Thật ra Địch Lộ cũng không biết rõ lắm, cô chỉ biết Khương Trì sẽ sớm rời đi, nhưng anh đi học ở trường quân đội hay là gì khác, Địch Lộ vẫn còn mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể tự đoán bừa đoán bậy. Trong lớp, chỉ có duy nhất Tô Đường biết, kiếp này, Khương Trì không nhập học ở trường quân đội như kiếp trước, mà chọn trực tiếp tham gia quân đội.
Khi Khương Trì trịnh trọng nói về quyết định này cho cô nghe, Tô Đường không cảm thấy bất ngờ chút nào. Một kiếp này, Khương Ưng còn sống rất tốt, Khương Trì không cần đi qua vạn dặm biển xa, rời khỏi nơi thương tâm này. Cô cũng không hề tức giận vì việc Khương Trì không hỏi ý kiến của minh mà quyết định tương lai, bởi vì cô biết, đây là lựa chọn tốt nhất cho Khương Trì. Cho dù, sau này bọn họ có phải tách ra ròng rã bốn năm, hoặc thời gian dài hơn.
Nhưng Khương Trì vẫn giải thích với cô. Anh nói, năng lực hiện tại của anh vẫn quá nhỏ, không có Khương Ưng, anh không là gì cả, thậm chí còn không thể tự quyết định cuộc đời của mình. Vì một tương lai tốt hơn và có thể ở bên cạnh Tô Đường, anh mới nghiêm túc đưa ra quyết định này.
Thật ra nếu anh không giải thích, tự Tô Đường cũng hiểu.
Chỉ là lần chia ly này đến quá nhanh. Cứ vội vàng như vậy, không kịp chuẩn bị, qua ba ngày nữa, anh lập tức sẽ đi, mà lần tiếp theo gặp nhau, không biết là khi nào.
Tô Đường không am hiểu về quân đội lắm, nhưng chắc chắn quản lý rất nghiêm ngặt, ngày nghỉ không có nhiều, ngày bình thường muốn gặp mặt cũng rất khó. Nhưng cô không muốn thể hiện ra chút thương cảm nào trên mặt. Cô không muốn Khương Trì mang theo mong nhớ mà rời đi.
Tô Đường cười với Địch Lộ, cố ý giả bộ như như không có chuyện gì xảy ra, nói, “Cái gì làm sao bây giờ?”
Dáng vẻ của Địch Lộ như muốn nói lại thôi, cô thở dài, “Tô Đường, nếu cậu không vui thì có thể tâm sự với tớ.”
Ý cười nơi khoé miệng Tô Đường không giảm, cô lắc đầu, “Tớ không sao.” Quả thật trong lòng Tô Đường cảm thấy có chút lạc lõng, nhưng vẫn chưa đến mức không vui. Ở bên Khương Trì một năm, hai người bọn họ đều thay đổi rất nhiều. Mà sự thay đổi của cô là lớn nhất.
Ngay từ đầu cô đã tự ti, mẫn cảm, lại yếu ớt. Dù làm chuyện gì cũng đều sợ đầu sợ đuôi, nơm nớp lo sợ. Nhưng trong năm ấy, Khương Trì dạy cho cô thế nào là dũng cảm, tự tin, và ung dung.
Nội tâm của cô, đã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trước kia.
Trên thực tế, sau khi nội tâm trở nên mạnh mẽ hơn trước kia, cô lại xem xét bản thân ở kiếp trước một cách kỹ lưỡng, mới phát hiện mình cũng không bình thường như đã nghĩ.
Cô có một bộ não thông minh, có một tấm bằng của trường đại học danh tiếng. Trừ cái đó ra, dung mạo mà cô nghĩ vô cùng nhạt nhẽo, hiện tại bình tâm nhìn lại, cũng sẽ phát hiện, thật ra nó cũng không khó nhìn. Mặc dù kém loại dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn nghìn năm khó gặp nhưng cũng gọi là thanh tú ưa nhìn.
Nhưng cô của quá khứ, quá tự ti, cho nên một mực hạ thấp bản thân, cảm thấy mình không ưa nhìn, thua kém người khác. Nhưng cô của hiện tại, sẽ không nghĩ như vậy nữa. Cô sẽ không coi nhẹ bất kỳ một đối thủ nào, kể cả bản thân.
Tô Đường nghĩ, cho dù trong bốn năm đại học, Khương Trì không ở bên cạnh cô, cô cũng sẽ ngày càng hoàn thiện bản thân. Bởi vì cô đã dũng cảm kiên cường hơn trước.
Cho dù đối mặt với mẹ con Trầm Oánh, cô sẽ không chỉ biết sợ hãi. Kiếp này, Khương Ưng vẫn còn sống, đối phương nếu muốn làm gì, cũng cần phải tính toán cẩn thận.
