An Kiệt ấn nhẹ vào hai bên thái dương, chậm rãi bước về phía phòng làm
việc, dù sao cũng đã đến muộn, muộn thêm mười hay hai mươi phút nữa cũng có gì khác đâu, cô cứ từ từ, chẳng việc gì phải vội. vẫn chưa vẫy tay
nói lời tạm biệt với người ngồi trong xe, không chừng người này còn đang nghiến răng nghiến lợi tức tối cũng nên. Chiều hôm qua, hẹn cô trong
tầng hầm gửi xe của công ty, vừa nhìn thấy cô, anh đã lập tức kéo cô đến một chỗ khuất để hôn. An Kiệt không hiểu sao dạo này anh lại to gan đến thế, ở nơi công cộng, lúc nào cũng có người qua lại mà lại dám làm như
vậy… quả là hơi lạ.
Kỳ thực sống chung với một người như Tịch Hy
Thần, không thể nói là hoàn toàn thoải mái được, nhưng cũng không thể
nói là không có chút thú vị. Anh hiểu hết mọi sở thích của cô. Ngay cả
giận, anh cũng có chừng mực nhất định. Anh biết làm thế nào để đối
phương không thể từ chối, biết làm thế nào để đối phương cảm động. Anh
cẩn thận nhưng không tầm thường. Những thứ mà anh theo đuổi rất ít,
nhưng chỉ cần mong muốn, anh sẽ ra sức thực hiện, không cần phải dùng
những thủ đoạn thấp hèn, ác độc.
Đôi khi An Kiệt cảm thấy tình cảm
của Tịch Hy Thần thật phức tạp nhưng cũng có phần trẻ con. Anh thẳng
thắn biểu lộ tình cảm với cô, cố chấp, thậm chí nhất nhất mang theo suốt đời.
An Kiệt đã không ít lần tự hỏi tại sao mình lại gặp phải một nhân vật khó ứng phó thế này.
Hôm qua bị bắt ép về sớm, hai người rẽ qua siêu thị mua vài thứ, vừa mới
bước vào, Tịch Hy Thần đã đẩy xe chở hàng đến chỗ cô, ghé sát tai cô thì thầm: “Thì ra ngay cả những chỗ đông người, anh cũng không thể dập tắt
nổi sự thèm muốn đang thiêu đốt trong lòng.”
An Kiệt dừng lại, nheo
mắt nhìn anh hồi lâu, cuối cùng đành chán nản lắc đầu tiếp tục đi về
phía trước. Hy Thần rảo bước theo sau, làm ra vẻ ung dung, lạnh nhạt,
coi như câu nói lúc trước chỉ là lời nói đùa chẳng đáng bận tâm. Dạo
quanh siêu thị hơn hai mươi phút, An Kiệt mơ hồ cảm thấy dường như hôm
nay anh có vẻ im lặng khác thường, thậm chí nhìn thấy cái gì cũng vô
thức bỏ vào giỏ xe hàng.
“Anh định mở tiệc chiêu đãi cả khu phố đấy à?”
Hy Thần cười nhạt: “Anh chỉ đang suy nghĩ khi nào thì em mới có ý định nói chuyện với anh?”
An Kiệt lấy mấy chai rượu vang đỏ, bỏ vào giỏ xe, rồi quay sang căn dặn: “Tốt lắm, vậy thì anh đi xếp hàng, thanh toán đi nhé!”
“An Kiệt…” Anh cười vẻ vô tội.
“Em sẽ đứng ở bên ngoài đợi anh…”
Lời còn chưa dứt, người đã tiến thẳng ra phía cửa siêu thị.
Hy Thần chỉ còn biết thở dài. Cho dù hôm nay có là sinh nhật của anh đi
nữa thì anh cũng không thể được voi đòi tiên, đành lặng lẽ xếp hàng chờ
thanh toán.
Trên trường về nhà, An Kiệt ngồi ở ghế phụ, ngả người ra sau, nhắm mắt vẻ thư giãn. Tịch Hy Thần ngoan ngoãn lái xe.
Hôm nay, An Kiệt là đầu bếp chính, cô khéo léo bày biện một bàn ăn trông
cũng không đến nỗi nào. Nhìn các món ăn trên bàn tiệc, cô cảm thấy hài
lòng, không uổng công cô đến lớp học nấu ăn một tuần.
“Thành quả thế nào?” Tịch Hy Thần bước vào. “Có cần anh giúp gì không?”
“Tạm thời vẫn chưa cần”, An Kiệt cười nói. “Em vừa nghe thấy có tiếng động, gia đình Phác Tranh đến rồi à?”
“Ừm!” Tịch Hy Thần đứng một bên, tiện tay nhón miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng.
“Này!” An Kiệt nhíu mày. “Không được ăn vụng!”
