Nồi Nào Úp Vung Nấy

Chương 6: Chương 6: Đã thân nay lại càng thân




“Ôi ngon quá! Hoàng Bách, cậu đúng là đầu bếp chính hiệu đấy!...”

Thời điểm bà Lan trở về, từ ngoài cửa đã có thể nghe thấy giọng nói lanh lảnh của cô bé nào đó đang không ngớt lời khen ngợi một người khác. Cả ngôi nhà như mang một luồng khí mới, tràn đầy sức sống vui tươi.

“Chị Minh, con trai, em về rồi đây!”

Bà Minh thấy bà chủ về, vội bịt miệng bà chủ lại, kéo vào sau cột nhà, nhỏ giọng phân trần:

“Bà chủ nhỏ tiếng một chút. Thằng Bách và bạn nó đang nấu ăn trong bếp. Chúng không cho tôi tham gia vào.”

Bà Lan nhìn theo hướng chỉ, thấy con trai đang mặc tạp dề màu xanh nước biển chỉ đạo cho cô gái nhỏ mặc tạp dề màu hồng bên cạnh đưa đồ cho mình, còn rất thân mật cùng thử thức ăn nữa. Hai mắt bà sáng lên, quay sang kéo người bên cạnh rời xa khu vực bếp, vừa đi vừa vui vẻ kể chuyện.

“Chị ra đằng này em kể chị nghe. Sáng nay em nói chuyện với cô bé rồi. Ôi, cô bé đáng yêu lắm! Em tính thế này…”

Còn cô bé nào đó vẫn đang chuyên tâm làm chân phụ bếp cho bạn, không hay biết có hai người đang nói về mình rất rôm rả.

Đến giờ cơm trưa, mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đấy. Thảo Ngân nhận sự giao phó của Hoàng Bách, đi đến chân cầu thang, cất tiếng gọi to.

“Bác Minh ơi, cơm được rồi bác.”

Chưa đầy hai phút sau, hai người phụ nữ cùng bước xuống. Một trong số đó, xinh đẹp đến mức làm cho cô bé chỉ biết đứng như pho tượng, mở thật to mắt ra nhìn. Ôi đẹp quá! Từ bé đến giờ cô chưa gặp người nào đẹp như thế này đâu.

Thấy xung quanh bỗng yên tĩnh khác thường, Hoàng Bách đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, đi ra ngoài. Cậu thấy mẹ mình mặc một chiếc váy vàng nhạt dài đến đầu gối, chân đi giày trắng, tóc bút cao thanh nhã, miệng cười thật dịu dàng, rõ ràng còn trang điểm nhẹ nữa. Tiếp đó, bác Minh đứng dạt hẳn sang một bên, đang che miệng cười thầm. Còn cô bạn nhỏ của cậu không biết bị sao, chỉ thấy cô bé nhìn mẹ cậu không chớp mắt nửa cái, mang theo si mê, hâm mộ. Đây là tình huống gì?

“Mẹ, về nhà rồi sao mẹ lại mặc thế?”

Thảo Ngân bị tiếng nói làm cho tỉnh mộng. Cô nghe thấy Hoàng Bách gọi người trước mặt mình là mẹ, mắt càng mở lớn hơn. Mẹ ư? Đây, đây rõ ràng là cô xinh đẹp ở cửa hàng hoa mà. Cô ấy là mẹ Hoàng Bách? Nhưng cô ấy trẻ như vậy, sao có thể có con trai lớn như Hoàng Bách?

Chẳng buồn để tâm đến khuôn mặt đen như đáy nồi của con trai, bà Lan đi về phía cô gái nhỏ đang kinh ngạc trước mặt, nở nụ cười khuynh đảo chúng sinh, lên tiếng:

“Chúng ta lại gặp nhau rồi! Cô là mẹ của Hoàng Bách.” Ngay từ lúc cô bé đứng trước cửa hàng, bà đã nhận ra cô bé rồi. Nhưng vì chờ đến giây phút này, vì để tìm ra yếu điểm của cô bé, bà đã phải giả bộ như không quen biết. Và bà biết được cô gái nhỏ này rất mê cái đẹp. Thế nên chỉ cần bà mặc đẹp, sẽ có thể mê hoặc cô bé. Sau đó…

Thảo Ngân chưa hết kinh ngạc, chỉ ngây ngốc “Dạ…” một tiếng.

