Con hẻm tối giờ chỉ còn lại ba bóng người.Mie chạy tới phía cô gái kia xem sao
- Bạn không sao chứ ?
- Không .... sao.... - Cô gái giọng run run.Ngẩng khuôn mặt lên nhìn hai người.Dòng nước mắt lăn dài trên má.
- Ơ ? Anh Thư ? - Mie ngạc nhiên
- Mie ??? - Thư nhìn cô,vẻ ngạc nhiên không kém.Cả hai nhìn nhau rồi gượng cười.
Phạm Anh Thư,cô bạn học cùng Mie từ hồi cấp hai đến hết cả đại học.Tuy vậy nhưng cô và Thư cũng chẳng quý nhau là mấy.Vì ở trường,cả hai đều luôn đố kị nhau,cố gắng để mình tốt hơn người kia.Mà Mie lại luôn hơn Thư,chính điều này khiến Thư đã luôn tỏ ra rất ghét Mie dù Mie có làm gì đi chăng nữa.
- Cảm...cảm...ơn Mie !! - Giọng Thư run run
- Không có gì đâu,mà sao tối rồi cậu còn ra đây ? Còn mang theo vali nữa ? - Mie để ý thấy chiếc vali to mà Thư đang nắm chặt
- Tớ không biết mình đi đâu nữa .... Tớ không còn nơi nào để đi...- Anh Thư vừa nói vừa xuýt xoa lau nước mắt
- Chuyện gì thế ? Bộ cậu cãi nhau với chồng à ?
- Không ...tớ có muốn cãi nhau với anh ấy cũng không được nữa rồi...Mà này,tớ có thể tới nhà cậu ở tạm vài ngày không ? - Thư ngước lên,đôi mắt đỏ hoe ngập tràn nước trông trất đáng thương.
'' Mới chỉ mấy năm trước,Thư còn vẻ tiểu thư giàu có cao sang lắm mà ? Sao giờ đây đã thảm hại thế này cơ chứ ? '' - Mie nghĩ thầm,dù hồi còn đi học,đúng là cô và Thư có không thích nhau thật.Nhưng dù sao cũng là bạn mà,khó khăn cũng nên giúp đỡ nhau chứ ! Mie nhanh chóng đồng ý rồi dẫn Thư về nhà cùng.
" Cạch "
- Vào đi,đây là nhà tớ.- Mie mở cửa rồi mới Thư vào
Anh Thư bước vào,nhìn quanh nhà.Từ cách trang trí đến màu sơn...tất cả đúng là rất đẹp.Thậm chí còn hơn cả căn nhà cũ của Thư
- Ngồi xuống đây nói tớ nghe nào,cậu có chuyện gì vậy hả ? - Mie đẩy Thư ngồi xuống ghế sofa
- Khải đi công tác bên Anh,nhưng chiếc máy bay ấy không may gặp nạn...Anh ấy cùng chiếc máy bay đã mất tích hơn hai tuần nay rồi.Ngày nào tớ cũng chờ tin của chồng,vậy mà...chẳng có tin tức gì..-Thư khóc,hai bàn tay cô đan chặt lấy nhau - Sáng nay,một đám người nói rằng chồng tớ bị phá sản rồi,phải bán cả công ty và nhà đang ở mới có thể trả nợ....Và họ đuổi tớ ra ngoài như thể tớ là người ở đợ....
- Vậy...sao cậu không về nhà bố mẹ ruột ? - Mie nhăn đôi mày buồn nhìn Thư
- Tớ không dám về nữa...Ngày trước,tớ bỏ bố mẹ đi theo Khải....giờ tớ đâu còn mặt mũi nào mà về ?
- ....
Quốc Anh từ bếp đi ra,đặt cốc trà ấm nóng xuống trước mặt Thư
- Em uống đi,chuyện của chồng em...đừng buồn quá.Chắc chồng em sẽ không sao đâu !
- Vâng ... - Thư đưa cốc trà nóng lên húp một ngụm,vị ngọt ngọt và hơi chát cũng khiến Thư nhớ đến Khải
- Cậu cứ ở nhà tớ bao lâu cũng được.Không quan trọng đâu ! Dù sao tớ và cậu cũng là bạn ....- Mie nói,miệng khẽ mỉm cười
'' BẠN ? "
- Ừ..ừm.cảm ơn cậu...Mà đây là...? - Thư nhìn sang phía Quốc Anh
- À,quên không giới thiệu,đây là Quốc Anh,chồng tớ ! - Cô lại quay sang nói với anh - Còn đây là Anh Thư,bạn học cũ của em!
Thư nhìn anh,anh cũng nhìn Thư.Cả hai mỉm cười gật đầu thay lời chào hỏi
- À,vào đây với tớ - Mie nói,đứng dậy cầm chiếc vali của Thư đi
- ?????
- Đây sẽ là phòng của cậu,được chứ ? - Mie đặt chiếc vali của Thư vào phía cuối chân giường
- Cậu cho tớ ở nhờ là phúc rồi ^^
- Ừ. Vậy cậu sắp xếp đồ đạc đi,tớ ra ngoài nấu cơm.Lát cơm chín tớ sẽ gọi cậu. - Nói xong,Mie bỏ luôn ra ngoài
Anh Thư nhìn theo,ánh mắt buồn rượi.Không ngờ,lại có một ngày cô phải nhờ đến chữ " Bạn " đầy giả tạo này để có nơi ở,nơi ăn... Thư chợt cười buồn....