Edit: Đào Sindy
Xác định buổi tối dì Trầm không quay về, đồ ăn buổi trưa mặc dù chuẩn bị vô cùng phong phú, nhưng Khương Trì đang trong giai đoạn trưởng thành, khẩu vị rất tốt, cho nên cũng không còn thừa.
Vì thế Tô Đường chỉ có thể tự mình ra tay làm cơm tối.
Dù sao trong nhà chỉ có hai người là Tô Đường và Khương Trì, cho nên cô cũng không định làm cơm tối quá phong phú, quyết định giản lược hết thảy. Trong tủ lạnh còn có không ít trứng gà, cà chua, còn có mì sợi, cô lấy hai thứ nguyên liệu nấu ăn đơn giản này, bắt đầu làm hai bát mì.
Mặc dù nguyên liệu vô cùng đơn giản, không có gia vị canh gà, nhưng tay nghề của Tô Đường ở kiếp trước vẫn còn, cho nên mì trứng gà cà chua đơn giản hương vị cũng rất ngon.
Khương Trì ăn một miếng cái, sau đó lại uống một ngụm canh. Anh có chút ngoài ý muốn nhướng mày, nhìn Tô Đường, trong miệng tán thưởng nói: “ Mùi vị không tệ.”
Tô Đường đang an tĩnh ăn mì, nghe được tán thưởng của Khương Trì, nhẹ giọng ừ một tiếng.
Tài nấu nướng của cô mặc dù so ra kém dì Trầm, nhưng cũng coi là rất không tệ rồi. Trong tất cả các món ăn, cô am hiểu nhất, chính là nấu mì. Bởi vì ở kiếp trước, Quý Tử Khiêm cực kỳ thích ăn bánh bột, bất kể là bột rau trộn, hay là bánh tương chiên, hay là bột tam tiên bình thường, tất cả những thứ anh ta thích, là một kẻ yêu thích bánh bột chính cống. Vì thế Tô Đường bỏ công sức ra khá nhiều, cô cố gắng học nấu mì, nước canh ngon, để người ta ăn còn muốn ăn lại. Quý Tử Khiêm không chỉ tán thưởng tay nghề của cô một lần.
Chỉ đáng tiếc...
Tô Đường mấp máy môi, đuổi hồi ức ra khỏi đầu mình.
Giả bộ như không có chuyện gì tiếp tục ăn.
Ăn cơm tối xong, Tô Đường bỏ bát vào máy rửa bát, lựa những thứ cùng loại để chung, chuẩn bị đợi lát nữa ném đi, sau đó dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ. Mà trong thời gian này, hai tay Khương Trì cắm vào túi, tư thế thanh thản dựa vào cửa phòng bếp, ánh mắt vẫn luôn chăm chú đi theo cô.
Tô Đường bỏ vỏ trứng gà và những thứ bỏ đi vào túi nhựa, quay người, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ nói với Khương Trì: “Anh có thể đừng nhìn em không.”
Ánh mắt Khương Trì như bóng với hình, khiến Tô Đường như có gai sau lưng. Cô không quen, chỉ có thể lên tiếng.
Tư thế của Khương Trì không thay đổi, một mực nhìn chằm chằm Tô Đường đứng trước mặt anh.
Giờ phút này, mặt cô buông xuống nhìn qua vô cùng nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn.
“Đương nhiên.” Ngừng lại một chút, giọng Khương Trì trêu chọc nói: “Không thể.”
“Tại sao.” Tô Đường trợn mắt, nhẹ giọng hỏi.
“Bởi vì... Anh muốn nhìn em.” Khương Trì ôm cánh tay, đứng cách Tô Đường một mét, khóe môi khẽ nhếch, nửa thật nửa giả nói.
Tuy nói mấy ngày qua, Tô Đường và Khương Trì ở chung, khiến cô thành thói quen thỉnh thoảng Khương Trì sẽ trêu chọc, nhưng cô còn không hoàn toàn thích ứng.
Tô Đường biết bây giờ mình cũng không dễ nhìn, trên mặt tất cả đều bị băng gạc bọc lấy. Khương Trì nói muốn nhìn cô cô đương nhiên sẽ không coi là thật.
Hôm qua lúc cô cởi băng gạc thay thuốc, phát hiện vết thương vẫn rất rõ ràng. Qua mấy ngày nữa lại đến bệnh viện kiểm tra, đến lúc đó cũng không biết tình huống vết thương phục hồi như thế nào.
Tô Đường lo lắng trong lòng, mấy ngày gần đây ngủ không ngon giấc.
Nếu thật sự hủy dung...
Cô bối rối lắc đầu, tự an ủi trong lòng mình, sẽ không, sẽ không bị huỷ dung đâu.