Bà Lan cười càng thêm xinh đẹp, nắm tay cô gái nhỏ vui vẻ đề nghị:

“Nếu đã có duyên như vậy, cháu làm con gái cô nhé?” Nếu như cô bé trở thành con gái bà, nhất định cuộc đời làm mẹ của bà sẽ không buồn tẻ như trước nữa. Chứ trông chờ vào đứa con trai mặt lạnh của bà thì thật không biết đến khi nào bà mới có thể cùng con đi dạo phố, mua sắm đồ đạc.

Mắt thấy cô bạn nhỏ như bị thôi miên, chuẩn bị gật đầu đến nơi, Hoàng Bách vội đi nhanh đến, cướp bạn từ trong tay mẹ, rất không vui thay mặt bạn từ chối:

“Không được!” Sau đó kéo bạn hướng bếp thẳng tiến. Mẹ cậu như vậy là có ý gì chứ? Mẹ đang muốn dụ dỗ, cướp mất cô bạn nhỏ của cậu?

Bà Lan không cam lòng khi ước nguyện của mình đã sắp thành hiện thực, lại bị con trai thẳng thừng dập tắt. Hình tượng hiền dịu vất vả xây dựng nãy giờ đều ném sang một bên, bà nhanh chân chạy theo ôm lấy cánh tay còn lại của con nài nỉ:

“Đừng như thế mà con trai! Mẹ thật sự rất muốn có con gái! Không phải con cũng rất muốn có em gái sao? Chỉ cần con gật đầu một cái thôi! Con trai…”

Càng nghe mẹ nói, mặt Hoàng Bách càng đen lại. Đúng là cậu muốn có em gái, nhưng nhất định không phải cô bé này! Mặc dù cậu rất yêu quý cô bé, nhưng cậu không muốn cô bé trở thành em gái mình, một chút cũng không muốn.

Nhận thấy tình hình có vẻ ngày càng không tốt, bà Lan lập tức chuyển hướng, bỏ khó tìm đường dễ, quay sang ôm tay cô gái nhỏ:

“Nếu không thể làm con gái thì con dâu cũng được. Làm con dâu cô nhé? Con dâu à, gọi một tiếng mẹ đi! Gọi một tiếng thôi!”

Thảo Ngân lúc này mới hoàn toàn thức tỉnh. Tuy đã biết đến sự nhiệt tình của cô xinh đẹp từ trước đó, nhưng lúc này cô vẫn bị dọa cho hoảng sợ, nhất là từ “Con dâu” kia. Con dâu? Nhưng cô với Hoàng Bách chỉ là bạn thôi.

“Mẹ!” Tiếng rống to làm dòng suy nghĩ của mọi người đều ngắt quãng.

Tất cả đều dồn ánh nhìn về phía chàng trai duy nhất trong phòng. Hai mày cậu cau có không vui, nhưng cả khuôn mặt lại đỏ bừng. Mọi người đều thầm kinh ngạc. Thì ra chàng trai nhỏ này ngượng ngùng lại đáng yêu như vậy. Nhất là bà Lan, thân là mẹ đã bao năm nay, vậy mà giờ phút này mới biết đến bộ mặt đáng yêu này của con trai. Hơn nữa, bà còn có thể khẳng định chắc chắn, tình cảm con trai dành cho cô bạn nhỏ rất đặc biệt. Ha ha, bà đã nắm được điểm yếu của con trai rồi, sau này còn sợ không thu phục được thằng nhóc nhà mình sao.

Tuy nhiên, chàng trai nhỏ lại rất không phối hợp, bỏ lại hai người phụ nữ đang dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mình, tiếp tục kéo cô bạn nhỏ vào bếp.

