_ Bệnh viện _ Lúc Abi tới cũng là lúc Mie vừa tỉnh lại.Bác sĩ nói cô ngất do mất sức.Không có gì đáng ngại,hơn nữa cũng phát hiện vết thương trên tay Mie.Nếu không phải kịp đưa đến bệnh viện,có khi vết thương của cô đã bị nhiễm trùng nặng rồi.
Abi bước vào phòng bệnh thấy cô y ta đang chỉnh lại nhiệt độ trong phòng cho ấm hơn.Vừa thấy anh cô ý tá đã cúi đầu định lên tiếng chào thì anh phất tay ý bảo cô y tá trong phòng đi ra.Ngay sau đó cô y tá liền gật đầu đẩy xe dụng cụ y tế ra ngoài,không quên đóng cửa lại cho Abi.
Chờ cô y tá đi rồi,anh mới quay sang nhìn Mie.Cô đang nằm im trên giường bệnh,hai mắt đều hướng lên trần nhà. Anh đi tới,nhìn bàn tay cô một tay quấn trắng màu băng gạt,tay kia đang gắn kim truyền nước.Lòng anh không khỏi đau nhói liền rút tay ra khỏi túi quần nâng bàn tay thon dài kia lên.
Nhìn dải băng trắng được y tá quấn cẩn thận,anh xoay ngửa tay cô lên,thấy chút máu đỏ rỉ ra ngoài băng trắng,Abi không kìm nổi lòng khom người xuống hôn nhẹ lên vết thương của cô.
Cũng cảm nhận được nụ hôn ngọt ngào tình cảm của anh đang đặt trên tay mình,Mie rời ánh mắt sang nhìn anh, nhưng lại không nói gì.Chỉ đơn giản là im lặng ngắm nhìn anh.
- Vợ ngốc à,sao lại để mình bị thương như vậy chứ ? Vẫn còn chảy máu này... - Abi ngọt ngào lên tiếng,đặt bàn tay cô xuống rồi ngồi cạnh giường bệnh.
- Anh đang lo cho em ? - Cô đang truyền thuốc bổ vào người nhưng giọng nói vẫn chẳng có chút sức lực gì.
- Đương nhiên là anh lo,em là vợ anh mà.- Anh mỉm cười vuốt ve mái tóc dài mượt của cô.
Mie không trả lời,quay đầu ra phía cửa sổ ngắm nhìn cây cổ thụ to lớn được trồng ở khuôn viên bệnh viện,bất giác lòng cô lại dâng lên cảm xúc gì đó rất khó tả.Cô cũng như cây cổ thụ kia,xung quanh đều có rất nhiều người quan tâm...nhưng nhìn lại vẫn chỉ trơ trọi một mình.Cô sống chẳng có mục đích,cũng thấy cuộc sống này chẳng có gì đặc biệt,lúc vui lúc buồn,lúc chán lúc hạnh phúc....đều do những người xung quanh cô tạo lên cảm giác cho cô cả.Cô dường như chưa bao giờ tự mình tìm được chút niềm vui cho bản thân,mà có tìm được cũng đã bị người khác phá hoại...
Abi hiểu tâm tư cô bây giờ đang rối bời,cái chết của Quốc Anh vẫn chưa thể ra khỏi tâm trí Mie.Anh chỉ im lặng nhìn ngắm cô,nhìn ngắm người phụ nữ nhỏ bé đáng thương trước mặt mình đang âm thầm nuốt nước mắt mà chẳng thể làm gì....
Mãi một lúc lâu sau,Mie mới lên tiếng :
- An Hương...anh tìm được con bé rồi chứ ?
Đề cập đến vấn đề này,anh vẫn rất khó nói.Đúng là anh có sai người đi tìm con gái,nhưng không có manh mối gì.Ở khách sạn Kevil đang thuê cũng không có dấu vết nào cả.Hiện tại anh đều đã nhờ cảnh sạn và thuộc hạ đi tìm.
Thấy Abi không trả lời,Mie cũng hiểu được đáp án của anh.Tiếp tục nói :
- Tuy em không biết con bé ở đâu nhưng em biết chắc bé Hương đang ở cùng Hà Linh...
Abi nhíu mày.
