Khương Trì gửi đi xong miệng hơi cười trả lại cho Tô Đường, anh sờ cằm, ngược lại có chút ngoài ý muốn vì Địch Lộ rất biết nói chuyện. Chí ít lời cô ấy nói, làm Khương Trì ghi trong lòng, khiến tâm trạng hiện tại rất tốt.
Tô Đường đã rất buồn ngủ, cô vừa định nói một tiếng ngủ ngon với Khương Trì, Khương Trì liếm liếm môi, đột nhiên nói: “Bánh Bao, anh có thể nói với em một câu không?”
Tô Đường mắt ngái ngủ, cô nghiêng đầu, hơi nghi hoặc hỏi: “Nói gì?”
Khương Trì nhếch miệng lên một nụ cười tà khí, đột nhiên anh tới gần, nói nhỏ bên lỗ tai nhỏ xinh của cô: “Em và tên của em đều ngọt.”
Tô Đường. Đường bơ.
Phía trước là cô.
Phía sau là đường.
Nói cô và đường bơ làm gì.
Tô Đường đang buồn ngủ mà vì câu nói này của Khương Trì làm biến mất không còn chút nào. Và lúc này, đầu lưỡi của Khương Trì không có dấu hiệu nào từ trên môi cô nhẹ nhàng xẹt qua, lưu lại cảm giác nhẹ nhàng, Tô Đường không tránh kịp, chỉ có thể để anh được như ý.
Khương Trì liếm xong, chậm rãi ngồi dậy, khẽ cười một tiếng: “Hiện tại anh thu câu nói vừa rồi lại. Bánh Bao, so với đường bơ thì em ngọt hơn nhiều.”
Khương Trì còn vô thức đặt nặng ba chữ hơn rất nhiều.
Tô Đường cắn môi dưới, chưa trả lời được từ câu nói của Khương Trì, thật sự là cô cũng không biết đáp lại ra sao. Cô vội vàng nói một tiếng ngủ ngon liền đỏ mặt trốn vào phòng mình.
Còn mình Khương Trì đứng nguyên chỗ nhịn không được cười rộ lên.
Noel, tết Nguyên Đán trôi qua, rất nhanh là thi cuối kỳ, mà thi cuối kỳ xong, chính là mười ngày nghỉ đông kỳ hai.
Mặc dù lớp mười hai nghỉ đông không được nhiều như hai lớp dưới, nhưng đã coi là dài rồi. Cho nên gần đến ngày nghỉ mọi người đều háo hức.
Thi cuối kỳ xong, Địch Lộ mặt mày ủ rũ. Cô nắm tay Tô Đường: “Môn Toán tớ chẳng khác nào nộp giấy trắng, sao thi lần này khó vậy? Làm sao bây giờ, học phách.”
Thi đều đã thi xong, oán trời trách đất cũng không có chút tác dụng nào, Tô Đường nghĩ, nghiêm túc đề nghị nói: “Địch Lộ, trong kì nghỉ đông cậu đừng buông lỏng, mỗi ngày đều cố gắng học cho giỏi như ở trường, bổ sung thêm, làm một số môn yếu kém, ví dụ môn Toán.”
Địch Lộ nghe xong “À” kêu một tiếng, cả người tuyệt vọng ghé vào bàn học: “Lớp 12 khổ như chó, ngày nghỉ còn không thể thả lỏng.”
Tô Đường trấn an vỗ cánh tay cô: “Kiên trì một chút, còn chưa đến năm tháng nữa là có thể giải phóng.”
Trong lòng Địch Lộ mới thoáng cân bằng, vừa nghĩ tới rất nhanh có thể tốt nghiệp trung học rồi, trong lòng cô tràn đầy nhiệt huyết và động lực. Còn không bỏ? Bây giờ còn chưa tốt nghiệp đâu, tốt nghiệm xong rồi hẳn trải nghiệm cảm giác này.
Cô nhìn Tô Đường: “Vậy tớ làm bài trong kì nghỉ mà không hiểu thì hỏi cậu nhé?”
Tô Đường ừ nhẹ một tiếng.
“Sẽ không quấy rầy cậu chứ?” Địch Lộ thăm dò hỏi.
Tô Đường lắc đầu, không nghe ra thâm ý Địch Lộ nói bên trong: “Sẽ không, nghỉ đông tớ cũng giống cậu, chuẩn bị làm thử đề.”
Địch Lộ nhìn thoáng qua Khương Trì ngủ ngon trên bàn, chân thành giơ lên ngón tay cái cho Tô Đường.
Học phách đúng là học phách, cùng kẻ học cặn bã như cô không giống nhau, ngay cả chuyện yêu đương cũng có thể kềm chế, vẫn học giỏi như thường ngày.
