Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 27: Chương 27: Chương 26




Edit: Đào Sindy

Tô Đường nhớ tới thẻ bạc của mình vừa vặn có năm trăm nghìn đồng, trước đây không lâu là tiền sinh hoạt Đường Thế Thành chuyển tới, tiền trong thẻ một đồng cô cũng không đụng vào. Nhưng thẻ bạc bây giờ còn đang ở ngăn kéo trong phòng cô, không có mang theo bên người, cho nên Tô Đường nói với Khương Trì: “Em có một số tiền, có thể bù vào chỗ không đủ.”

Khương Trì nghe vậy nhíu mày, cười khẽ nói: “ Thì ra bánh bao nhà chúng ta có tiền như vậy?”

Tô Đường biết anh không làm thật, cắn môi dưới, nhẹ giọng cường điệu nói: “Khương Trì, em thật sự có tiền.”

Lúc này Khương Trì mới thu lại ý cười trước đó, anh để tay lên vai Tô Đường, nhìn cô nói nghiêm túc mỗi chữ mỗi câu: “Bánh bao, những chuyện này em không nên quan tâm, em chỉ cần vui vẻ mỗi ngày là đủ rồi.”

“Thế nhưng mà...”

Tô Đường còn muốn nói gì, nhưng lời cô còn chưa nói xong, Khương Trì đan hai tay vắt lên đầu đi đến trạm xe buýt, anh vừa đi vừa nói: “Ngoan, tiền của em hãy giữ lại tự sài.”

Tô Đường mấp máy môi, chỉ có thể chạy chậm bước chân đ đi theo Khương Trì.

Ba người ngồi xe buýt đến bệnh viện chỗ mẹ của Ninh Tử An, cách phòng bệnh mẹ Ninh Tử An còn một đoạn, Khương Trì liền dừng bước, giao chi phiếu cho Lăng Lang, sau đó dặn dò anh ta: “Mày đi đi, bộ dáng tao hiện tại không hợp đi.”

Lăng lang do dự cầm lấy, nhịn không được nói:“A Trì, không nói sự thạt với cậu ấy sao? Cậu ấy vẫn cho là mày lấy tiền từ baba, nhưng thật ra mày kiếm tiền không dễ dàng.”

Khương Trì thờ ơ nhún vai, hời hợt nói: “Trước tiên đừng nói với cậu ấy, đây là tiền cứu mạng, mày cứ đưa đi.”

Lăng Lang thở dài một hơi, lúc này mới một thân một mình đi đến phòng bệnh.

Tô Đường nhìn bóng lưng Lăng Lang đi xa, tâm tình nặng nề. Từng màn Khương Trì quyết đấu trên đài sinh tử vừa rồi xẹt qua trong đầu cô, cô thấy vết máu trên miệng Khương Trì, vẻ mặt lúc anh nhận chi phiếu, đột nhiên, câu nói đầu tiên không khống chế lập tức hỏi: “Khương Trì, tại sao anh lại đối tốt với Tam ca vậy?” Rõ ràng thanh toán tiền chữa trị cho mẹ Ninh Tử An, không phải là trách nhiệm của Khương Trì, huống chi, chính anh cũng không có tiền, như Lăng Lang nói nvậy, tiền Khương Trì kiếm không dễ dàng, tại sao anh còn muốn một mình đảm nhiệm nhiều việc như thế?

Tô Đường thật không hiểu. Lời đã ra miệng, giờ phút này không thể thu hồi, Tô Đường mím chặt môi, ngước mắt chờ Khương Trì trả lời.

Khương Trì nhất thời không nói gì.

Trong không khí yên tĩnh đang chậm rãi lan toả.

Tô Đường cắn môi dưới, nhịn không được hỏi: “ Bởi vì anh ấy là anh em của anh sao?”

Khương Trì nghe vậy nhíu mày, sau đó mới chậm rãi lắc đầu: “Không hoàn toàn như thế.”

“Vậy là vì sao?”

Ánh mắt Khương Trì nhìn về chỗ rất xa, giống như đang đuổi theo kí ức, qua một hồi lâu, anh mới chậm rãi nói: “Bởi vì nhìn thấy cậu ấy, cứ như là anh lúc trước.”

