Tịch Hy Thần là người đàn ông khá thành đạt, đối với người nổi tiếng mà
nói thì bận bịu đủ chuyện, vậy nên từ lúc anh tốt nghiệp, rời trường,
mỗi năm đều nhận được không ít thư mời quay trở lại trường thuyết giảng
hoặc chủ trì một vài hoạt động chào mừng đơn giản. Ngày trước vì công
việc bận rộn và cũng không mấy hứng thú, anh rất ít tham gia những hoạt
động như thế, lần này lại nhận được thư mời đến diễn thuyết về đề tài
khủng hoảng tài chính. Thực ra, anh thích ở nhà, ngoài những việc cần
thiết, anh không bao giờ chủ động tham gia. Anh tiện tay ném tấm thiệp
mời lên mặt bàn đá.
An Kiệt từ trên tầng hai đi xuống. Hôm nay phải
đi làm nên cô ăn mặc khá chỉnh tề, cơ thể hơi gầy của cô trong bộ vest
sẫm màu trông thật thanh thoát. Tịch Hy Thần từ phòng khách đi ra cứ
ngoái lại nhìn cô.
“Chào buổi sáng!”
“Anh làm chocolate mousse, thêm ca cao nhé!”
“Vâng!” Cô đi đến bàn ăn, kéo ghế ngồi. “Tịch Hy Thần, anh nhìn xem em có nên buộc tóc lên không?”
“Ừm, buộc lên nhìn đẹp hơn.”
“Thật không?”
“Thật.” Tịch Hy Thần đi vào quầy bar lấy ra hai ly ca cao nóng. “Chờ chút, anh đưa
“Không được.” về mặt này, An Kiệt nhất quyết không chịu nhường bước. Cô uống một ngụm ca cao, không quá ngọt, vị rất vừa miệng.
“Anh cho thêm sữa à?”
“Anh cho một chút.” Giọng Tịch Hy Thần lạnh nhạt. “Em cự tuyệt ngày càng dứt khoát rồi đấy, An Kiệt.”
“Em nhớ ngày trước mình còn dứt khoát hơn ấy chứ.”
“Ừm, cũng đúng.” Tịch Hy Thần chau mày thừa nhận, dừng một chút rồi nói lảng sang chuyện khác chẳng liên quan đến vấn đề vừa nói: “Tối qua anh đọc
được email, là của em. Sorry, anh không cố ý mở ra xem.” Câu nói này rất thật lòng, phòng khách có hai máy tính nhưng An Kiệt lại thích dùng máy tính của anh nên email, MSN của cô thường để ở chế độ tự động đăng
nhập. “Người gửi là Diệp Lận, nội dung là cậu ta muốn gặp em.”
An Kiệt quay người lại nhìn.cười. “Anh lại nghĩ là không có gì phải ngạc nhiên.”
Văn phòng làm việc của An Kiệt trên tầng chín, đi thang máy trong chớp mắt
có thể nhìn thấy dòng chữ vàng sáng chói: “Văn phòng luật sư XX”. Rút từ trong túi ra tập hồ sơ, cô đẩy cửa bước vào. Phòng làm việc rộng rãi,
có hơn mười chiếc bàn, bảy, tám người đang bận bịu với công việc của
mình, ngoài cùng là hai người, một người đứng, một người ngồi, đang thảo luận trước một tập tài liệu. Cô hơi do dự, lúc này đến làm phiền họ, có vẻ không hay cho lắm. Cô đang nghĩ ngợi thì người đang đứng nhìn thấy
cô, cười tươi rồi bước tới: “Giản tiểu thư phải không?”
“Vâng!”
“Tôi là La Thiều, người đã nói chuyện với cô qua điện thoại tuần trước.”
An Kiệt gật đầu chào: “Xin chào!”
“Chào cô!” La Thiều quay sang căn dặn người vừa cùng thảo luận khi nãy:
“Phương Tân, pha cho tôi hai cốc cà phê, mang vào phòng làm việc của
tôi.”
An Kiệt nghĩ ngợi, cuối cùng đưa tập hồ sơ ra.
“Không cần,
bản sơ yếu lý lịch cô gửi qua email tôi đã xem qua, thực ra mà nói, Giản tiểu thư đến văn phòng chúng tôi làm việc đúng là phí phạm người tài.”
Vào tới phòng làm việc, anh chỉ chiếc ghế đối diện nói: “Mời ngồi!”
“Cám ơn!” An Kiệt biết câu nói “phí phạm người tài” chỉ là khách sáo. “Văn
phòng anh tuyển dụng tôi, nóiôi rất cảm kích, đó là còn chưa kể tôi vẫn
chưa có kinh nghiệm.”
“Kinh nghiệm có thể từ từ tích lũy.” Anh ta rút ra một tờ văn bản từ trong ngăn kéo. “Đây là toàn bộ dừ liệu về những
vụ án chúng tôi đã thụ lý vài năm gần đây, còn một số vụ đang được xử
lý, có thời gian cô nghiên cứu thử xem sao, trước tiên làm quen cái đã”.
An Kiệt nhận lấy, ngẩng lên hỏi: “Tôi cứ nghĩ đối với nhân viên mới thì đây phải là những tài liệu cơ mật chứ?”
La Thiều không nghĩ cô lại có thể thẳng thắn đến thế, nói nửa đùa nửa
thật: “Cô xứng đáng được tín nhiệm.” Rồi nghĩ đến mình có việc, anh nói
thêm: “Tuần sau tôi phải đi công tác, tôi sẽ sắp xếp người hướng dẫn cô, không có vấn đề gì chứ?”
“Không ạ!” Thực ra, vấn đề ở đây là người
phụ trách hình như đối xử với cô hơi khách khí, còn nữa, hiệu suất làm
việc của luật sư rất cao, cô cho rằng hôm nay chỉ đến để thông báo, ngày mai mới bắt đầu làm việc.
“Luật sư La.” Phương Tân gõ cửa rồi đi
vào. “Lâm Kiểm gọi điện nhắn anh phải qua tòa án một chuyến, anh ta nói
càng nhanh càng tốt.”
“Chuyện này không gấp.” La Thiều khoát tay,
tiện thể chỉ tay vào An Kiệt: “Vị này là Giản tiểu thư, anh đưa cô ấy đi tham quan, làm quen với môi trường làm việc ở đây, tiện nói với Âu
Dương qua phòng tôi có việc.”
“Vâng!”
An Kiệt vừa ra khỏi phòng
làm việc, điện thoại trên bàn làm việc của La Thiều đổ chuông, anh nhìn
số hiện trên điện thoại, mỉm cười: “Cô ấy tới rồi… Ha ha, anh nói tôi
nhất định phải giúp chứ! Được, được… Vậy có thời gian thì tới ăn bữa
cơm… Được, nói lời phải giữ lấy lời đấy.”
Công việc của An Kiệt rất
nhàn hạ, có thể là do ngày đầu đi làm, người chỉ dẫn của cô là luật sư
Âu Dương – người rất có tiếng trong ngành, nghe nói mấy lần được lên
truyền hình, tuy là người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng đối với người khác thì
rất thân mật, chỉ vài lần sai cô đi photo giấy tờ, kiểm tra điều khoản
tiếng Anh, thời gian còn lại không sai cô làm gì nữa. Không có việc gì
làm, trong lúc rảnh rỗi cô nhắn tin cho Tịch Hy Thần, kết quả là cả anh
cũng không chú ý đến cô. Cuối cùng, cô đành ngồi ngây ra nhìn máy tính,
thầm nghĩ, thực ra ở nhà cũng không phải là tồi.