Khi Tô Đường đến cửa trường học, Khương Trì đang lười biếng dựa vào xe thể thao, xung quanh thỉnh thoảng sẽ có học sinh đi ngang qua chỉ trỏ anh và chiếc xe thể thao đằng sau, không nhịn được mà phát ra âm thanh hâm mộ thán phục.
Ánh nắng đầu hạ chiếu lên mặt anh, khiến khuôn mặt góc cạnh nhiều thêm vài phần dịu dàng.
Khi hai người còn cách nhau một khoảng ngắn, Khương Trì giống như cảm nhận được nên ngẩng đầu nhìn về phía cô, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, khóe miệng đồng thời cong lên.
Khương Trì không hỏi Tô Đường thi thế nào, bởi vì anh biết, điểm thi của Bánh bao nhất định sẽ không kém, anh chỉ là có chút tiếc nuối, không thể cùng cô chờ biết điểm, không thể cùng cô ăn mừng.
Nhưng chia ly của hiện tại, là để có một tương lai gặp lại nhau tốt hơn.
Cho dù trong lòng có biết bao nhiêu không muốn buông bỏ, anh cũng không thể không lựa chọn như vậy.
Chủ nhiệm lớp sau khi được Khương Trì nhờ vả thì thông báo cho tất cả học sinh ngày thứ hai sẽ chụp ảnh kỷ yếu.
Nguyên bản, theo truyền thống thì học sinh cấp ba sẽ chụp ảnh kỷ yếu sau buổi lễ tốt nghiệp. Đến lúc đó, một trăm học sinh giỏi nhất toàn trường sẽ cùng chụp một tấm. Lần này có rất nhiều người tài giỏi, rất có thể xuất hiện chung một tấm hình. Loại ảnh chụp này vô cùng quý báu. Mỗi một năm, một ấm ảnh chụp một trăm người xuất sắc nhất đều được cất giữ kỹ lưỡng.
Chắc chắn Khương Trì không thể dự buổi lễ tốt nghiệp hôm đó, cho nên anh hi vọng ảnh kỷ yếu của lớp có thể chụp sớm hơn một chút.
Chủ nhiệm lớp tất nhiên không do dự mà áp ứng yêu cầu này của anh. Ngày thứ hai chụp ảnh kỷ yếu, cả lớp chia làm bốn, phía trước là hai hàng nữ, phía sau laf hai hàng nam. Sau đó dựa theo vóc dáng mà xếp thứ tự. Người cao nhất sẽ đứng ở giữa, chiều cao giảm dần về hai bên. Ngồi ở giữa hàng đầu là chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm khoa.
Ban đầu vị trí của Tô Đường là ở bên phải hàng thứ hai, nhưng Khương Trì khăng khăng để cô đứng bên cạnh mình. Từ trước tới nay chủ nhiệm không có cách nào với, lần này cũng chỉ có thể là thuận theo ý kiến của anh.
Tô Đường và Khương Trì hai người đứng ở hàng cuối cùng, đây là vị trí nổi bật nhất của tấm ảnh. Liếc qua cũng có thể nhìn thấy.
Mà chỉ có bọn họ là một nam một nữ đứng cạnh nhau, nên càng them thu hút sự chú ý của người khác.
Thợ chụp ảnh đã chuẩn bi sẵn sàng, bốn hàng học sinh cũng đã sắp xếp ngay ngắn, vậy nên thợ chụp ảnh bắt đầu đếm ngược, “Ba, hai, một, quả cà”, trong nháy mắt sau khi người thợ kia vừa dứt lời, Khương Trì lặng lẽ nắm lấy tay Tô Đường, ngón út của anh cố tình gãi vào lòng bàn tay Tô Đường, tê tê ngứa ngứa, Tô Đường cắn môi, cố gắng không lườm anh.
Sau khi chụp xong một tấm, những người bạn học xung quanh không nhịn được mà cười rộ lên. Duy chỉ có Tô Đường và Khương Trì là im lặng nắm tay nhau.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cũng có nghĩa, lúc bọn họ phải chia tay ngày càng gần.
Khi chụp ảnh kỷ yếu, bình thường sẽ chụp rất nhiều, sau đó mới chọn ra tấm đẹp nhất. Cho nên sau khi chụp xong tấm đầu tiên, thợ chụp ảnh hô to, “Đến tấm thứ hai rồi, mọi người có thể tuỳ ý sáng tạo, làm một vài động tác.”
Sau khi nói xong, thợ quay phim lại hô, “Ba, hai, một.”
Lần này sau khi thợ chụp ảnh hô xong, Khương Trì trực tiếp hôn lên má.
Mà Tô Đường bởi vì bất ngờ nên mắt mở lớn.
Máy ảnh “tách tách” một tiếng, cảnh này vĩnh viễn được máy ảnh giữ lại.
