Edit: Đào Sindy
Khương Trì vừa đi vào phòng học, thì có không ít người chào hỏi anh: “Anh Trì đến rồi à.”
“Chào anh Trì.”
“Chào buổi sáng, anh Trì!”
Khương Trì đơn giản đáp lại một câu: “Chào buổi sáng.”
Nam sinh được đáp lại lập tức cười hắc hắc.
Mỗi lớp cấp ba đều một người ngồi một chỗ, cho nên tình cảnh không như Tô Đường tưởng tượng và vì nhân số lớp chẵn, cộng thêm cô lại thành lẻ, cho nên cô không thể ngồi vào bàn cuối như mọi khi.
Cô đi theo Khương Trì ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.
Cô vừa mới ngồi xuống, chàng trai ngồi trước Khương Trì liền xoay đầu lại nhiệt tình chào hỏi Tô Đường: “Tứ muội!”
Tô Đường nghe vậy ngước mắt xem xét, phát hiện chào hỏi với cô là một người quen cũ, Lăng Lang.
Nhìn thấy Lăng Lang, tâm thần cô căng thẳng cho tới trưa lập tức buông lỏng. Nhìn trong lớp ngoại trừ Khương Trì, không phải cô không nhận ra ai.
Lúc này, cô gái ngồi trước Tô Đường cũng xoay mặt xuống, nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt bắt bẻ đánh giá Tô Đường, sau đó quái lạ hỏi: “Mặt cô sao thế, hủy dung à? Nhìn qua thật kỳ quái.”
Tô Đường còn chưa phản ứng gì, Lăng Lang nghe nói như thế đã kiềm chế không được, giọng điệu anh ta không vui nói: “Phó Tiểu Nhã, không biết nói tiếng người thì im miệng.”
Người tên Phó Tiểu Nhã liếc mắt, cười lạnh một tiếng: “Thế nào, bộ dạng cô ta xấu xí ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình tôi, còn không cho phép tôi nói à?”
“Phó Tiểu Nhã, cô muốn kiếm chuyện phải không?” Lăng Lang nghe những lời này, cũng nhịn không được nổi trận lôi đình.
“Ồ, chẳng lẽ tôi nói không phải sự thật? Mặt cậu ta không bị huỷ dung thì bịt kín làm gì?” Phó Tiểu Nhã giơ ngón tay sơn đỏ chót lên, nhẹ nhàng thổi, giọng điệu khinh miệt nói.
Lăng Lang tức giận còn muốn cãi lại, nhưng Khương Trì dùng thái độ lạnh nhạt lên tiếng, anh nói với người ngồi trước Phó Tiểu Nhã: “Địch Lộ, em và cô ta đổi chỗ đi. Càng nhìn càng bực.” Người đó, Khương Trì nói là Phó Tiểu Nhã.
Địch Lộ nghe vậy lập tức cười hì hì đứng lên, nhìn Phó Tiểu Nhã kinh ngạc, tâm tình cô vô cùng tốt. Địch Lộ lấy túi sách trong ngăn kéo ra, rất dứt khoát cầm túi sách đứng bên người Phó Tiểu Nhã, miệng thúc giục nói: “ Anh Trì đã lên tiếng, cô còn không nhanh chóng đổi?”
Ánh mắt Phó Tiểu Nhã không thể tin chuyển đổi giữa Khương Trì và Tô Đường: “Khương Trì, tôi là khuê mật của Kiều Sênh, anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Nghe được câu nói này của cô ta, Lăng Lang cười rộ lên: “Kiều Sênh tính là gì chứ? Cô chẳng phải ngọc quý gì? Còn không mau cút đi?”
Phó Tiểu Nhã bịch một tiếng đứng lên, đá bay ghế ngồi, hung hăng nói với Lăng Lang: “Bảo tôi cút? Anh cũng không nhìn mình một chút, không phải một con chó bên người Khương Trì thôi sao!”
Khương Trì nghe vậy sắc mặt lạnh lẽo, híp mắt nhìn Phó Tiểu Nhã.
Nhìn thấy ánh mắt Khương Trì như vậy, Phó Tiểu Nhã nhịn không được trong lòng run lên, cô ta kiên trì nói: “Tôi sẽ nói với Kiều Sênh, để cô ấy đá anh!”