Tim Tô Đường không khỏi dừng lại.

Lúc sau Khương Trì đã nghiêng đầu nhìn Tô Đường, chỗ sâu trong đôi mắt của anh hiện lên hoài niệm thật sâu: “Bởi vì anh từng, như cậu ấy hiện tại, nhìn người thân nhất của mình bệnh nặng từng chút từng chút, lại bất lực. Chính miệng anh từ biệt bà, đời này đã không thể gặp nhau. Nhưng khác biệt là, người thân nhất của anh, đã không thể cứu, nhưng mẹ Tử An không phải như vậy, chỉ cần có tiền, mẹ cậu ấy liền còn có thể trị. Ta biết loại cảm giác bất lực kia, cho nên, anh muốn giúp cậu ấy.”

“Là bác gái sao?” Tô Đường khó khăn hỏi câu này.

“Ừm.”

Lúc này Tô Đường mới nhớ tới, cô đến nhà họ Khương đã hơn một tháng, nhưng trừ Khương Ưng, Khương Trì, và hai dì giúp việc, từ trước tới nay ô cchưa từng gặp qua người phụ nữ nào khác. Ngay từ đầu cô cũng nghi hoặc vì sao cho tới bây giờ chưa từng gặp qua mẹ Khương Trì, nhưng bởi vì cô cảm thấy vấn đề này quá mức đột ngột, không phải điều cô nên hỏi, cho nên không hỏi.

Cô không nghĩ tới, thì ra mẹ Khương Trì đã không còn sống trên đời.

Có lẽ là thời khắc này quá mức yên tĩnh, có lẽ là bởi vì lắng nghe người ta quá tốt đẹp ấm áp, cho nên chuyện Khương Trì chôn sâu ở đáy lòng mấy năm, ngay cả anh em thân thiết là Lăng Lang và Ninh Tử An cũng không biết, Khương Trì rất muốn từng chút từng chút thổ lộ hết với Tô Đường, không giữ lại chút nào nói cho cô biết.

“Ngày bà…rời đi, anh vẫn luôn canh giữ bên cạnh, cho đến khi thân thể bà từng chút từng chút lạnh đi. Nhưng ông ấy vẫn không tới. Anh gọi điện thoại cho ông, nhưng đến cuối cùng, ông không về nay.” Hai tay Khương Trì nắm thành quyền, giọng căng cứng, như một dây cung, vừa chạm vào sẽ gãy.

Câu nói này mặc dù lấy từ “bà” thay thế, nhưng Tô Đường nghe hiểu. Ngày mẹ Khương Trì ra đi, Khương Ưng không về. Cho nên đây chính là nguyên nhân trực tiếp khiến quan hệ cha con bọn họ lạnh nhạt như băng sao?

Tô Đường không biết phải an ủi Khương Trì như thế nào, cô chỉ có thể nhẹ nhàng dắt tay Khương Trì, sau đó mở từng ngón từng ngón tay ăn ra, sau đó dùng tay mình nắm lại.

Làn da của vô cùng trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, nhưng tay Khương Trì màu rám, làn da cũng thô ráp hơn cô, rõ ràng hai cánh tay chênh lệch rõ ràng lớn như vậy, nhưng giờ phút này nắm vào nhau lại rất hài hoà.

Tô Đường ngước mắt nhìn Khương Trì, giọng mềm mại: “Nhất định bác gái là một người rất dịu dàng, là một người rất tốt.”

Khương Trì nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.

“Cho nên anh cũng tốt như vậy.” Tô Đường nói rất nghiêm túc.

Khương Trì nghe vậy chậm rãi nhếch miệng, cảm xúc lập tức hồi phục hơn chút, anh như nghĩ đến gì, đột nhiên nói: “Anh dẫn em đi gặp bà, nhiều năm như vậy, ngoại trừ anh, đã lâu rồi bà chưa gặp ai khác.”

Tô Đường nghe vậy có chút ngoài ý muốn, cô nhẹ gật đầu, mềm nhũn nói: “Được.”

