Tô Đường thấy Quý Tử Khiêm còn chưa chịu đi, hạ tròng mắt: “Tôi và Hứa Ngưng Đông ngủ chung phòng. Ôm ấp ỉ ôi “
Hô hấp Quý Tử Khiêm cứng lại, nặng nề nói: “ Anh biết.” Nghe câu nói này của Tô Đường, anh ta đã biết cô nói bóng gió. Cô chủ động đẩy anh ta ra, muốn anh ta đặt ánh mắt trên người Hứa Ngưng Đông, đừng dây dưa gì đến cô nữa. Nghĩ tới đây, Quý Tử Khiêm tự giễu nhếch mép.
Giữa anh ta và Hứa Ngưng Đông nói phức tạp thì rất phức tạp, nói đơn giản cũng rất đơn giản. Anh ta bị cha mẹ cưỡng ép kết giao cùng Hứa Ngưng Đông, bởi vì Hứa Ngưng Đông phù hợp với yêu cầy con dâu tương lai nhà họ hơn là Tô Đường. Năm đó, cho dù trong lòng không cam lòng, cho dù anh ta không cảm giác đặc biệt với Hứa Ngưng Đông, anh ta vẫn nhượng bộ, khuất phục dưới lệnh cha mẹ. Không lâu sau đó anh ta dưới lệnh tiếp xúc cùng Hứa Ngưng Đông, nhưng cùng lúc, anh ta cũng không chia tay Tô Đường. Anh ta ở trước mặt Hứa Ngưng Đông biểu hiện nho nhã lễ độ, tiến lui chừng mực, nhưng lần đầu tiên gặp mặt, dễ như trở bàn tay đã nhận được hảo cảm của đối phương. Nhìn ra được, đối phương vừa thấy đã yêu, vừa gặp cảm mến, mà anh ta đối với cô ta mà nói lại xem như rắn rết. Đoạn thời gian đó, thật ra tự anh ta cũng không ổn. Anh ta muốn tránh để Hứa Ngưng Đông và Tô Đường phát hiện sự tồn tại của đối phương. Đồng thời ứng phó hai người đối với đàn ông khác mà nói có thể là một chuyện tốt, đối với anh ta mà nói, lại không phải như thế. Anh ta sợ nhất là Tô Đường phát hiện sự tồn tại của Hứa Ngưng Đông. Theo tính cách Tô Đường, nếu phát hiện chuyện này, hậu quả khó mà lường được. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Tô Đường hoàn toàn tin tưởng mình, trong lòng anh ta liền có cảm giác tội lỗi.
Bây giờ nghĩ lại, anh ta hẳn là tra nam bắt cá hai tay trong miệng người khác.
Về phần cái chết của Tô Đường kiếp trước, thật ra là một điều khiến anh ta hối hận. Giấy không gói được lửa, cuối cùng Tô Đường vẫn phát hiện Hứa Ngưng Đông tồn tại. Cô không cuồng loạn, thậm chí không hề khóc lóc, chẳng qua là khi cô dùng ánh mắt hết sức thất vọng nhìn mình, anh ta nhìn thấy tuyệt vọng trong ánh mắt ấy.
Khoảnh khắc khắc sâu của sự tuyệt vọng không thấy chút hy vọng, Quý Tử Khiêm giờ phút này muốn đến, vẫn không khỏi đau xót trong lòng. Sau này Hứa Ngưng Đông cũng biết sự tồn tại củaTô Đường. Mà ba mẹ anh ta biết anh ta không chia tay Tô Đường, vì để giữ Tô Đường, anh ta không thể không dùng từ ngữ độc ác tổn thương cô, anh ta không muốn chia tay, chỉ có thể hi vọng cô chủ động nói chia tay.
Quý Tử Khiêm nhìn Tô Đường, cũng không nhắc tên Hứa Ngưng Đông. Chuyện xảy ra ở kiếp trước, đời này anh ta sẽ không để nó xảy ra lần nữa.
Đời này, anh ta chỉ muốn ở bên Tô Đường thật tốt.