Khương Trì xùy cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Lăng Lang cười ha ha một tiếng, ở một bên khinh thường nói: “A Trì và Kiều Sênh đã chia tay từ sớm.”
Phó Tiểu Nhã sững sờ, thật lâu chưa kịp phản ứng.
Lăng Lang vẫn không quên tiếp tục chém thêm một nhát: “Thế nào, cô là khuê mật mà không nói sao? Đương nhiên, như cũ là A Trì bỏ rơi Kiều Sênh.”
Phó Tiểu Nhã há to miệng, giống như đang tiêu hóa tin tức này, cô ta nín hồi lâu mới nói một câu: “Khương Trì, anh…anh sẽ phải hối hận!”
Sau đó cô ta đẩy Địch Lộ, để cặp sách lên bàn cô ấy, ngồi ở vị trí Địch Lộ đã ngồi.
Địch Lộ nhún vai, có ý lớn tiếng nói: “Một số người có tính tiểu thứ, trước mặt anh Trì cũng phải ngoan ngoãn bị doạ sợ thôi?”
Nói xong tự cô ấy nhịn cười không được, Phó Tiểu Nhã dùng lực vỗ bàn một cái, phát tiết phẫn nộ của mình, nhưng trừ cái đó ra cô ta không nói thêm gì. Bởi vì Địch Lộ nói đúng tất cả sự thật mọi người biết, cô ta không lời nào để nói.
Địch Lộ không tiếp tục quản Phó Tiểu Nhã, cô cười híp mắt ngồi xuống, sau đó chống cằm, mặt đối mặt nhìn Tô Đường: “ Tính tình Phó Tiểu Nhã không tốt, lời cô ta nói cậu cứ xem như đánh rắm, đừng để trong lòng.”
Tô Đường có thể cảm nhận được thiện ý Địch Lộ toả ra, cô mấp máy môi, nhẹ nói: “Ừm, cám ơn cậu.”
Địch Lộ nhìn Tô Đường vài giây, sau đó ngồi thẳng người, ở bên tai Tô Đường thần thần bí bí nói: “Cậu đi cùng anh Trì à? Chậc chậc, cảm giác quan hệ giữa hai người rất không bình thường nha, đúng không?”
Lúc Địch Lộ còn muốn nói gì đó, thì chủ nhiệm lớp vào phòng học. Chủ nhiệm lớp nhìn qua là một người đàn ông ngoài ba mươi, đeo một cặp mắt kiếng, hơi mập, nhìn qua rất hòa thuận. Ông vừa đến, Địch Lộ liền nhỏ giọng thầm thì: “A Căn tới.” Nói xong không tiếp tục bát quái chuyện hai người Tô Đường và Khương Trì, trực tiếp quay người ngồi xuống lại.
Tô Đường nhẹ nhàng thở ra.
Câu cuối cùng của Địch Lộ, thật ra cô cũng không biết nên trả lời thế nào. Quan hệ giữa cô và Khương Trì, làm sao cũng không ở cấp độ bình thường. Nhưng đến cùng nên tính là quan hệ thế nào, cô cũng không biết.
Chủ nhiệm lớp vừa đến, trước hết gọi mấy ngồi nam sinh ở hàng đầu tới phòng làm việc chuyển sách. Khi sách vở mới tinh phát đến tay mỗi người, đã là nửa tiếng sau.
Trong phòng học vẫn đầy tiếng chói tai như cũ, chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng vỗ tay hai lần: “Được rồi, yên lặng nào.”
Nhìn ra được, uy tín của chủ nhiệm trong lớp không tệ, ông nói chuyện, chung quanh đều yên tĩnh trở lại, ngẫu nhiên vẫn có mấy giọng thầm thì, bị ông điểm danh, cũng ngừng nói chuyện với nhau.
“Tôi giới thiệu với mọi người một chút, lớp chúng ta học kỳ này có một bạn học mới chuyển đến, em ấy tên Tô Đường, mọi người làm quen một chút.” Nói xong, chủ nhiệm lớp chỉ về chỗ Tô Đường, để cô tự giới thiệu.