Bởi vì lúc này ở kiếp trước, gương mặt này còn chưa bị hủy.
Khương Trì lấy tay sờ cằm của mình, trầm mặc mấy giây, hỏi: “Ông già để em quản phí sinh hoạt của anh à?”
Tô Đường nghe vậy nhẹ gật đầu, tròng mắt giải thích nói: “ Chú Khương cho em một tấm thẻ bạc, phí sinh hoạt của chúng ta sau này, chú ấy sẽ gửi qua thẻ này.”
Khương Trì nhìn cái cổ tuyết trắng yếu ớt của người trước mắt, nhướng mày, trong miệng cười khẽ nói: “ Em muốn quản anh sao?”
Tô Đường nghe vậy kinh hoảng ngẩng đầu, một đôi mắt hạnh trừng đến tròn trịa, lắc đầu liên tục nói: “Không, em không nghĩ sẽ quản anh đâu.”
Khương Trì nhíu mày, mắt hứng thú nhìn người trước mắt sắc mặt khẽ biến thành trắng bệch, nhìn qua Tô Đường hốt hoảng không thôi, chỉ cảm thấy cô bây giờ như bé thỏ trắng bị doạ sợ.
Anh không chút hoang mang vươn tay về phía cô, bàn tay hướng lên trên, ngón trỏ ngoắc ngoắc với cô.
Tô Đường nhìn ngón tay thon dài sạch sẽ trước mắt, nghi ngờ nhìn anh, không hiểu ý.
Khương Trì khẽ ách một tiếng: “Thẻ bạc đâu?”
Tô Đường mới hiểu dụng ý anh đứng đây nhìn mình nãy giờ.
Thì ra là vì tấm thẻ bạc Khương Ưng đưa cô.
Chắc hẳn lúc này anh đã phát hiện thẻ bạc của mình đã bị đóng băng.
Trong bụng cô thoáng chần chờ. Lúc Khương Ưng đưa thẻ bạc cho cô, liên tục dặn dò cô, nói cô để ý tiền, không thể giao thẻ bạc cho Khương Trì. Nhưng làm sao cô cũng không nghĩ đến thế mà nhanh như vậy Khương Trì đã tìm tới cửa. Chuyện này khiến cô nhất thời không biết nên làm sao.
Tiền trong tấm thẻ này, nguyên bản Tô Đường không có ý định dùng, ăn đều ở nhà, cô bình thường gần như không cần phải hao phí, tấm thẻ này cô giúp Khương Trì giữ, nếu anh cần dùng, cô nhất định sẽ lấy tiền cho anh trước tiên.
Nhưng hiện tại anh trực tiếp đòi lấy thẻ bạc mang đi.
Rõ ràng lúc trước cô đã hứa với Khương Ưng.
Nhưng bây giờ...
Tô Đường còn đang do dự, Khương Trì cười khẽ một tiếng, anh lười biếng đứng thẳng người, sau đó lại gần sát cô hơn, gần thêm một bước, liền đụng cô, mặc dù Khương Trì còn thiếu mấy tháng mới tròn mười tám, nhưng anh đã rất cao, nhìn qua có lẽ đã một mét tám rồi, cho nên anh đứng trước mặt Tô Đường, từ trên cao nhìn chăm chú xuống Tô Đường, vẫn khiến cô cảm thấy áp lực.
Tô Đường vô ý thức lui một bước.
Nhìn thấy hành động Tô Đường lui ra phía sau, Khương Trì cũng không thèm để ý, tay anh vẫn không thu hồi, lười biếng hỏi: “Thẻ đâu? Không phải nói không muốn quản anh à? Hả?” Chữ hả cuối cùng của anh, âm cuối hơi lên giọng, có ý không nói nên lời.
Tô Đường lắc đầu, môi có chút trắng bệch, miễn cưỡng giải thích nói: “ Không phải em muốn quản anh, mà là thay anh tạm thời cất giữ.”
“Ồ?” Giọng điệu Khương Trì có chút kéo dài, sau đó anh cười tuỳ ý: “Vậy trước tiên em lấy cho anh xem chút.”
Nghe đối phương hiện tại chỉ muốn xem, Tô Đường theo bản năng thở dài một hơi, cô không tiếp tục do dự, trực tiếp từ trong túi móc ra tấm thẻ kia, muốn đưa cho Khương Trì xem. Nhưng vừa lấy thẻ ra, một giây sau thì có một bàn tay cầm thẻ đi từ trong tay cô.
“Anh...” Tô Đường trợn mắt hốc mồm.
Hiện tại Khương Trì cũng đã quay người nhanh chân rời đi, anh vừa dùng tay phải giơ thẻ bạc lên, vừa thuận miệng nói: “Tối nay sẽ trả thẻ lại cho em.”