Và như thế, bữa trưa vốn là buổi gặp mặt thân tình giữa cô gái nhỏ với mẹ của bạn lại biến thành buổi thu thập thông tin từ con dâu tương lai của bà mẹ xinh đẹp. Dĩ nhiên, chẳng có ai thừa nhận mối quan hệ ấy ngoại trừ bà mẹ của chúng ta.

Sau khi con dâu tương lai ra về, lúc này bà mẹ xinh đẹp mới nhớ đến bó hoa cô bé mua từ cửa hàng, vui mừng đi tìm chị giúp việc:

“Chị Minh, hoa con dâu tặng em với chị đâu rồi?” Bà phải thừa nhận dù mới tiếp xúc không lâu, nhưng bà thực sự rất thích cô bé này. Một cô bé đáng yêu, còn rất biết quan tâm đến người khác. Không như đứa con trai mặt lạnh của bà, muốn nó nói một câu yêu mẹ cũng khó khăn biết bao.

“Lúc Thảo Ngân đến, tôi có thấy cô bé cầm theo hoa. Nhưng hình như thằng Bách mang về phòng rồi.”

Nhận được câu trả lời không hề mong muốn, hai mắt bà Lan tối sầm lại, giậm mạnh gót giày đến trước cửa phòng con trai:

“Nguyễn – Hoàng – Bách! Trả lại hoa cho mẹ!”

“Đó là của con!” Người con nào đó đáp lại một cách khẳng định với thái độ bình thản, trong khi vẫn đang chăm chú nghiên cứu sách nấu ăn mới mua của mình.

Bà Lan nghe con nói xong, nổi giận bừng bừng. Bà đập mạnh vào cánh cửa trước mặt, hét lớn:

“Mau mở cửa, trả lại hoa cho mẹ! Đó là con dâu tặng mẹ và bác. Con muốn thì ra vườn mà hái. Sao lại giành với mẹ? …”

Mặc cho mẹ ở ngoài lớn tiếng đến mức nào, Hoàng Bách cũng chỉ coi như gió thoảng qua tai, vẫn cứ chuyên tâm với công cuộc nghiên cứu sách nấu ăn của mình. Trong đầu cậu thầm nhủ, hoa đó chắc chắn là Thảo Ngân tặng cho mình, tặng cho mình, tặng cho mình!

Chưa đầy một tuần sau đó, con dâu nhỏ và mẹ chồng đã trở nên thân thiết trên mức mong đợi. Dĩ nhiên, quan hệ mẹ chồng nàng dâu này vẫn chỉ có một người coi là thật. Bà mẹ chồng nào đó rất muốn có thêm đồng minh. Và cũng vì thế, bà mong muốn nhanh chóng gặp mặt thông gia hơn bất cứ người nào, với hy vọng họ sẽ về cùng phe với mình.

Bà Lan nghe nói bên thông gia cứ cuối tuần lại làm đồ ăn này nọ đặc biệt, nhân cơ hội liền ngỏ lời đề nghị được tham gia cùng. Rất thuận lợi, đề nghị này không hề gặp phải nửa lời phản đối.

Cuối tuần này, bếp nhà Thảo Ngân nhộn nhịp hơn hẳn mọi khi.

Giống như chị em tri kỉ thất lạc đã lâu, nay được hội ngộ, hai bà mẹ vừa cùng nhau rán bánh tôm, vừa trò chuyện rôm rả về những đứa con của mình. Những người còn lại đều ở bên ngoài, bao gồm ông Đạt, anh em Thảo Ngân và Hoàng Bách, bốn người vừa đủ lập thành một bàn.

“Anh Kiệt, lần này anh không được ăn của em đâu đấy! Em quỳ đã mười một ván rồi.” Thảo Ngân vừa nói, vừa liếc anh trai, e dè đặt quân bài trên tay xuống.

Thế nhưng cô bé vừa ngước nhìn lên, liền thấy anh trai hai mắt lóe sáng, khóe miệng cong hết cỡ khiến cô run rẩy.