Mà những bạn học còn lại sau khi nghe thợ chụp ảnh có thể làm một vài động tác tuỳ ý, cũng không còn quy củ như khi chụp tấm đầu tiên, có bày ra dáng vẻ kéo nhau, có nhăn mặt, cuối cùng cả tấm hình nhìn vô cùng đẹp, so với tấm đầu tiên thì hoạt bát có sức sống hơn hẳn.
Thợ chụp ảnh nhìn tấm mới chụp, hài lòng gật đầu, khi nhìn đến hai người thu hút sự chú ý của người khác ở hàng cuối kia, không khỏi cảm thán nói, “tuổi trẻ thật tốt...”
“Chụp nốt một tấm cuối nào, xong rồi thì buổi chụp ảnh hôm nay coi như hoàn thành.” Thợ chụp ảnh hô xong, cũng chụp được tấm kỷ yếu thứ ba.
Lần này, Khương Trì đặt tay của mình trên vai Tô Đường, mà Tô Đường nhẹ nhàng tựa đầu của mình vào vai Khương Trì. Hai người đều mỉm cười nhìn về phía máy ảnh.
“Tách tách” một tiếng.
Tấm ảnh thứ ba cũng đã chụp xong.
Chủ nhiệm lớp đứng dậy, đi đến bên cạnh thợ chụp ảnh, hai người xem xem chọn chọn trong đống ảnh đã chụp, cuối cùng quyết định sẽ dùng tấm thứ hai làm ảnh kỷ yếu. Tấm hình này có sức sống nhất. Mỗi người đều thể hiện rất tốt. Mặc dù Khương Trì chỉ xuất hiện với nửa gương mặt, nhưng vẫn rất đẹp Hai tấm hình còn lại sẽ được cho vào album ảnh của lớp, mọi người có thể tự xem.
Sau khi chụp ảnh kỷ yếu xong thì không có việc gì để làm, còn nửa tháng nữa mới đến kỳ thi, rất nhiều học sinh đều muốn nhân dịp rảnh rỗi này mà vui chơi một chút.
Thật ra lớp cũng có tổ chức hoạt động tập thể địa điểm là công viên giải trí, thời gian vẫn chưa quyết định cụ thể, chỉ biết là đi trước kỳ thi, vui chơi trong vòng ba ngày, hơn nửa lớp đã đăng ký. Bởi vì đây là hoạt động cuối cùng của cả lớp, sau này sẽ rất khó để gặp mặt nhau, cho nên tất cả đều rất coi trọng lần đi chơi này. Nhưng cho dù thế nào, Khương Trì cũng không tham gia được.
Thời gian ba ngày chớp mắt đã qua. Rất nhanh, đã đến ngày chia ly. Tô Đường mỉm cười rồi vẫy tay từ biệt với Khương Trì, cô không khóc, bởi vì cuối cùng rồi bọn họ sẽ gặp lại. Giờ phút này, bên tai của cô còn vang lên câu nói của Khương Trì: “Chờ anh.” Đôi mắt của anh như ẩn chứa vạn điều muốn nói, nhưng cuối cùng, cũng chỉ tóm gọn lại thành hai chữ. “Chờ anh.”
Khi Tô Đường trở lại phòng, bỗng cảm thấy vô cùng vắng vẻ. Căn phòng đối diện, mấy năm này sẽ trống không, sẽ không có người gõ cửa phòng cô lúc buổi tối, đưa cô đi đua xe; sẽ không có người, dưới tiết trời lạnh lẽo của ban đêm, nở nụ cười rồi kéo tay cô, dắt cô đi xem người tuyết mà mình kỳ công đắp chỉ để cô cười một cái; sẽ không có người, dịu dàng gọi cô là “Bánh bao”, bảo vệ cô dưới cánh chim của mình.
Hoá ra anh đã để lại nhiều dấu vết trong cuộc đời của cô như vậy.
Trong ba ngày đó, Tô Đường nghĩ Khương Trì sẽ không nhịn được mà làm gì đó, cô nghĩ, nếu là, thì cô tình nguyện. Quả thật Khương Trì cũng có vài lần suýt mất khống chế. Mỗi đêm, anh đè lên người cô, nhiệt độ trên người cao đến đáng sợ, quần áo của cô đã bị cởi ra hơn nửa, cô nghĩ, anh sẽ không dừng lại, nhưng cuối cùng, Khương Trì vẫn nhịn được.
Cô không biết khi đó Khương Trì nghĩ gì, nhưng có thể cảm nhận được sự quý trọng của anh dành cho mình.
Bởi vì quý trọng, cho nên kìm nén.
Tô Đường không nhịn được nghĩ, tại sao kiếp này mình lại may mắn đến vậy? May mắn gặp được một Khương Trì tốt đẹp như vậy, chuyện này, chỉ sợ phải dùng hết vận khí hai đời.
Nhưng trong lòng cô chỉ cảm thấy may mắn.
May mắn là vận mệnh đã để bọn họ gặp nhau.