“Chà, ngon quá!”
An Kiệt khẽ mỉm cười: “Chí ít trước khi ăn cũng phải rửa tay chứ.”
Tịch Hy Thần ngây ra một lát rồi bước tới, ôm lấy ai đó hôn cuồng nhiệt. An
Kiệt bị giam giữa cái tủ bát đằng sau và một thân hình rắn chắc phía
trước, �n cưỡng đón nụ hôn nóng bỏng, bất ngờ.
“Sorry.” Tịch Hy Thần nhìn thẳng vào mắt cô vẻ say đắm. “Anh đã không kìm chế được bản thân.”
An Kiệt lúng túng, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra: “Được rồi, vậy
bây giờ làm phiền anh kìm chế một chút, em còn bận làm cơm.”
Tịch Hy
Thần vừa nghe thấy thế liền mỉm cười, tựa đầu vào vai cô dịu dàng vuốt
ve: “Mấy hôm trước có phải em đã liên lạc với trợ lý của anh không?”
An Kiệt “ừm” một tiếng: “Thì ra luật sư Âu Dương là cố vấn pháp luật của công ty anh.”
Cô được bổ nhiệm làm trợ lý cho cô ấy.
“Em liên hệ trực tiếp với anh có phải tốt hơn không?”
Hơi thở ấm áp của anh khẽ luồn qua tai khiến cô như mê dại.
“Đây là công việc, phải công tư phân minh chứ.”
“Nhưng… em là vợ anh.” Hai tay anh đã nhẹ nhàng luồn vào áo cô, quyến luyến ở
hông, đầu ngón tay nóng bỏng mang theo chút tình ý.
“Ok, lần sau em
sẽ nhớ gọi trực tiếp cho anh.” An Kiệt nhận lời một cách ậm ờ, sau đó
mỉm cười đẩy anh ra. “Còn bây giờ, thưa Tịch tiên sinh, mời anh ra ngoài tiếp khách.”
Tịch Hy Thần giả bộ thở dài một tiếng: “Cả người anh bây giờ đều là của em, em không muốn sao?”
An Kiệt đưa tay xoa trán, cảm thấy hoàn toàn bất lực trước người đàn ông
đang đứng trước mặt mình. Câu trả lời của cô là trực tiếp đuổi anh ra
khỏi đây.
Cơm nước xong xuôi, mấy người nhà họ Phác xin phép ra về,
không giữ họ ở lại lâu hơn, An Kiệt tiễn họ ra cửa. Khi quay vào, cô đã
thấy Tịch Hy Thần đứng dựa lưng vào hành lang gỗ cạnh tường, mỉm cười
nhìn cô. Lúc cô bước qua trước mặt anh, anh liền nhẹ nhàng kéo cô vào
lòng.
“Em có biết anh đã tưởng tượng giây phút này bao nhiêu lần rồi không?”
An Kiệt mỉm cười, vòng tay ôm lấy anh: “Bây giờ vẫn còn là tưởng tượng sao?”
Tịch Hy Thần trầm ngâm: “Mãi mãi không phải là tưởng tượng phải không em?”
“Vâng, tất nhiên rồi!”
Tịch Hy Thần thật chặt: “Cảm ơn em!” Cuối cùng, con người không thể kiềm chế nổi bản thân ấy kéo cô vào phòng, chậm rãi làm càn.
“Cô Giản!” Người đi theo An Kiệt vào thang máy là nhân viên của tòa soạn báo bên cạnh.
An Kiệt đặt cánh tay đang day day thái dương xuống, mỉm cười gật đầu: “Xin chào!”
“Cô có nhìn thấy chiếc xe màu đen đổ trước tòa nhà của chúng ta không?”
Khưu Toàn ghé sát tai cô, cười một cách thần bí. “Tôi vừa tới thì chiếc
xe ấy đi luôn. Chà! Tôi làm việc ở đây suốt hai năm nay mà chưa bao giờ
phát hiện ra khu này có anh chàng nào đẹp trai như thế.”
An Kiệt không kìm được lại giơ tay lên day day thái dương: “Thực ra vẫn có!”
Khưu Toàn cười nói: “Tôi tạm thời đưa ra kết luận: Thì ra thực sự có người mặc sơ mi trắng cũng vẫn rất gợi cảm.”
An Kiệt không biết phải nói sao, may là thang máy đã dừng: “Tạm biệt, cô Khưu.”
Khưu Toàn vẫn đi theo cô ra khỏi thang máy: “Tối qua bạn trai tôi cầu hôn,
thực lòng tôi có chút đắn đo. Hey! Điều này được gọi là gì nhỉ? Đứng núi này trông núi nọ?”
An Kiệt đang uống dở chai nước trái cây Tịch Hy Thần đưa cho trước lúc xuống xe, bất giác bị sặc.