Sau đó, cô bé đáng thương của chúng ta khuôn mặt méo mó, đổ rạp ra phía sau, vừa nhìn anh trai chia bài vừa đau khổ hướng vào bếp kêu lên:

“Mẹ ơi cứu con! Chân con sắp gãy rồi…” Đúng là cô bị vận xui ám vào người thật rồi! Từ lúc bắt đầu đến giờ ván nào cô cũng về bét. Đã là ván mười hai, dù mỗi ván cô đều đổi sang một vị trí mới thì cô vẫn thua, vẫn phải quỳ. Lúc này có nhóc Quân thì tốt biết mấy! Thằng nhóc chơi mấy trò này rất kém. Có nó thì cô cũng sẽ không thua liên tục thế này, hoặc ít nhất thì cô cũng không phải quỳ một mình. Nhưng không may cho cô là mấy hôm nay bố nó được nghỉ phép, đi học về là nó liền dính lấy bố chẳng thèm sang đây chơi nữa.

“Tự thân vận động đi con gái. Ai bảo ham chơi không vào đây giúp hai mẹ.” Liếc con gái nghiêng ngả quỳ trên chiếu, lưng tựa vào bức tường phía sau, đang đưa mắt cầu cứu mình, bà Hiền vừa cười vừa nói.

Bà Lan thấy con dâu nhà mình bị mọi người hiệp lực bắt nạt, liền bê mâm đi ra, lấy cớ giải cứu cô bé:

“Nào, nào, nghỉ ở đây thôi. Chuẩn bị ăn được rồi, mọi người dọn dẹp lại đi.” Nếu bà không ra tay, đảm bảo con dâu nhà bà sẽ bị mấy người đàn ông trong đầu không hề có khái niệm thương hoa tiếc ngọc này khi dễ không nương tay mất.

Thảo Ngân nghe đến ăn, không thiết đến chơi nữa, lập tức gạt mấy quân bài sang một bên, xông lên. Nhưng vì quỳ lâu quá, chân cô tê rần mất cảm giác, đứng cũng không vững, lảo đảo thiếu chút nữa thì lao đầu vào tường.

Ba người đàn ông thấy thế, liếc mắt nhìn nhau, cười thập phần vui vẻ. Nếu họ không nói, ai mà biết từ đầu đến cuối họ đều bắt tay nhau lừa cô bé thua chứ, ha ha…

Bà Lan nhìn con trai vui vẻ cười đùa cũng vui lây. Đứa con này của bà từ trước đến nay vốn không thích tham gia vào náo nhiệt, luôn chỉ ngồi một bên quan sát. Nay thấy con phấn khích, hăng hái chơi như vậy, bà chẳng còn ước gì nữa. Thật cảm ơn ông trời đã đưa cô gái nhỏ đáng yêu đến bên con trai bà!

Lại nói đến Hoàng Bách. Ngay đến cậu cũng phải thừa nhận, bắt nạt cô bạn nhỏ rất vui. Cô bé càng đau khổ bao nhiêu thì người đi bắt nạt lại càng hứng thú, càng muốn bắt nạt tiếp theo bấy nhiêu. Và như thế, cậu chính thức theo chân Liên Kiệt, trở thành anh em nối khố, cùng nhau hưởng thụ cuộc sống vui vẻ khi trêu chọc cô bé đáng thương.

Vậy mới có chuyện, đầu tuần mới, sau khi kết quả thi giữa kì được công bố. Thảo Ngân đang xem hoạt hình yêu thích cùng bố và anh trai trong khi chờ được ăn cơm tối. Mẹ cô đang làm thức ăn, vừa đảo rau trong chảo vừa nhẹ nhàng hỏi chuyện:

“Con gái, mẹ nghe nói đã có kết quả thi giữa kì rồi?”

Cô gái nhỏ đang cười nắc nẻ, nghe mẹ hỏi thì chết sững. Cô buồn bực liếc mắt cau mày với anh trai ngồi bên cạnh, mãi mới chậm chạp đáp:

“Dạ, cái đó… Đúng là có rồi.”

“Có rồi hả, nói bố nghe đi con gái. Điểm của con có cao không nào?” Ông Đạt ngồi bên kia, thấy đề tài là vấn đề học hành của con gái, liền tham gia vào.