Tô Đường vừa định nói gì đó, người Khương Trì cũng đã đến cửa rồi. Cô há to miệng, đến cùng vẫn không gọi lại.
Làm sao cô cũng không nghĩ ra, vậy mà Khương Trì lại trực tiếp cướp thẻ đi.
Về phần anh nói tối sẽ trả thẻ, Tô Đường cũng không biết là thật hay là giả, hiện tại vừa ăn xong cơm tối, thật ra coi như là tối rồi.
Nhưng mà đối với Khương Trì mà nói, bây giờ vẫn còn rất sớm.
Tô Đường ném túi rác đi, đến phòng bếp dọn dẹp, trở về phòng của mình. Cô lấy sách giáo khoa ra, học ngữ văn một hồi, lúc này điện thoại để trên bàn đột nhiên chấn động một cái.
Cô cầm điện thoại di động lên, ngón tay chạm nhẹ, màn hình lập tức phát sáng lên. Cô liếc mắt liền thấy giữa màn hình chính có một tin nhắn tự động được gửi đến: “Bạn đã tiêu 4999 đồng cho POS trong tài khoản đăng ký của mình vào 17:26.”
Ngón tay Tô Đường không khỏi chạm vào số 4999.
Thẻ Khương Ưng đưa đăng kí số điện thoại của cô. Cho nên tấm thẻ có chi cái gì, thì đều gửi tin về điện thoại cô, đây là tín nhiệm của Khương Ưng đối với cô, cho nên ông mới không đăng kí thẻ trên điện thoại của mình.
4999.
Bỏ ra số tiền kia, ngoại trừ Khương Trì, không có người thứ hai.
Tô Đường mấp máy môi, không biết học sinh cấp ba như Khương Trì dùng số tiền kia làm gì
Tô Đường xem ra, đây cũng không phải là một số tiền nhỏ.
Đột nhiên cô nghĩ đến câu nói trong đêm Khương Ưng chửi mắng Khương Trì: “Động một chút là tặng cho người ta mấy ngàn đồng làm quà!”
Cho nên, hiện tại anh lại đi mua đồ tặng người khác sao?
Còn không đến một tuần lễ, sẽ khai giảng học cấp ba, thẻ tiền này là tiền sinh hoạt tháng này và tháng sau của họ.
Tô Đường không đi máy rút tiền kiểm tra số dư còn lại, cho nên cũng không biết ngay từ đầu thẻ có bao nhiêu tiền.
Cô cũng không rõ, tiêu hết năm ngàn trong thẻ thì còn dư bao nhiêu.
Tô Đường nhàn nhạt nghĩ, chỉ cần không phải còn một đồng thì tốt. Còn lại mấy trăm đồng, đến lúc đó hoạch định một chút, vẫn đủ.
Kiếp trước Tô Đường tính toán tỉ mỉ để sống, cho nên gặp tình huống hiện tại như vậy, cô cũng không để trong lòng. Vì cô hầu như không tiêu sài gì, tiền còn lại, cũng cho Khương Trì tiêu thôi. Hiện tại cô đang lo lắng, nếu Khương Ưng biết Khương Trì cầm thẻ bỏ ra gần năm ngàn có thể lại đánh anh không.
Kim đồng hồ bất tri bất giác trượt đến chin giờ, có thể bởi vì hôm nay ngồi xe hơi lâu, cho nên Tô Đường hơi mệt chút, cô tắm một cái rồi nằm xuống. Đang lúc cô mơ mơ màng màng sắp ngủ, cửa phòng cô bị người ta gõ. Người gõ cửa hình như không có tính nhẫn nại gì, gõ ba cái cộc cộc cộc.
Tô Đường trở mình, cầm điện thoại để bên gối đầu nhìn thời gian.
22:22
Đoán chừng dì Trầm cũng chưa về nhà, Khương Ưng sẽ không dùng loại phương thức này gõ cửa, như vậy còn lại chỉ có mình Khương Trì.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, người cửa gõ cửa lại không kiên nhẫn gõ ba cái.
Tô Đường lập tức rời giường, mở cửa.
Đứng ngoài cửa quả nhiên là Khương Trì.
An một tay cầm điện thoại không biết làm gì, một tay còn lại duy trì tư thế gõ cửa.
Nhìn thấy Tô Đường, anh đưa điện thoại di động bỏ vào túi. Ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô.
Ngoài cửa chỉ mở một cây đèn hành lang, dưới ánh đèn lờ mờ, lộ ra đôi mắt của anh càng thâm thúy, giống như đại dương mênh mông.
Tô Đường chuyển ánh mắt, không nhìn thẳng anh.