- Hà Linh ?
- Phải...cô ta là thuộc hạ của Kevil.Hắn giao An Hương cho cô ta trông giữ.
Abi không nói thêm gì nhiều,lập tức đứng dậy lấy điện thoại ra bấm số gọi cho thám tử tư của anh.Vừa bấm số vừa đi ra khỏi cửa.
Điện thoại vừa kết nối vài giây,người kia đã bắt máy.
- Điều tra xem Hà Linh đang ở đâu,ngay sau đó báo cho tôi biết. - Gương mặt anh bây giờ không hề có chút sự ấm áp nào như lúc ở cạnh Mie,nhìn vào chỉ toàn thấy vẻ lạnh lùng băng giá.
- Vâng.Tổng giám đốc ! - Thám tử tư trả lời lễ phép.
Abi không dây dưa thêm giây nào tắt luôn điện thoại.Tháo vẻ mặt nghiêm nghị kia xuống lần nữa đi vào phòng bệnh.
- Sẽ sớm tìm được con gái thôi,em đừng lo ! - Abi cố gắng an ủi. Mie chỉ gật nhẹ đầu.
Không lo sao được chứ? An Hương là đứa bé cô mang nặng đẻ đau dứt ruột mà ra...bây giờ đột nhiên ở đâu không rõ,cô đương nhiên lo lắng không nguôi.
- Em đói rồi chứ ? Để anh bảo người đi mua cháo cho em nhé ? - Anh ân cần quan tâm.
- Em không đói ...
Abi không trả lời.Cô chẳng lẽ định hành hạ bản thân như vậy sao ? Cả ngày hôm trước đã không ăn gì,hôm nay lại định không ăn nữa sao ? Anh định lên tiếng ngon ngọt dỗ cô ăn thì Mie lại nói trước.
- Em muốn ngủ.Anh đi đi ! - Hơi thở đều đều,cô chậm rãi nhắm hai mắt lại.
- Được,vậy em ngủ đi. - Abi hôn gió lên trán cô một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc anh đi rồi,Mie mới xoay khuôn mặt nãy giờ không nhìn anh lại,dòng nước mắt lại chảy xuống.Cô không muốn ngủ,cũng không muốn anh đi.Nhưng cô không muốn để anh thấy bộ dạng thảm thê lúc này của mình.
Abi đi tới cửa,đã cẩn thận dặn dò cô y tá gần đó :
- Khi nào cô ấy dậy hãy mang đồ gì đó có dinh dưỡng đến cho cô ấy ăn.Nếu cô ấy vẫn nhất quyết không ăn thì gọi cho tôi ! - Vừa nói anh vừa lấy business card của mình từ ví đưa cho cô y tá.Rồi lại quay sang phía thuộc hạ của anh đang đứng canh chừng ở đó. - Nếu Mie đòi đi đâu nhất định phải gọi cho tôi và giữ cô ấy lại.
- Vâng !
Dặn dò xong xuôi anh mới yên tâm rời đi.Ra đến cổng bệnh viện đã thấy Kalo dựng xe đợi sẵn ở đó.Vừa thấy Abi đã xuống xe cúi đầu chào rồi mở cửa ô tô cho anh.Sau đó cũng vào vị trí tài xế.
- Tổng giám đốc,ông định về khách sạn sao ?
- Không,đến nơi giam giữ Kevil. Kalo không nói gì,nhấn ga lái xe đi.
..........
Tại một biệt thự nhỏ trên núi.....
Xung quanh biệt thự ấy ngoài cây lá không có bất cứ ngôi nhà nào khác. Bên trong biệt thự, từ ngoài cửa đến trong nhà đều có người cẩn thận canh giữ.
Ở dưới tầng hầm,ánh đèn mập mờ hiện lên khuôn mặt một người đàn ông đang nằm dưới đất.Cả người đều bị trói chặt.Hắn đang gào thét chửi rủa đám người ở ngoài kia vì dám nhốt hắn ở đây.Nhưng họ lại không ai quan tâm đến lời nói của hắn cả......
Chiếc Lexus đắt tiền nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.Kalo dừng xe trước căn biệt thự.Đám người đứng cửa nhanh chóng ra mở cửa xe cho Abi.
