_Tập đoàn SUVE _
Trong phòng họp,không gian im lặng đến ngột ngại đáng sợ.Bây giờ đang là tối,vậy mà lại mở cuộc họp khẩn cấp.
Abi ngồi trên chiếc ghế được đặt đầu trong phòng họp dành riêng cho tổng giám đốc.Anh khó chịu nhắm mắt,tay nới lỏng cà vạt.
- Tổng giám đốc.Tôi muốn rút cổ phần khỏi công ty ! - Một nhà tài trợ thấy cứ im lặnh thế này sẽ rất mất thời gian liền thay mặt các nhà tài trợ khác lên tiếng.
- Lý do ? Tôi nhớ hợp đồng làm việc của chúng ta chưa hết hạn.Anh muốn phá hợp đồng như vậy chẳng khác gì muốn gây khó dễ cho chúng tôi ? - Abi vẫn bình tĩnh nói.Nhưng khí thế của anh lúc này lại rất nghiêm nghị,toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo. - Nhưng cổ phiếu lần này giảm rất mạnh.Nếu công ty phá sản...chẳng phải tôi cũng bị liên lụy sao....
Chưa chờ nhà tài trợ kia nói hết câu,Abi đã đứng dậy đập mạnh xuống bàn.
- Làm ăn với nhau suốt ba năm qua,công ty cũng rất nhiều lần bị tụt cổ phiếu.Nhưng lần nào cũng có thể làm tăng cổ phiếu trở lại.Tại sao anh dám nói hai từ phá sản trước mặt tôi ?
Lý do sợ bị liên lụy muốn rút lui thật ra chỉ là cái cớ.Các nhà tài trợ hơn hết đã kí hợp đồng được nhiều lợi hơn với một chủ tịch tập đoàn khác mua chuộc.Sở dĩ hôm nay công ty bị tụt cổ phiếu cũng là do có người gây ra. Abi nhìn thái độ của các nhà quản trị đương nhiên hiểu bọn họ đã bị mua chuộc.Nhưng vào tình thế công ty đang gặp khó khăn như vậy anh không thể dễ dàng chấp thuận cho họ rút khỏi công ty.
Các nhà tài trợ sau khi nghe anh quát gắt như vậy vẫn rất sợ hãi.Tất cả đều im thít không dám hé môi nửa lời. Abi thở dài.Dãn mi tâm đang nhíu chặt ra.Nhẹ giọng nói tiếp :
- Cuộc họp hôm nay kết thúc.Tôi còn rất nhiều chuyện cần giải quyết.Không thể ngồi mãi ở đây bàn cãi với mọi người.Chuyện rút lui,tôi sẽ không cho phép ai phá hợp đồng.
Ngay sau đó,anh bỏ thẳng đi.Để lại lời than vãn của các nhà quản trị đằng sau.
Ra đến cửa,lập tức một tên thuộc hạ tên Robjj liền chạy tới chỗ anh,gấp gáp nói :
- Tổng giám đốc,tôi đã điều tra ra người rút trộm quỹ của công ty,phía cảnh sát đã cho đóng băng tài khoản ngân hàng của hắn.Chờ cảnh sát điều tra kĩ được sẽ chuyển lại tiền cho công ty chúng ta.À phải rồi,tôi cũng điều tra được người đã mua chuộc các nhà quản trị.Quả đúng như ông nghĩ,đó là cũng là người rút quỹ công ty.Dường như đã lên sẵn kế hoạch để gây rối với ông.Nhưng hắn che dấu rất kĩ thân phận.Hiện tại tôi vẫn chưa biết được thông tin gì về hắn.
Abi ngẫm nghĩ một hồi.Sau đó chỉ gật đầu rồi bước đi.Nhưng chợt nhớ ra gì đó,anh lại dừng lại ở cửa thang máy.Không quay mặt về phía Robjj.Chỉ nói :
- Chuyện bên Male thế nào rồi ?
- Dạ.... - Tên thuộc hạ ngập ngừng không dám nói.