Nghỉ ngơi hơn một giờ, Tô Đường đã khôi phục hơn. Quý Tử Khiêm nhìn thoáng qua đồng hồ, sắp đến giờ cơm: “Đường Đường, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Tô Đường mím môi, nghiêm túc nhìn Quý Tử Khiêm: “Anh đừng bù đắp cho tôi gì cả, tôi chỉ hy vọng sau này anh cách xa tôi một chút.”
Tô Đường nghĩ, dây dưa dài dòng cũng không tốt, vẫn nên trực tiếp nói rõ ràng ra. Nói xong câu đó, Tô Đường không đợi được đáp lại đã đứng dậy rời khỏi phòng y tế. Cô đã bày tỏ thái độ rất rõ ràng rồi, chắc hẳn Quý Tử Khiêm cũng hiểu anh ta nên làm như thế nào. Sau khi cô đi, Quý Tử Khiêm không đuổi theo. Lúc đó anh ta cũng không nói gì, nhưng anh ta dùng hành động thực tế biểu đạt thái độ.
Huấn luyện quân sự còn chưa phải lúc kết thúc, toàn bộ bạn học ngành toán học và ứng dụng toán học đều biết Quý Tử Khiêm đang theo đuổi Tô Đường, hoa khôi giảng đường mới xuất hiện mới đây.
Tô Đường vào trường, bị người ta lén chụp hình lại. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, hơn phân nửa sinh viên trong trường đều biết đến học muội này, dáng dấp có thể so với minh tinh lớn, mà đêm đó, cô đã thay hoa khôi hiện tại trở thành tân hoa khôi giảng đường.
Tô Đường có ba bạn cùng phòng, ngoại trừ Hứa Ngưng Đông, còn có Tô Tiểu Tiểu và Thang Viên. Tô Tiểu Tiểu dáng dấp lại không nhỏ nhắn xinh xắn, cô ấy là người phương bắc, vóc người cao lớn, tính cách có chút tùy tiện, bình thường đều có cái gì thì nói cái đó, tính tình thẳng, nhưng dễ đắc tội với người khác. Mà tên Thang Viên lại rất đặc biệt, vóc người cũng tròn vo như tên, cười rộ lên có hai lúm đồng tiền nhỏ, rất làm người khác ưa thích, tính cách ôn hòa hơn Tô Tiểu Tiểu rất nhiều.
Đêm kết thúc huấn luyện quân sự, Tô Tiểu Tiểu và Thang Viên ở trong bàn về vấn đề xôn xao hiện nay, nhịn không được trêu ghẹo Tô Đường: “Tô Đường, khi nào thì cậu đồng ý với Quý Tử Khiêm?”
Chuyện Quý Tử Khiêm theo đuổi Tô Đường, được xem là tin tức chấn động gần đây, ngay cả giảng viên trong trường cũng biết. Một nữ thần trong đám tân sinh viên, một nam thần đẹp trai lắm tiền. Bất kể nhìn thế nào, quần chúng ăn dưa đều cảm giác đến bọn họ rất xứng.
Nghe thấy vấn đề này, ngay cả Hứa Ngưng Đông cũng yên lặng nhìn thoáng qua Tô Đường, dường như hiếu kỳ cô sẽ trả lời thế nào.
Lúc này Tô Đường đang phơi quần áo, nghe vậy cô dừng một chút, mới nghiêm túc nói: “Tớ đã có bạn trai.”
Tô Đường vừa nói câu này, Tô Tiểu Tiểu và Thang Viên đồng thời “Ồ” một tiếng. Trong miệng hai người liên tục không ngừng hỏi liên tiếp.
“Cậu có bạn trai rồi? Là ai thế? Cùng trường chúng ta luôn không?”
“ Sao trước đó không nghe cậu đề cập đến chuyện bạn trai? Cũng chưa từng gặp anh ta?”
“Dáng dấp có đẹp trai như Quý Tử Khiêm không?”
“Làm sao hai người quen biết? Là bạn học cũ à?”
