ăn bưng lại bàn cơm, liếc thấy máy điều hoà đã tắt, khẽ thở dài một tiếng, trầm mặc không nói mà lấy ra remote, mở máy điều hoà.

Cậu múc một chén canh nhỏ đưa cho Triệu Bà, sau đó ngồi bên cạnh ăn cơm.

Ăn được một nửa, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Hứa Miểu để đũa xuống, cầm điện thoại di động lên liếc nhìn, biểu tình nhất thời thay đổi. Cậu chần chừ vài giây, sau đó mới tiếp.

Cuộc trò chuyện được kết nối, truyền đến âm thanh của Giang Nhất Phàm, mơ hồ có hơi gào thét qua tiếng gió, hư vô không rõ.

“Tiểu Hứa.”

Hứa Miểu “Ừ” một tiếng, lại nói: “Tôi đây”

Giang Nhất Phàm: “Ăn cơm?”

Hứa Miểu hạ thấp đôi mắt nhìn thức ăn trên bàn, nhẹ giọng nói: “Đang ăn”

Giang Nhất Phàm yên lặng.

Tiếng gió thổi mạnh từ trong cuộc trò chuyện nghe thật rõ ràng truyền đến bên tai Hứa Miểu. Hứa Miểu cầm điện thoại di động, đối diện với ánh mắt bà Triệu, hướng bà nở nụ cười, ra hiệu không cần lo cho cậu. Sợ ảnh hưởng đến bà ăn cơm, Hứa Miểu đứng dậy, đi ra ban công.

Mới vừa bước ra, gió lạnh liền tràn vào trong lồng ngực. Bởi vì trong phòng đang mở điều hoà, Hứa Miểu cởi áo khoác, chỉ đang mặc một cái áo lông đen. Cậu hít vào một hơi, hàm răng run lên một cái, đánh vào nhau, thế nhưng đến lúc này vẫn không nghe thấy thanh âm của Giang Nhất Phàm, cậu nhịn không được liền giục: “Anh nói chuyện nha.”

Sau một thoáng im lặng, nửa ngày mới truyền đến tiếng của Giang Nhất Phàm, ngữ điệu bình thản, không mang một tia tâm tình.

“Tôi thấy em rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.