Ánh mắt Khương Trì chậm rãi đảo quanh váy ngủ sợi tổng hợp của Tô Đường, trong mắt hiện lên ý cười.
Tô Đường phát giác cử động của đối phương, vô thức nhìn xuống trang phục của mình. Tướng ngủ cô không tệ, cho nên váy ngủ cũng không có chỗ nào không ổn, cả người cũng không lộ ra chỗ không nên lộ.
Cô thở dài một hơi.
Khương Trì móc thẻ bạc từ trong túi ra, dùng ngón tay trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy, đưa cho cô: “Này.”
Tô Đường không nghĩ tới thế mà Khương Trì thật sự trả thẻ bạc lại cho cô. Cô còn tưởng rằng anh sẽ không trả.
Nhìn thấy Tô Đường cầm lấy thẻ bạc, Khương Trì tùy ý cong môi, chuẩn bị về phòng của mình.
Tô Đường không biết vì sao, cảm thấy nhất thời xúc động, đột nhiên kêu anh lại.
“Khương Trì.” Giọng cô cũng không lớn, trong đêm khuya an tĩnh, nghe vào nhu hòa mà ấm áp.
“Gì?” Khương Trì dừng bước lại, quay người nhìn cô.
Anh thoải mái nhướng mày, không bị trói buộc, và tuỳ tiện.
Không thể không nói, đây là một thiếu niên vô cùng hấp dẫn ánh mắt thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi. Khi tuổi của anh lớn hơn, càng thành thục hơn, anh sẽ hấp dẫn càng nhiều ánh mắt cô gái khác.
Tô Đường quỷ thần xui khiến hỏi: “Anh... Thật sự mua quà cho người khác sao?”
Khương Trì nghe vậy trong mắt hiện lên kinh ngạc rõ ràng.
Rõ ràng, Tô Đường đã phát hiện.
Cô đột nhiên mất đi dũng khí tiếp tục hỏi.
Tô Đường bối rối lắc đầu, tóc dài đến eo theo động tác của cô khẽ lắc lư, nếu không có băng gạc trên mặt, đây sẽ là một hình ảnh vô cùng duy mỹ.
Khương Trì lập tức hiểu ý đối phương.
Anh từ từ cong môi, cười tuỳ ý, có phần vô lại, nguy hiểm lại mê người.
Nhất thời anh không trả lời, mà đến gần mấy bước, nhích tới gần Tô Đường, trong lúc Tô Đường đang định rút lui, bị cánh tay Khương Trì kéo lại.
Bởi vì là ngày hè, cho nên Tô Đường mặc váy ngủ không tay, lộ ra bên ngoài cánh tay trắng nõn mà tinh tế, khi Khương Trì sờ lên, trong lòng ngoài ý muốn một chút.
Cánh tay của cô mang theo xúc cảm như ngọc chất tinh tế tỉ mỉ.
Tô Đường muốn rút cánh tay của mình ra, tay Khương Trì dùng sức hơn, vững vàng nắm lấy cô, không cho cô đào thoát.
Anh cười nhẹ hỏi: “Em để ý, hả?”
Tô Đường mở to mắt hạnh, ánh mắt lóe lên không biết làm sao. Cô biết mình hỏi sẽ khiến đối phương hiểu lầm.
Cô hỏi xong, mình cũng phát hiện câu hỏi vừa rồi nghe như là ghen.
Nhưng lời đã nói ra như nước tràn, không thể thu về.
Cho nên giờ phút này cô chỉ có thể liều mạng lắc đầu: “Không...”
Nhưng giọng nói rất nhỏ, nghe không giống như phủ nhận, càng giống càng che càng lộ.
Khương Trì vui vẻ nhẹ cười vài tiếng, cảm thấy Tô Đường trước mắt hốt hoảng, cực kỳ đáng yêu, đáng yêu đến, khiến anh muốn ức hiếp cô.
Anh cúi người, dán bên tai cô hỏi: “Không ngại? Chứ?”
Tô Đường còn đang lắc đầu, nghe được câu này của anh, phản ứng mấy giây mới hiểu được anh nói cái gì, đổi lắc đầu thành gật đầu.
Nhưng động tác lúc đầu của cô là lắc đầu.
Khương Trì thấy hốc mắt Tô Đường ửng đỏ, giống một con thỏ nhỏ bị bức đến mức nóng nảy, cũng biết mình không thể trêu đùa cô quá ác.
Anh ở bên tai cô chậm rãi nói hai chữ: “Không có.”
Sau khi nói xong, Khương trì từ từ đứng thẳng người, trở về phòng của mình.
Cho đến khi truyền đến tiếng đóng cửa, Tô Đường mới phản ứng được hai chữ kia của Khương Trì có ý gì.