Đến kì nghỉ đông, Tô Đường cảm thấy cách lúc Khương Ưng xảy ra chuyện ở kiếp trước đã rất gần, cô cảm thấy mình hẳn nên nhắc nhở Khương Ưng một chút, gần đây đừng làm nhiệm vụ.
Nhưng gần đây Khương Ưng không về nhà họ Khương, trong lòng Tô Đường có chút lo lắng, cô nhịn không được gọi điện thoại cho Khương Ưng, nhưng nghe không phải ông, mà là phó quan của Khương Ưng. Bởi vì dính đến một số cơ mật, cho nên phó quan cũng không nhiều lời về Khương Ưng, chỉ nói gần nhất ông công vụ bề bộn.
Tô Đường nhịn không được lo lắng thời gian Khương Ưng xảy ra chuyện kiếp trước đến sớm. Cũng may, sáu ngày sau, Khương Ưng đã trở về.
Sau khi Khương Ưng trở về, đang ngồi trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần, Tô Đường ngồi xuống cạnh ông. Khương Ưng ngước mắt nhìn thoáng qua, phát hiện là cô, sau đó lại nhắm mắt.
“Chú Khương, gần đây chú phải làm nhiệm vụ à?”
Khương Ưng mở mắt, ánh mắt như điện nhìn qua cô: “Trẻ con không nên quan tâm những chuyện này.”
Tô Đường cắn môi: “ Chú Khương, cháu nằm mơ, trong mơ cháu thấy chú trong lúc làm nhiệm vụ sẽ gặp chút rắc rối. Những ngày gần đây, cháu rất lo lắng.”
Tô Đường không nói thẳng Khương Ưng sẽ xảy ra chuyện, dưới cái nhìn của cô vô cùng có khả năng chuyện sẽ xảy ra, nhưng với Khương Ưng thi đó chỉ là một giấc mơ mịt mù, không thể coi là thật. Nếu cô nói như vậy, xem ra lại giống cô đang nguyền rủa ông.
Khương Ưng không để lời Tô Đường nói trong lòng, ông nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc nói: “Tuổi cháu còn nhỏ, bình thường phải tín ngưỡng khoa học, dân chủ. Xây dựng nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan cho tốt. Đừng quá mê tín như thế.”
Tô Đường nhất thời có khổ không nói được.
Sau khi Khương Ưng nói xong hai mắt lại nhắm nghiền, nhìn qua không có ý muốn nói tiếp với cô.
Tô Đường mím môi, đứng lên khỏi ghế salon, không tiếp tục quấy rầy Khương Ưng nghỉ ngơi.
Cô quyết định ra tay từ bên Khương Trì, để Khương Trì tới khuyên Khương Ưng, có thể hiệu quả sẽ tốt hơn.
Nhưng vừa nghĩ tới tính tình hai cha con Khương Trì và Khương Ưng đều quật cường giống nhau, trong lòng cô cũng không nắm chắc. Nhưng mặc kệ thế nào, cô phải cố gắng thay đổi kết cục Khương Ưng gặp tai nạn máy bay.
Lúc cô tìm được Khương Trì, anh đang nằm trên giường buồn bực ngán ngẩm chơi điện thoại. Nhìn thấy Tô Đường, anh tiện tay quăng điện thoại sang bên, lúc này, Tô Đường còn có thể nghe trong điện thoại không ngừng truyền đến tiếng: “A Trì, cùng nhau bắt người!”
Nghe giọng hình như là Lăng Lan.
“A Trì? Sao mày lại bất động? Sao vậy?”
“Mẹ nó, sao mày hố như vậy!”
“A Trì A Trì?”
Khương Trì tiện tay đóng giao diện, giọng nói ngừng hẳn.
Lúc này Tô Đường mới hoảng hốt nhớ tới, game Đại Giang Nam Bắc này mấy năm sau mới có, thế mà năm nay đã xuất hiện.
Tô Đường nhịn không được hỏi: “Anh không chơi sao? Hay chơi không vui?”
Khương Trì lười biếng: “Không sao.” Tô Đường tới, anh em như Lăng Lang đều phải vòng ra sau. Anh luôn không có nhân tính như vậy.
Tô Đường ừ một tiếng, cũng không hỏi nhiều, cô ngồi xuống tại cuối giường của Khương Trì.
“Khương Trì, gần đây em mơ thấy chúKhương mấy ngày nữa sẽ xảy ra chuyện.” Tô Đường đi thẳng vào vấn đề.
Khương Trì nhẹ chẹp một tiếng, phản ứng quả nhiên không khác Khương Ưng mấy: “Mơ đều ngược, không cần để trong lòng.”
Tô Đường có chút nóng nảy: “Nhưng em đã mơ thấy ba lần, đều như thế.” Vì tăng độ tin cậy, Tô Đường không thể không nói láo.
Khương Trì nhướng mày: “Em không mơ thấy anh, ngược lại mơ ba lần đều là ông ta?”