Thật sự là bởi vì lúc trước Tô Đường không nhắc đến chuyện bạn trai, cho nên cơ hồ tất cả mọi người cho là cô còn độc thân, Tô Tiểu Tiểu và Thang Viên tất nhiên cũng không ngoại lệ. Tất cả mọi người còn đang nhao nhao suy đoán ai sẽ xuất hiện, cuối cùng hái đóa kiều hoa này, ai mà nghĩ tới, hoa đã sớm có chủ rồi?
Tô Tiểu Tiểu và Thang Viên có chút không tin, bọn họ nghĩ Tô Đường nói có bạn trai chỉ là không muốn chấp nhận Quý Tử Khiêm nên tìm cớ. Không thì tại sao từ lúc khai giảng đến bây giờ huấn luyện quân sự kết thúc, nhiều ngày như vậy còn chưa từng gặp bạn trai trong miệng cô? Coi như thật có bạn trai, tình cảm giữa hai người bọn họ khẳng định cũng không tốt. Nếu tình cảm tốt, nhiều ngày như vậy không gặp không nói, ngay cả một cuộc goi cũng chẳng thấy đâu?
Tô Tiểu Tiểu và Thang Viên ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Tô Đường , chờ câu trả lời của cô. Tô Đường phơi xong bộ quần áo cuối cùng, lúc này mới bắt đầu trả lời vấn đề của bọn họ, cô nói ngắn gọn : “Anh ấy đi lính rồi.”
“À thì ra là làm lính.” Tô Tiểu Tiểu nghe vậy thất vọng nhếch miệng, làm lính, nghe thì không được tốt lắm, sao có thể so với Quý Tử Khiêm đẹp trai lại lắm tiền đây? Trong nhà Quý Tử Khiêm hẳn là rất có tiền, thấy ngày thường anh ta đu xe sang thì đã biết rồi. Mà làm lính, khiến người ta liên tưởng trước tiên đến một kẻ vừa nghèo vừa keo kiệt.
Ngược lại Thang Viên không cảm thấy làm lính có gì không tốt, trong lòng cô, luôn có tình tiết về các anh lính. Trong lòng cô ấy, làm lính phần lớn thân thể khoẻ mạnh thể lực tốt. Nhưng cô chưa từng gặp bạn trai Tô Đường, điểm ấn tượng của Quý Tử Khiêm trong lòng cô rất cao, cho nên mặc dù Thang Viên có thích anh lính, hiện tại vẫn đứng về phía Quý Tử Khiêm. Cô và rất nhiều người, đều rất xem trọng Quý Tử Khiêm.
Thang Viên nhìn Hứa Ngưng Đông ở bên cạnh một mực yên lặng không lên tiếng, nghĩ đến Hứa Ngưng Đông và Tô Đường là bạn học, cô liên tục hỏi không ngừng : “Này, Hứa Ngưng Đông, cậu và Tô Đường trước kia học cùng trường cấp ba, cậu biết chuyện cậu ấy đã có bạn trai chưa?”
Hứa Ngưng Đông nghĩ tới Khương Trì ở trước mặt người ngoài bá đạo vô cùng, nhưng duy chỉ đối với Tô Đường đặc biệt dịu dàng thì nhẹ gật đầu.
Ảnh tốt nghiệp của lớp A16, trong lúc vô tình cô ta cũng nhìn thấy. Đúng lúc một học sinh trong lớp đó là hàng xóm của cô ta, người kia up ảnh đấy lên vòng bạn bè trên Wechat.
Tấm ảnh như thế làm người khác chú ý vị trí, cô ta liếc mắt liền thấy Tô Đường Khương Trì hôn nhau.
Tô Đường kinh ngạc, mà Khương Trì, trong mắt có ý cười.
Tư thế như vậy, nếu để mọi người xung quanh thanh nền, lại cho họ mặc váy cưới và âu phục, thì xem như hình kết hôn được rồi.
Bởi vì ngọt ngào và ấm áp như vậy, cách màn hình điện thoại di động, ngay cả cô ta là người xem không liên quan, cũng có thể cảm nhận được.