Trước khi rời đi, Khương Trì đột nhiên nhớ tới vết tương trên mặt Tô Đường thật lâu chưa kiểm tra rồi, anh dừng bước, quay đầu hỏi Tô Đường:“Chúng ta đi làn khoa da liễu xem tình trạng hồi phục của vết thương trên mặt em thế nào.”

Tô Đường nghe vậy lắc đầu liên tục: “Không cần.”

Khương Trì nhíu mày: “Tại sao không cần?”

Tô Đường không trả lời nguyên nhân, nói: “Không cần.”

Khương Trì đưa tay đặt trên đầu Tô Đường, giọng điệu ôn hòa: “Đừng náo, nếu để lại sẹo thì làm sao bây giờ?”

“Em không muốn anh trông thấy.” Lúc Tô Đường còn chưa ý thức được, câu nói này đã thốt ra. Trên thực tế, không chỉ là Khương Trì, bất kỳ người nào cô cũng không muốn người ta nhìn thấy vết thương của mình.

Cô nhìn vết thương trên mặt mình, cực kỳ dữ tợn, không tốt đẹp gì.

Khương Trì sững sờ, sau đó nở nụ trầm thấp cười: “Vậy anh đứng bên ngoài, không nhìn.”

Tô Dường nghe vậy do dự một chút, gật đầu đáp ứng. Cô cũng muốn nghe ý kiến của bác sĩ. Mặc dù bác sĩ nơi này so ra kém bác sĩ Lục lần trước Khương Ưng đề cử, nhưng trình độ y khoa của họ sẽ không quá kém. Đến khoa da liễu, quả nhiên Khương Trì làm như anh nói là đứng bên ngoài, không vào xem vết thương của Tô Đường. Lúc gỡ băng gạc xuống, nói rõ tình trạng với bác sĩ, bác sĩ xem xét vết thương của Tô Đường, giọng điệu sợ hãi thán phục nói: “Quả nhiên tuổi trẻ, vết thương khôi phục không tệ, chờ kết sẹo rồi, đoán chừng sẽ tốt.”

“Bác sĩ, có lưu sẹo không?” Tô Đường nhịn không được hỏi.

Bác sĩ cân nhắc một chút, lắc đầu: “Dựa theo tình huống khôi phục bây giờ, sẽ không lưu sẹo, yên tâm đi cô gái. Nhưng gần đây vẫn phải bôi thuốc. Thay thuốc cũng phải chịu khó.”

Tô Đường nhẹ gật đầu. Sau đó bôi thuốc một lần nữa, thay xong băng gạc. Trước khi đi, cô hỏi bác sĩ đại khái còn bao lâu nữa mới có thể triệt để tốt, bác sĩ cho cô đại khái một khoảng thời gian, Tô Đường nghe được đáp án của bác sĩ trong lòng khẽ buông lỏng, sau đó đi ra ngoài.

Khương Trì vẫn chờ ở bên ngoài, lúc này anh đang dựa trên tường, một tay cắm túi, một tay khác nghịch điện thoại. Nhìn thấy Tô Đường đi tới, anh từ từ đứng thẳng lên.

Tô Đường đi đến trước mặt Khương Trì, mềm nhũn hỏi: “Khương Trì, chờ lâu rồi sao.”

Khương Trì lắc đầu: “Không, bác sĩ nói thế nào?”

“Bác sĩ nói sẽ phục hồi như cũ.” Trong giọng nói của Tô Đường không khỏi có chút vui sướng.

Khương Trì cong môi, đáy mắt của anh tất cả đều là ý cười: “Vậy là tốt rồi. Bánh bao nhà chúng ta nhất định rất đẹp, thật muốn nhìn thấy dáng vẻ em không băng băng gạc.”

Tô Đường mấp máy môi, nhịn không được hỏi: “Vậy nếu như có sẹo thì sao?”

Khương Trì bỏ điện thoại di động vào túi của mình, sau đó vuốt đầu Tô Đường, giọng ôn hòa: “Thế vẫn đẹp.”

