Nồi Nào Úp Vung Nấy

Chương 27: Chương 27: Chương 26.2: Gặp lại




Ngoài trời, mưa đã nhỏ dần. Những cơn mưa mùa hạ đến nhanh mà đi cũng nhanh. Trên mái che của cửa sổ, tiếng nước nhỏ tí tách hòa cùng không khí mát mẻ ùa vào phòng; Tiểu Hắc đang nằm cuộn bên chân giường lim dim khẽ vẫy tai; bóng hai người in trên nệm giường kề sát vào nhau, hợp thành một khối, tạo nên một khung cảnh ấm áp tận đáy lòng.

Thắt nốt nút thắt cuối cùng, Thảo Ngân nhìn thành quả của mình, hài lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thật không uổng công trước đây mỗi lần mấy anh em trong ngõ đánh nhau trở về, đều là cô ra tay giúp đỡ.

“Xong rồi! Cậu mặc đồ vào đi rồi ăn cháo, sau đó còn phải uống thuốc nữa.”

Bạch Công Tử lúc này vô cùng nghe lời, lập tức đem quần áo vào nhà tắm, sau đó chưa đầy một phút liền chỉnh tề bước ra. Nhìn Gà Mái nhà mình đem thịt tôm bỏ vào bát cháo nóng hổi trên bàn, lấy thêm thìa rồi cẩn thận bê đến trước mặt mình, trong lòng chàng trai nào đó ngọt như ăn mật, chỉ muốn kéo cô vào lòng, hung hăng cắn cho một hồi. Tìm mãi không có quán cháo tôm, vậy mà cô vẫn không bỏ cuộc, liền mua cháo hoa cùng tôm nướng về chế thành đồ ăn cho cậu. Ai có thể không yêu thích cô gái như vậy chứ?

“Bạch Công Tử, hôm nay không tìm được đồ cậu thích, cậu ăn tạm thế này nhé. Ngày mai, tớ sẽ nấu đồ ăn đem đến cho cậu.”

Chàng trai nào đó tiếp lấy bát cháo, nhưng không ăn luôn mà đặt lên kệ tủ đầu giường, sau đó ngồi xuống giường, kéo Gà Mái vào trong lòng mình, từ từ tốn tốn tận hưởng cảm giác hạnh phúc bình dị này. Gà Mái nhà cậu thơm quá! Da thịt bởi vì mới tắm trước cậu vài phút, mịn màng, mát lạnh như thạch hoa quả, lại tỏa ra hương thơm dịu nhẹ say lòng người như vậy, Hoàng Bách cảm thấy hít hà bao nhiêu cũng không đủ.

Gà Mái ở trong lòng cậu lại đỏ như tôm luộc, giãy giụa muốn đứng lên.

“Bạch Công Tử, cậu mau ăn đi. Ăn rồi uống thuốc. Nếu không, vết thương sẽ rất dễ bị mưng mủ.”

“Ngoan, để tớ ôm một lát.”

Cảm thấy vòng tay ai đó siết chặt, Thảo Ngân lập tức ngồi im, tai áp sát lồng ngực rắn chắc, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của ai đó mà trái tim bản thân lại đập loạn không ngừng. Cậu ấy, cậu ấy đang ôm cô.

Sau một thời gian dài mong mỏi, chờ đợi, nhớ nhung da diết, rốt cuộc cô cũng lại được ở trong vòng tay cậu ấy rồi. Giống như trước kia…

Cô nhớ biết bao vòng tay ấm áp này, lồng ngực rộng lớn luôn chào đón cô tựa vào mỗi khi buồn tủi, cả hơi thở thoảng mùi bạc hà quen thuộc của riêng cậu ấy nữa. Cô nhớ biết bao, ngay cả trong mơ cũng nhớ biết bao, mong mỏi biết bao…

“Bạch Công Tử, đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại bị thương?” Giọng cô rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như hòa vào không khí, chỉ đủ để ai kia nghe thấy.

Bạch Công Tử không đáp lời, chỉ khẽ cọ cằm trên đỉnh đầu cô, hít thở nhè nhẹ thỏa mãn, đem những rối rắm trong lòng tạm thời gác sang một bên. Gà Mái, có em bên cạnh thật tốt!

“Bạch Công Tử, thời gian vừa qua… Cậu sống có tốt không?” Có nhớ tớ không? Sao không chịu gặp mặt tớ, lại luôn trốn tránh tớ? Có phải cậu đã gặp được cô gái ấy rồi không? Cô gái khiến cậu rung động. Cho nên cậu mới không cần tớ nữa?...

Cảm nhận được sự quan tâm của cô, cánh tay Bạch Công Tử càng ôm siết hơn, như chỉ muốn đem bóng dáng nhỏ bé ấy hòa vào cơ thể mình, ngay cả thanh âm của mình cũng không thể tự kiềm chế được mà trầm khàn run run, lại mang theo mấy phần ưu thương:

“Một chút cũng không tốt.” Gà Mái ngốc! Không có em, mọi thứ thật khó khăn, tôi sao có thể sống tốt được chứ.

Không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy, thân hình bé nhỏ chợt khựng lại, ngước mắt nhìn lên. Bốn mắt nhìn nhau. Đáy mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô, chứa đựng biết bao tâm tình.