Tô Đường từ chỗ ngồi của mình đứng lên, có chút xoay người, lên tiếng chào hỏi với bạn cùng lớp: “Chào mọi người, tớ là Tô Đường.” Tự giới thiệu rất ngắn gọn, chỉ ngắn ngủi bảy chữ.
Không ít người còn đang chờ câu sau của cô.
Nhưng giờ phút này mặt Tô Đường đã hơi ửng đỏ, mím chặt môi, không biết nên tiếp tục nói gì.
Khương trì cong môi, dẫn đầu chậm rãi vỗ tay, vì anh dẫn đầu, tiếp theo là Lăng Lang, Địch Lộ, sau đó cả lớp đều vỗ tay. Lăng Lang vẫn không quên la lên: “Nhiệt liệt hoan nghênh bạn học mới!”
Giọng nói to rõ, vang vọng chân trời, khiến một đám thiện ý cười vang.
Chủ nhiệm lớp ra hiệu Tô Đường ngồi xuống, sau đó cười nói: “ Bạn học mới của chúng ta nhìn qua rất ngại ngùng. Tự giới thiệu mình một chút, tôi họ Trầm, tên Trầm Căn, em có thể gọi tôi là A Căn, cũng có thể gọi tôi là thầy Trầm. Tin tưởng trong vòng một năm sau, em sẽ thích ứng với gia đình 12A16 hài hoà này.”
Nói xong câu này, toàn lớp tiếp tục vang lên tiếng vỗ tay vang dội.
Giới thiệu xong Tô Đường, đúng lúc có chuông hết giờ. Chủ nhiệm lớp liền ngừng câu chuyện, trước hết để cho toàn lớp nghĩ giữa giờ.
Nghỉ giữa giờ được khoảng mười phút, Địch Lộ là người vô cùng nhiệt tình, sau giờ học liền xoay đầu lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Tô Đường: “Mặt của cậu không sao chứ? Nếu không tớ bảo ba tìm bác sĩ giúp cậu.”
Tô Đường lắc đầu, cám ơn ý tốt của đối phương: “Không cần, cảm ơn.”
Hai người còn nói trong chốc lát, Tô Đường muốn đi WC. Hỏi Địch Lộ vị trí WC, cô liền đi đến WC, trước khi đi, cô vô thức nhìn thoáng qua chỗ Khương Trì, phát hiện Khương Trì không có ở đây.
Đoán chừng cũng đi WC rồi
Tô Đường nghĩ như vậy.
Cô theo hướng Địch Lộ chỉ, tại khúc quanh, cô đột nhiên nghe được một tiếng khóc đè nén, nghe được trong lời nói đối phương tự xưng tên, cô vô thức dừng bước.
“Vừa rồi Tiểu Nhã tới hỏi tôi có phải đã chia tay không, Khương Trì, không phải anh muốn nói ra chuyện anh đá tôi cho toàn trường biết chứ?” Kiều Sênh đang thấp giọng tức giận chất vấn, giọng điệu nghẹn ngào.
“Em nghĩ nhiều rồi.” Trong giọng nói Khương Trì có chút không kiên nhẫn.
Kiều Sênh không biết nghĩ tới điều gì, lại bắt đầu kịch liệt khóc lên.
“Nói xong rồi?”
Hình như Khương Trì muốn rời khỏi.
Cảm xúc Kiều Sênh đột nhiên lập tức bạo phát: “Khương Trì, chúng ta quay lại được không?”
“Coi như em cầu xin anh.”
“Van xin anh.”
Giọng điệu hèn mọn này, ngay cả Tô Đường nghe còn có chút không đành lòng. Cô không cẩn thận bước đến một bước, chỉ thấy Kiều Sênh cách đó không xa đang quỳ trước mặt Khương Trì, tay kéo ống quần anh, mặt đầy nước mắt nhìn chằm chằm anh.
Mấy ngày trước đó, tình cảnh Kiều Sênh và Khương Trì tranh chấp, hình như còn ở trước mắt. Khi đó, Tô Đường cảm thấy đây là một cô gái kiêu ngạo, dũng cảm.
Nhưng một màn trước mắt này, lại phá vỡ tất cả nhận biết của cô trước đó.