- Cứ nói đi.
- Dạ...chuyện phu nhân và tiểu thư vẫn đang điều tra....
Chỉ nghe được vậy,Abi tiếp tục đi thẳng vào thang máy xuống tầng.Robjj liền lên tiếng hỏi :
- Tổng giám đốc,ông đến Male sao ?
- Từ bao giờ cậu hỏi về lịch trình của tôi như vậy ?
Bị Abi hỏi xoáy,Robjj sợ hãi không nói gì thêm.Đứng im cúi đầu.
Cửa thang máy đóng lại.Abi nhếch miệng cười.Anh thừa biết Robjj không đứng về phía anh.Hắn chỉ do người phái đến nội gián. Trong thang máy chỉ có mình Abi.Anh lấy điện thoại ra gọi cho một thuộc hạ khác bên Male. Điện thoại vừa kết nối,giọng một thuộc hạ khác đã vang lên.
- Tổng giám đốc,đã điều tra được nơi phu nhân bị giữ.Nhưng còn tiểu thư An Hương thì vẫn chưa có dấu vết gì.Mọi chuyện lần này đều do một người đàn ông có danh là Kevil làm.
- Được rồi.Sai người bí mật theo dõi xung quanh nơi Mie bị giữ.Nếu có động tĩnh gì phải bảo vệ cô ấy.Bây giờ tôi sẽ sang Male ngay.
- Dạ.
Chuyện lần này,rõ ràng ai đó gây rối với anh.Bắt anh lựa chọn giữa gia đình và công ty.Hai thứ đều quan trọng,nhưng lại ép anh chỉ được bảo vệ một thứ.Anh gần như không có lựa chọn nào....
**************
Quá đêm.....ánh trăng mờ ảo hắt vào căn xưởng bỏ hoang.Mie hai tay hai chân vẫn bị trói chặt vào ghế,muốn nhúc nhích cũng khó.
Còn vài tiếng nữa trời sẽ sáng.Cô không thể cứ ngồi im chờ chết thế này được. Nước mắt trào trực tuôn rơi.Mie gục mặt xuống khóc.Mái tóc dài rối sơ xõa sang hai bên má.
Không gian tĩnh lặnh khiến cô bắt đầu suy nghĩ....suy nghĩ về cuộc sống của cô,về những chuyện đã xảy ra.Rốt cuộc đến giờ cô vẫn chưa thể có một cuộc sống bình yên.Ngay cả hưởng tuần trăng mật cũng bị xảy ra chuyện.Kevil nói anh đã bỏ cô trở về thành phố K lo chuyện công ty.Liệu có phải thật không ? Liệu có phải anh đã bỏ mặc cô rồi không ?
Chợt nhớ tới lúc ở khách sạn chờ điện thoại của hắn,Mie đã mang theo một con dao nhỏ đút trong túi quần sau để phòng vệ.Chắc giờ vẫn còn ở đó.Mie liền ngẩng mặt lên,nhìn quanh không thấy Kevil hay tên thuộc hạ nào của hắn ở đây,cô liền cho tay vào túi.
Quả thực có con dao đó ở đây.Thật may mắn...Mie nhanh chóng lấy nó ra khỏi túi.Mở con dao lên cố cắt dây thừng đang trói chặt cổ tay cô.
Con dao này khá bé,chỉ bằng hai ngón tay nên rất khó cắt được mất lớp dây thừng dày cộp kia.Phải kiên nhẫn lắm cô mới cứa đứt được một chút.
Đúng lúc đó,Kevil từ đâu xuất hiện.Do chỉ có ánh trăng soi vào,nên chỉ có thể thấy nửa mặt của hắn.Mie vẫn chưa biết hắn xuất hiện,vẫn cố gắng cứa đứt dây thừng.
- Mày đang làm gì thế hả ?
Giọng nói ghê dợn vang lên giữa không gian im lặng.Mie giật mình ngước lên.Chạm trúng đôi mắt sắc bén của hắn.