Thảo Ngân cảm thấy nhiệt độ toàn thân đột nhiên tăng cao, trước mắt hoa lên, đường nét khuôn mặt ai đó mỗi một khắc lại thêm phóng đại. Khoảng cách ngắn dần, ngắn dần…

“Staring out at the rain with a heavy heart. It's the end of the world in my mind. Then your voice…”

Ngay lúc sự nghiệp cách mạng của đôi bạn trẻ tưởng chừng như sắp thành công, tiếng chuông điện thoại phá hoại nào đó rất không thức thời vang lên.

Thảo Ngân vội đẩy lồng ngực nào đó, lúng túng nhảy xuống tìm điện thoại.

“Dạ, em nghe… Gì ạ?... Xảy ra chuyện gì?... Vâng, em, em về ngay đây…”

Tắt điện thoại, cô gái nhỏ hoảng loạn nhìn ai đó đang ngồi bên giường, rồi lại nhìn điện thoại không biết phải làm sao.

“Ở nhà có chuyện, anh Kiệt không nói rõ. Tớ, tớ phải về ngay…”

Ai đó nhìn cô, biểu tình thoải mái không một tia khó chịu:

“Ừ, cậu về đi. Tớ biết tự chăm sóc mà, đừng lo.”

Thấy vậy, cô gái nhỏ mới vội vàng vơ lấy túi sách, vẫn không quên dặn dò:

“Vậy cậu ăn cháo rồi uống thuốc đi nhé. Xong chuyện, tớ trở lại ngay.”

Sau đó, cô lại hướng Tiểu Hắc đang nằm dưới chân giường:

“Tiểu Hắc, mày ở lại với cậu chủ nhé?”

Tiểu Hắc không nói hai lời, “Gâu…” một tiếng xem như đồng ý. Thế nhưng ai đó lại không nghĩ vậy.

Chàng trai nào đó vỗ hai cái trên lưng nó, đi tới trước mặt cô gái nhỏ:

“Cậu mang Tiểu Hắc theo đi.”

“Nhưng…”

“Một mình cậu đi đường, tớ không an tâm.” Ai đó hôn nhẹ lên trán cô, mỉm cười dịu dàng.

Cô gái nhỏ đỏ mặt, nắm chặt tay, khẽ gật đầu rồi nhanh chóng mang theo Tiểu Hắc rời đi. Bạch Công Tử, chờ tớ! Tớ nhất định sẽ quay lại làm rõ mọi chuyện! Cho dù kết quả có thế nào, tớ cũng sẽ, cũng sẽ… Thổ lộ với cậu. Lần này, tớ nhất định sẽ không để vuột mất cơ hội nữa.

Phía sau, chàng trai nhìn theo bóng cô biến mất, trên môi vẫn mang theo nụ cười dịu dàng, nhưng đáy mắt lại dần dần không còn ánh sáng. Gà Mái, hẹn gặp lại…

***

Một đường chạy thẳng về nhà, vừa về đến cổng, Thảo Ngân đã thấy anh trai đang đứng chờ, bên cạnh là bố cô đang không ngừng đi đi, lại lại, vẻ mặt hai người lộ rõ sự lo lắng, sốt ruột.

“Bố, anh Kiệt…”

Vừa nhìn thấy con gái, ông bố nào đó đi nhanh đến tiếp quản chó cưng, còn anh trai nào đó thì không nói nửa lời đã kéo em gái lên xe máy, nhanh chóng phóng vụt đi.

Thấy vậy, cô gái nào đó càng hoảng sợ hơn, vừa bám chặt anh trai, vừa cố gắng gặng hỏi:

“Anh Kiệt, đã xảy ra chuyện gì?”

“Mẹ Lan nhập viện rồi.”

“Sao, sao lại thế được?” Nháy mắt, cơ thể cô gái trở nên chết lặng, âm thanh phát ra cũng thấy khó khăn. Mẹ Lan, mẹ Lan của cô nhập viện? Sức khỏe của mẹ vốn rất tốt, thói quen sinh hoạt cũng rất lành mạnh, vì sao đột nhiên lại nhập viện?

“Anh cũng không biết. Đến viện rồi nói.”

“Em, em phải báo cho Hoàng Bách. Phải báo cho cậu ấy!” Giọng cô gái thì thào nói với anh trai lại như nói một mình, bàn tay run rẩy lần mò điện thoại trong túi sách.

“Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng…”

“Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được…”

“Số điện thoại quý khách…”



Không… Không gọi được? Mười mấy cuộc liên tiếp đều không gọi được. Nhưng mà, cô vừa mới gặp cậu ấy. Lúc cậu ấy tắm, cô còn dùng điện thoại của cậu ấy mở nhạc Tiểu Hắc thích nghe. Pin còn rất nhiều, sẽ không hết pin, vì sao lại không gọi được? Không lẽ, có chuyện gì xảy ra? Hay cậu ấy biết tin mẹ nên đến bệnh viện rồi?

Đầu óc xoay vòng hỗn độn, thẳng cho đến khi tới bệnh viện, đứng trước giường bệnh của mẹ nuôi, nhìn mẹ sắc mặt nhợt nhạt ươu thương, mệt mỏi lẳng lặng nằm trên giường trong khi khóe mắt vẫn còn ươn ướt, Thảo Ngân mới tìm lại chút bình tĩnh.

Thấy mẹ mình ra hiệu im lặng, phất tay, Thảo Ngân hiểu ý, đứng ở cửa chờ mẹ đi ra.

“Mẹ, mẹ Lan làm sao thế ạ?”

Sắc mặt mẹ cô có vẻ trầm ngâm, thở dài một hơi:

“Mẹ Lan con ngất vì sốc. Bố Hải con có con riêng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.