Cũng chỉ có Khương Trì kiêu căng khó thuần, mới có đủ can đảm làm ra chuyện đó trong tấm ảnh tốt nghiệp.
Thang Viên hít vào một hơi : “Tô Đường thật sự đã có bạn trai?”
Hứa Ngưng Đông nhẹ giọng ừ một tiếng.
Thang Viên nhịn không được hỏi : “Thế Quý Tử Khiêm biết không?”
Tô Tiểu Tiểu nghe vậy, nhịn không được trợn mắt : “Biết thì thế nào? Có bạn trai thì không thể chia tay à? Bạn trai cậu ấy ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi.” Tô Tiểu Tiểu nghĩ, dựa theo xu thế này, Tô Đường và bạn trai chia tay chỉ là chuyện sớm hay muộn. Một người là bạn học bên cạnh, dụng tâm một tý là nhìn thấy, một là anh bạn trai bộ đội nơi xa, thời gian nửa tháng ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, kẻ ngu cũng biết chọn lựa thế nào. Mà dáng dấp Tô Đường xinh đẹp như vậy, tính tình cũng tốt, coi như không có Quý Tử Khiêm, cũng sẽ có người khác. Bạn trai cô rớt đài, đoán chừng chỉ là vấn đề thời gian.
Tô Đường không gia nhập chủ đề của họ. Nghe Tô Tiểu Tiểu nói câu sau cùng, cô tỉ mỉ nghĩ lại, phát hiện nàng và Khương Trì thật sự đã thật lâu không liên lạc. Trước đó, ngày công bố điểm thi đại học, cô gửi tin tức cho Khương Trì. Sau đã ròng rã mười ngày, anh mới có thời gian gọi điện thoại cho cô, mà một lần kia, bọn họ không thể nói thêm mấy câu. Mà từ cuộc gọi đó, đến bây giờ, bọn họ chưa từng gọi lại.
Tô Đường đánh răng rửa mặt xong, liền lên giường để đi ngủ, còn lại hai người khác trong phòng ngủ, vẫn nhỏ giọng tám chuyện như cũ.
Huấn luyện quân sự qua đi chính là khai giảng chính thức.
Cô vừa ngồi xuống, bên cạnh cũng có người ngồi cùng. Cô còn tưởng rằng là Thang Viên hay Tô Tiểu Tiểu, cũng không để trong lòng, cho đến khi trước mắt cô xuất hiện một ly chanh sữa.
Chanh sữa là thứ cô thích nhất trong các loại trà sữa.
Tô Đường có cảm giác, quay đầu nhìn lại, người đang ngồi cạnh quả nhiên là Quý Tử Khiêm.
Chậm chạp thấy Tô Đường không nhận trà sữa, Quý Tử Khiêm trực tiếp để chanh sữa trước mặt cô, thậm chí còn giúp cô cắm ống hút.
Trong lòng Tô Đường đột nhiên cảm thấy vô cùng bực bội, cô quay đầu nói với anh ta : “Tôi đã có bạn trai.”
Quý Tử Khiêm như không nghe thấy.
“Tôi đã có bạn trai, anh nghe rõ chưa?” Tô Đường nhịn không được gia tăng âm lượng. Mấy bạn học ngồi trước cũng xoay đầu lại nhìn xem có chuyện gì.
Lúc này Quý Tử Khiêm mới nhàn nhạt nói : “ Anh biết. Nhưng thế thì đã sao?”
Tô Đường nghẹn, không thể tin nhìn Quý Tử Khiêm. Hoàn toàn không nghĩ ra, từ như thế mà lại xuất hiện trong miệng anh ta.
“Anh ta có thể giúp em múc nước không? Anh ta có thể mỗi ngày cùng em đi học, ăn cơm, tự học không? Em bị cảm nắng anh ta có dẫn em đến phòng y tế chăm sóc em không? Anh ta không thể!”
Sau ba cái “Anh ta không thể” Giọng nói Quý Tử Khiêm âm vang hữu lực.
Tô Đường trực tiếp sững sờ tại chỗ.