Hai người đến nghĩa trang đã là bảy giờ tối. Nghĩa trang trng đêm có chút làm người ta sợ hãi, Tô Đường nhất thời nhịn không được sợ run cả người.

“Sợ à? Sợ bị dắt đi mất.” Khương Trì nói xong đưa tay ra với Tô Đường.

Tô Đường do dự một chút, vẫn đưa tay ra nắm lấy.

Tay Khương Trì sạch sẽ lại ấm áp, từng chút từng chút ấm áp truyền tới trên tay Tô Đường, lập tức xua tán lạnh lẽo đêm tối, làm cả người Tô Đường trở nên an tâm.

Hai người rời đi không đầy một lát, đã đến nơi.

Bọn họ ngừng lại trước một nấm mồ.

Xuyên qua ngọn đèn lờ mờ, Tô Đường có thể nhìn thấy tấm ảnh trên bia mộ là một người phụ nữ rất ôn hoà, mặt người phụ nữ tinh tế, nụ cười ấm áp, giờ phút này, ảnh chụp bà đang mỉm cười nhìn thế giới bên ngoài.

Người phụ nữ trên tấm ảnh, chính là mẹ Khương Trì.

“Mẹ, con lại tới thăm mẹ đây.” Giọng Khương Trì, ở nơi lạnh lẽo như thế này càng thêm trầm thấp, mang theo hoài niệm thật sâu.

Tô Đường nhất thời không nói gì, sau đó, cô nghe Khương Trì ở một bên giới thiệu mình: “Mẹ, đây là bánh bao, Tứ muội của con, con dẫn em ấy đến gặp mẹ một chút.”

Tô Đường lập tức cung kính nói với ảnh chụp trên mộ: “Bác gái, xin chào, cháu là Tô Đường.”

Khương Trì nghe vậy cười khẽ một tiếng, sau đó giới thiệu: “Em ấy rất ngoan, rất yên tĩnh, mẹ, nếu như mẹ còn sống, mẹ cũng sẽ thích em ấy như con.”

Mắt Khương Trì mang theo hoài niệm nhìn người phụ nữ trên tấm ảnh, nói tiếp:“Bánh bao người cũng mềm mại như tên, nhưng làm Đại ca, con sẽ bảo vệ cho em ấy.”

Tô Đường nghe được câu này, trong lòng nhất thời có chút chấn động. Thật ra Khương Trì, bề ngoài thô kệch nhưng bên trong lại tỉ mỉ. Ngày thường bất cần đời, thật ra anh có một trái tim ấm áp.

Nhưng có rất ít người có thể hiểu được bản thân anh thật sự.

Tô Đường vẫn an tĩnh đứng bên người Khương Trì, nghe anh nói tiếp một số lời với mẹ mình, nhưng nói gần nói xa, anh đều không nhắc tới Khương Ưng, dù một chữ cũng không có. Quan hệ giữa anh và ba mình, thật sự vô cùng khẩn trương.

Tô Đường nhìn ra được, Khương Trì rất tưởng niệm mẹ mình, anh giờ phút này, thu lại tất cả hững hờ ngày thường, cả người đều có chút sa sút.

Đêm, thời gian dần qua càng thêm thâm trầm.

Không biết qua bao lâu, Khương Trì nói lời từ biệt với người phụ nữ trên tấm ảnh: “Mẹ, con và bánh bao phải về, lần sau chúng con lại đến gặp mẹ.”

Tô DDường cũng nhìn người phụ nữ trên tấm ảnh, nhẹ giọng từ biệt: “ Bác gái, hẹn gặp lại.”

Lúc hai người đi xuống núi, Khương Trì vẫn nắm tay Tô Đường như cũ.

Lúc xuống dưới núi, Khương Trì đột nhiên nói: “Em sẽ mãi ở cùng anh, đúng không?” Anh nhìn Tô Đường chằm chằm, chờ đáp án của cô.

Tô Đường nghe thấy trả lời anh: “Ừm, chỉ cần anh muốn, em sẽ luôn ở cạnh anh.”

Cho đến ngày anh tìm được ‘chân mệnh thiên nữ’ của đời mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.