“Cô không sao chứ?”
An Kiệt hắng giọng hai tiếng: “Không sao! Chúc mừng cô!”
“Chúc mừng cái gì, đã là môn đăng hộ đối thì đành phải chấp nhận chứ sao.”
Khưu Toàn chần chừ một lát rồi tiếp: “Nghe nói trước kia cô đã từng học
tâm lý học, cô nói xem có phải tôi đã mắc chứng sợ hãi tiền hôn nhân
không?”
An Kiệt mỉm cười lắc đầu: “Là phụ nữ, ai cũng vậy, đối với
chuyện hôn nhân có phần hơi nhạy cảm, so với đàn ông, họ coi trọng mối
quan hệ này hơn. Cô chấp nhận cuộc hôn nhân này có nghĩa cô rất coi
trọng đối phương, ít nhất cô đã đánh giá cao anh ta.”
“Có thể.” Kèm
theo câu nói là tiếng thở dài rất khẽ. “Không mong gặp được người tốt
nhất, nhưng cũng phải hy vọng gặp được người thích hợp chứ.”
“Thì
đương nhiên là như vậy rồi.” An Kiệt gật đầu, cuộc sống vốn là con đường tìm kiếm người thích hợp nhất với mình, không nhất thiết phải theo đuổi những mục tiêu cao xa.
“Cô Giản kết hôn
“Rồi!”
“Ồ! Chắc hẳn ông xã cô phải là một người rất xuất sắc.”
“Cũng được.”
Cửa thang máy lại mở ra lần nữa, Khưu Toàn nhìn thấy người trong thang máy đi ra, không khỏi há hốc miệng vì kinh ngạc.
Người đàn ông bước tới chổ An Kiệt đang quay lưng lại phía anh, đưa chiếc túi đang cầm: “Thuốc đau đầu, lần sau đừng cố ý đánh rơi nữa nhé!”
Thấy
anh đến, An Kiệt cũng có chút ngạc nhiên, nhưng trước những chuyện xảy
ra bất ngờ như vậy, cô đã hoàn toàn có thể làm chủ được tình huống: “Hôm nay em không thấy khó chịu nữa.”
Khóe miệng Tịch Hy Thần hơi nhếch
lên: “Cứ cầm lấy trước đã.” Nói rồi, anh đưa tay lên xem đồng hồ: “Còn
không mau vào đi? Chẳng phải đã muộn giờ làm rồi sao?”
An Kiệt thở dài: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở!”
“Không cần phải khách sáo.” Khuôn mặt anh biểu lộ vẻ tinh nghịch.
Vốn dĩ An Kiệt định giới thiệu anh với Khưu Toàn đang đứng bên cạnh, đây là phép lịch sự, nhưng đáng tiếc Tịch Hy Thần đã vội vã rời đi: “Tan làm
thì về nhà sớm một chút!” Nói xong, anh liền bước vào cửa thang máy đang mở.
“Cô Giản, cô nói “cũng được” thật là có phần tương đối hàm súc đấy.” Cửa thang máy đóng lại, Khưu Toàn nhướn mày vẻ cảm khái.
An Kiệt có chút xấu hổ: “Lần sau sẽ giới thiệu hai người làm quen.”
Khưu Toàn liên tục lắc đầu: “Không dám, không dám.” Cô vừa cười vừa nói: “Có điều, sau này tôi có thể đến tìm cô nhiều hơn được không?”
“Hả?”
“Tôi thấy thế này. Anh ấy vừa nhìn là biết thuộc tip rất khó theo đuổi, cô
nhất định phải có chút bí quyết nào đó. Ý tôi là sau này có thể nhờ cô
chỉ dạy, chứ không hề có ý gì khác, thật tâm mong muốn được chỉ dạy. Hơn nữa, tôi cũng có rất nhiều vấn đề, cô là người học tâm lý, tôi cảm thấy nói chuyện với cô rất đáng tin cậy.”
An Kiệt cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao phần lớn mọi người đều cho là cô chủ động theo đuổi đối phương?
“Cô có thể đến tìm tôi. Nếu giúp được gì, tôi sẵn lòng gđỡ.”
“Nhất định, nhất định thế rồi!”
Hai người tạm biệt nhau, An Kiệt cảm thấy không biết từ khi nào nhân duyên của mình lại trở nên tốt như thế.
Có điều, nghĩ đến vấn đề ai theo đuổi ai, An Kiệt cảm thấy không thoải
mái, rõ ràng anh là người chủ động theo đuổi cô. Có lẽ do biểu hiện bên
ngoài của Tịch Hy Thần trước mặt mọi người chẳng khác nào thánh thần bất khả xâm phạm…
Nhưng người đó có cái gì mà như thánh thần bất khả xâm phạm chứ?!