" Đoàngggg "
Tiếng súng nổ lớn vang lên giữa bầu trời đêm....
Hà Linh vừa bóp cò.Thuộc hạ và Abi đều không cảnh giác gì mà kịp trở tay nên không kịp ngăn lại...
Vào thời khắc nguy hiểm nhất,khi viên đạn kia tưởng như sẽ xuyên vào da thịt Abi thì một lực đẩy lại đẩy anh tránh khỏi viên đạn.Anh ngã mạnh xuống sàn nhà.Cả đầu choáng váng còn tưởng tên thuộc hạ nào đã đỡ đạn thay anh.
Nhưng.....
- Phu nhân.....
Một tên hét lên.
Abi hoàng hồn ngẩng mặt dậy,thấy Mie đang đứng ngay trước mặt anh....
Máu từ trên người bắt đầy chảy xuống sàn nhà.Mặt Abi như cắt không còn sắc thái gì mà trắng bệch ra.Cả người tê cứng không thể hành động gì....
Tại sao cô lại ở đây ? Tại sao người Mie lại chảy máu thế kia ? Tại sao cô lại đẩy anh ra ? Tại sao cô dám đỡ đạn thay anh ? Tại sao ?
- Mi...e.... - Anh vẫn nhìn cô,không hề chớp mắt,miệng lẩm bẩm gọi tên.
Cô đứng đó,vết thương đau đớn thấm dần vào da thịt.Đôi chân bất lực làm cô khụy người xuống,dựa cả lưng vào mép cửa.Đôi môi đần trắng lên không còn hồng hào như trước.
Hà Linh thấy cô như vậy...cũng không nói được gì.Đứng im như chết đứng.
Abi lao như tên tới đỡ lấy cô.Nước mắt chảy xuống.
- Chẳng phải em đang ở bệnh viện sao ? Sao giờ lại ở đây chứ ? - Anh nhìn cô lo lắng.Vết thương trên ngực trái lại càng lúc càng chảy nhiều máu. - Còn đứng đó làm gì ? Mau gọi cứu thương đi !!!!! - Anh mất kiên nhẫn quát lớn đám thuộc hạ.
- V...vâng ! - Thuộc hạ của anh đều luống cuống chạy đi gọi cứu thương.
- Abi...không cần đâu....- Cô yếu sức vịn vào tay anh. - Em xin lỗi...thời gian qua đã làm gánh nặng cho anh rồi....
- Không ! Đồ ngốc....sao em có thể là gánh nặng cho anh chứ ? Em là vợ anh mà..Bà xã ! - Anh dịu giọng gấp gáp nói.Đôi mi tâm nhíu chặt lại lo lắng nhìn vết thương đang chảy máu dính sang cả áo anh.Anh đưa tay chặn miệng vết thương lại cho máu không chảy nữa nhưng chẳng có ích gì....
Mie mỉm cười.
- Hãy thay em chăm sóc cho con nhé ?
- Em đừng ngốc nghếch như vậy....Con sẽ do hai chúng ta chăm sóc !
- Không...em không thể nữa rồi...anh hãy hứa với em,phải chăm sóc thật tốt cho An Hương.Hãy dậy cho nó theo tính cách giống anh,đừng để nó trở thành người giống em,chỉ biết gây áp lực cho người khác.Còn nữa...anh đừng quá chú tâm làm việc,sẽ rất mệt mỏi đấy,hãy giành thời gian...thay em đưa con đi chơi....thay em tặng quà sinh nhật cho nó....thay em dậy nó học bài....thay em ....nuôi lớn nó.....
- Mie....- Abi đau đớn.Nắm chặt lấy tay cô.
- Em xin lỗi...nếu có kiếp sau...em nhất định sẽ xin ông trời không để em gặp anh.Không để em làm tổn thương anh....làm hòn đá đè nặng trong tim anh....
- Em đừng nói như vậy.Gặp được em chính là phúc lớn của đời..Cả kiếp anh sẽ yêu một mình em ! Mà không,kiếp sau cũng vậy,sau nữa cũng vậy.Người anh yêu duy nhất chỉ có em ! Bà xã...em phải cố lên ! Xe cứu thương sắp tới rồi.Họ sẽ cứu em.Em nhất định còn phải ở lại bên anh .....
Mie cố gặp nở một nụ cười nữa...Nước mắt theo đó tuôn xuống.
Cô đưa bàn tay dính máu của mình lên vuốt ve khuôn mặt anh.