- Tổng giám đốc ! - Cả đám người cung kính chào.
Abi chỉ gật nhẹ đầu,đi thẳng vào trong biệt thự.
- Hắn đâu ? - Anh hỏi cỏn con hai chữ.
- Hắn đang bị trói dưới tầng hầm....
Tên thuộc hạ chưa kịp nói hết,từ dưới tầng hầm đã vọng lên tiếng chửi rủa.Abi nhanh như cắt đi xuống nơi phát ra âm thanh đó.
" Cạnh "....
Cánh cửa được tên thuộc hạ mở ra.Abi liền bước vào.Thấy bóng dáng anh,Kevil lập tức dừng lại không nói gì nữa. Abi liếc mắt nhìn hắn một cái,rồi rời tới chiếc ghế đặt gần đó thong thả ngồi xuống.
- Tại sao mày dám làm thế với Mie ? - Tuy không dùng kính ngữ,cũng không có chút tình cảm gì nhưng lời nói mà Abi thốt ra vẫn rất điềm tĩnh nhẹ nhàng.
Kevil đột nhiên bật cười ha hả.
- Tại sao tao không dám chứ ? Nhìn cách mày gọi tên con đàn bà đó kìa ? Haha
- Mày có biết suýt chút nữa mày đã lấy đi mạng sống của cô ấy không ? - Anh vẫn điềm tĩnh hỏi.
- Không phải cũng tại mày phá hỏng kế hoạch của tao sao ? Rõ ràng chuyện ở công ty mày đã rất rối ren,vậy mà vẫn kịp thời tới đây ?
Abi nhắm mắt mỉm cười một tiếng.Sau đó mở mắt ra nhìn chằm chằm Kevil.
- Mày đắc tội nhầm người rồi đấy.Chuyện cái chết em mày chẳng liên quan gì đến Mie,tại sao mày dám dùng tính mạng cô ấy lôi vào ? Còn dám gây chuyện ở công ty làm khó tao,gan mày cũng to đấy.
Kevil nhếch miệng lên cười.
- Mày còn dám nói nó không liên quan đến cái chết của em tao sao ? Mày cũng chỉ là thằng đến sau,sao có thể hiểu được chuyện quá khứ ? Con nhãi đó,nó chung sống với em trai tao lâu như vậy mà chẳng quan tâm tới Quốc Anh,thậm chí khi Quốc Anh bị bệnh nó cũng không hề biết,còn chọn cách rời đi.Haha....rốt cuộc đàn bà đứa nào cũng như nhau,lúc hứng thú thì đứng cạnh ôm ấp,chán rồi sẽ hất tay bỏ đi không chút nuối tiếc.Xem ra tao cũng lên khuyên mày cẩn thận với nó.Không lại .....haha...
" Bốp ...."
Abi đấm mạnh vào mặt Kevil một cái.Túm gọn cổ áo hắn trong lòng bàn tay.
- Mày còn dám nói ? Mày biết cái gì về Mie chứ ? Mày có hiểu cô ấy nghĩ gì khi rời khỏi Việt Nam không ? Mấy năm qua chưa bao giờ cô ấy sống yên ổn sau cái chết của em trai mày.Tao ở bên cạnh thậm chí còn chẳng an ủi được cô ấy.Mày lấy cái cớ gì mà dám nói cô ấy như vậy ? Thằng khốn ! - Abi không kìm nổi nói lớn.Phải,những ngày qua....tâm tình của Mie anh là người rõ nhất.Đêm nào anh cũng nghe thấy tiếng cô khóc từ trong phòng vọng ra,tuy rất kìm nén nhưng vẫn vang lên thành tiếng nhỏ trong màn đêm tĩnh mịch,nhưng khi nghe cô khóc anh lại chẳng đủ dũng cảm bước vào phòng cô an ủi nổi một câu...Chỉ có thể đứng ngoài phòng im lặng nghe tiếng khóc khổ sở của cô.Khi đó cuộc sống cô chẳng có gì phải lo nghĩ nên Abi hiểu cô khóc là vì chuyện gì....
-[ Meo : cả nhà thích kết thúc có hậu hay bi thương một chút ? :'p ]-