Tô Đường nghẹn, trọng điểm bây giờ chẳng lẽ là nó!
“Khương Trì, em rất nghiêm túc.”
“Ừm, anh cũng rất nghiêm túc.”
Tô Đường thở dài, có chút bất lực.
Cô nhìn Khương Trì trước mặt, khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai, so với kí ức mười năm sau trong đầu cô trung khớp. Tô Đường đột nhiên nghĩ tới đêm kia, cô mơ tới Khương Trì phỏng vấn.
Lần đó, MC hỏi anh, cuộc đời nay của anh rất thuận buồm xuôi gió, không có tiếc nuối?
Đêm đó, cô chưa nghe được Khương Trì trả lời đã tỉnh lại, sau đó không còn nhớ đến Khương Trì trả lời thế nào. Nhưng hiện tại, một giây kia, cô đột nhiên nhớ lại toàn bộ!
Cô nhớ kỹ, Khương Trì nghe xong câu hỏi kia, trầm mặc ba giây. Sau đó anh mới nói : “Đời này của tôi có một sự tiếc nuối. Sự tiếc nuối này, liên quan tới ba tôi. Cho đến khi ông ấy xảy ra chuyện, tôi mới biết mình và ông ấy hiểu lầm sâu sắc. Nhưng tôi không có cơ hội nữa, chưa kịp nói ra hết những lời trong lòng.”
Lời này vừa nói ra, MC rất thổn thức. Cô ngồi trước TV, cũng rất thổn thức.
Khi đó, Khương Ưng xảy ra chuyện đã nhiều năm.
Giọng nói Khương Trì rất bình thản, nhưng ai cũng có thể từ đó nghe ra tiếc nuối.
Tô Đường mím môi : “Khương Trì, giữa anh và chú Khương, có một số hiểu lầm. Hiểu lầm nói rõ ràng là được.”
Khương Trì chậc một tiếng : “Không có hiểu lầm, giữa anh và ông ấy không có gì để nói.”
Tô Đường tiếp tục thuyết phục : “Nếu như chú Khương thật sự xảy ra chuyện, trong lòng anh có tiếc nuối không?”
Khương Trì dường như không muốn nói vê Khương Ưng, anh hững hờ nói qua loa : “ Ông ấy sẽ không xảy ra chuyện.”
Tô Đường không muốn đời này Khương Ưng xảy ra chuyện, càng không muốn trong lòng Khương Trì có tiếc nuối :“Khương Trì, mọi chuyện trên đời đều không có tuyệt đối, đừng để đến lúc mất đi mới muốn cứu vãn. Thật ra chú Khương vẫn luôn rất quan tâm anh, chỉ là sự quan tâm này, luôn giấu sâu trong lòng, không biểu lộ ra rõ ràng mà thôi. Nhưng không thể vì ông ấy biểu lộ không rõ ràng, mà chúng ta có thể xem nó như không tồn tại.”
Khương Trì không lên tiếng.
“Coi như là vì tốt cho em được không?” Tô Đường cắn môi, nóng vội chờ Khương Trì đáp lại.
Khương Trì nhìn Tô Đường thật sâu, qua thật lâu, anh mới nặng nề nói một câu : “Được. Bánh Bao, anh đi nói chuyện với ông ấy, không phải vì anh nhận thua, mà là vì em.”
Tô Đường biết Khương Trì kiêu ngạo và quật cường, cô biết Khương Trì cần một bậc thang, một lý do, cô bằng lòng cho anh bậc thang này. Tô Đường liên tục gật đầu : “Ừm, em biết, anh vì em.”
Lúc Tô Đường nhìn Khương Trì rời phòng như nghĩ ra điều gì, nhịn không được đi theo nói một câu : “Nếu như gần đây chú Khương muốn bay đi đâu làm nhiệm vụ, anh nhớ bảo chú ấy kiểm tra máy bay cho kĩ.”
Bước chân Khương Trì dừng lại, ừ một tiếng, mới rời khỏi.
Tô Đường nhẹ nhàng thở ra.
Qua nửa giờ, đối thoại giữa hai cha con Khương Trì và Khương Ưng cuối cùng kết thúc. Khương Trì trở về phòng, Tô Đường không nhịn được hỏi : “Anh và chú ấy nói gì rồi?”
“Nói, yên tâm đi.” Khương Trì nói xong ngồi bên người Tô Đường, sờ tóc mềm của cô : “Khi nào thì em mới đặt hết sự quan tâm người khác lên người anh đây?”
Tô Đường mím môi, ngượng ngùng nói : “Em quan tâm chú Khương, thật ra cũng là quan tâm anh.”
Nếu như chú Khương xảy ra chuyện gì, như vậy mặc dù Khương Trì hiện tại biểu hiện ra một bộ không thèm để ý, nhưng nếu chuyện thật sự xảy ra, đau lòng nhất vẫn là anh.