Đôi mày khó tính này...đôi mắt lạnh lùng sắc bén này....chiếc mũi cao đẹp như con gái này...đôi môi quyến rũ thường nói những lời ghê gớm này.... cả khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như tiền này....tất cả,cô sẽ nhớ thật kĩ để sau khi chết cũng không quên anh.Kiếp này,cô đã nợ anh rất nhiều.Anh đã giúp đỡ cô không biết bao nhiêu lần.Vết đạn này,coi như cô trả nợ cho anh.Như vậy chết cô cũng không phải lo nghĩ trả nợ nữa rồi.
- Ông xã à...anh rất đẹp trai đó ! Sau này cũng đừng làm vẻ mặt lạnh lùng đó nữa nhé...sẽ khiến mọi người sợ đó...
- Được được...anh sẽ không như vậy....em đừng ngủ !!! - Anh sợ hãi nhìn hàng mi của cô đã dần rũ xuống kia.
- Abi....em yêu anh !.....- Lời cuối cùng cô có thể thốt ra,sau đó vì mất máu nên cô ngất lịm đi.
- Mie ! Mie !!!! - Anh gọi lớn.Nhịp tim cô vẫn đập,chỉ là rất yếu...
Đúng lúc này,Hà Linh chợt giật mình nhận ra mình vừa giết người.Cô ta lập tức bỏ chạy.Nhưng chưa ra khỏi phòng cảnh sát đã ập tới tóm lấy Hà Linh.
- Tổng giám đốc,cứu thương đến rồi.... - Một tên hốt hoảng chạy tới nói.
Abi lập tức bế xốc Mie lên,chạy nhanh xuống bậc cầu thang ra ngoài khách sạn.
Xe cứu thương và xe cảnh sát đều đã đựng đầu ở cửa khách sạn.Thấy Mie bị thương,y tá bác sĩ đều đỡ lấy cô đưa lên giường nhỏ rồi đẩy lên xe.Abi cũng theo lên.Ngay sau đó,cánh cửa sau đóng lại,chiếc xe lăn bánh đi.
Trên xe cứu thương, các bác sĩ đều đang tận lực cầm máu cho Mie.
Abi ngồi cạnh cô,mặt mày lo lắng không yên.Tay vẫn nắm chặt tay cô.
- Mie...mie....em đừng xảy ra chuyện gì...em nhất định phải sống ! Anh và con đều cần có em....- Miệng anh lẩm bẩm
Mie vẫn nằm đó.Hàng mi cong dài nhắm chặt lại không động tĩnh gì.
****************
Bệnh viện.
Phòng cấp cứu vẫn sáng đèn.Mie đã ở trong đó sáu tiếng đồ hồ rồi.Rốt cuộc mấy tên bác sĩ đó làm gì mà lâu như vậy chứ ?
Abi ngồi trên hàng ghế chờ.Hai tay chắp lại chống lên đùi.Đầu dựa vào ngón trỏ.Hai mắt nhắm lại.Miệng không ngừng cầu nguyện.Trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
Bệnh viện hôm nay rất vắng.Cả hành lang đều im lặng không một tiếng động.Ngoài trời âm u đen tối không sắc màu,thỉnh thoảnh lại lóe lên tia chớp.
- Tổng giám đốc...Hay là tôi trở ông về khách sạn thay đồ trước? Áo ông đã dính đầy máu rồi.Dù sao cũng sáu tiếng rồi ông chưa rời khỏi đây....- Kalo ái ngại lên tiếng.
Abi không trả lời.Vẫn ngồi im cầu nguyện cho Mie bình an vô sự.
Cuối cùng đèn báo cũng vụt tắt.Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.Bác sĩ trong đồ giải phẫu xanh dương thẫm đi ra ngoài,vẻ mặt buồn.
- Sao rồi ? Vợ tôi sao rồi ??? - Abi nôn nóng đứng ngay dậy bám lấy tay bác sĩ.
Bác sĩ kéo chiếc khẩu trang xuống.Bất lực lắc đầu.
Abi trợn tròn mắt ngạc nhiên không nói được gì.Trái tim đau đớn như bị đâm ngàn nhát dao vào.
- Chúng tôi đã gắng hết sức lấy viên đạn ra.Nhưng vì cô ấy bị bắn gần tim nên rất nguy hiểm.Hơn nữa do mất máu quá nhiều nên....- Bác sĩ ngập ngừng - Anh có thể vào thăm cô ấy lần cuối.