“Ngữ văn con được 7 điểm rưỡi, sinh học được 7, tiếng anh được 5 rưỡi ạ.”

Bà mẹ nào đó nhìn con gái, nhướn mày, vẫn rất nhẹ nhàng tiếp:

“Hình như con quên gì đó?”

Thảo Ngân bặm môi, nhìn bố rồi lại nhìn anh trai cầu cứu. Vậy mà cả hai lại vờ như không thấy, còn giả bộ chăm chú xem TV, vỗ vai nhau cùng bình luận trong khi đó là phim hoạt hình cô yêu thích. Cô bé càng buồn bực, ấp úng trả lời:

“Còn môn toán… Thực ra, cái đó… Con, con chỉ được bốn điểm.”

“Con biết mình phải làm gì rồi chứ?”

“Dạ…”

Cô gái nhỏ ỉu xìu chia tay bố và anh trai, tiếc nuối bộ phim dang dở mà trở về phòng. Lấy giấy bút đặt lên bàn, cô bé bắt đầu công việc cần làm, trong đầu thầm suy nghĩ. Rõ ràng hôm qua cô đã xin anh trai đừng nói với mẹ rồi, anh cũng đã đồng ý, vì sao mẹ cô vẫn biết được? Là ai đã nói?

Còn bà mẹ nào đó, vừa tiếp tục xào rau, vừa nhìn con trai, cười đắc ý không thôi. Thằng nhóc này bây giờ không thể tin tưởng được nữa, lại dám vì em gái xin xỏ mà không thông báo tin tức mới cho mẹ biết. Nếu không có Hoàng Bách báo tin thì bà đã bị hai đứa con cấu kết qua mặt rồi. Bà nhận Hoàng Bách làm con nuôi đúng là không lầm!

Cộng hòa xã hội chủ nghĩ Việt Nam

Độc lập – Tự do – Hạnh phúc

ĐƠN XIN LỖI

Gửi bố mẹ và anh trai thân yêu.

Con là Lý Thảo Ngân, con gái của bố Lý Thành Đạt và mẹ Bùi Thị Hiền.

Hôm nay con viết đơn này để nói lên sự hối lỗi của mình. Mặc dù đã được bố mẹ chăm sóc chu đoán, chu cấp ăn học đầy đủ; anh trai dạy bảo tận tình nhưng thi giữa kì vừa qua môn toán của con chỉ được 4 điểm, điểm tiếng anh cũng không được tốt lắm. Con đã làm bố mẹ và anh Kiệt thất vọng về con. Con cảm thấy rất xấu hổ và áy náy với mọi người.

Con xin chịu hình phạt: quét nhà và rửa bát một tuần. Mẹ cũng có thể tịch thu bộ truyện Conan của con cho đến khi điểm của con tốt lên.

Bằng danh dự của mình và bữa ăn của Bụng Bự, con xin hứa sẽ cải thiện tình trạng học tập của mình bằng cách từ ngày mai, mỗi chiều thay vì xem hoạt hình và đi chơi, con sẽ mang sách vở sang nhà Hoàng Bách nhờ cậu ấy chỉ bài. Khi nào làm xong hết bài tập con mới trở về.

Nếu điểm thi cuối kì các môn của con không trên 6, con sẽ tiếp tục quét nhà và rửa bát một tháng, thêm vào đó sẽ không được nhận tiền tiêu vặt để bỏ vào Bụng Bự một tuần.

Ngày 31 tháng 10 năm 2004

Kí tên

Con gái Lý Thảo Ngân

“Bố mẹ, con viết như vậy được chưa?” Thảo Ngân đọc xong đơn xin lỗi của mình, ngẩng đầu nhìn bố mẹ, chớp mắt hai cái, cười lấy lòng. Nói gì thì nói, cô cũng đã đem cả Hoàng Bách vào rồi, bố mẹ cô còn có thể không hài lòng sao? Từ thời điểm hai nhà cùng nhau kết giao tình cảm thân mật, mẹ cô xem ra còn tốt với con nuôi hơn cả con gái ruột là cô đây. Thế nên, chỉ cần cô có Hoàng Bách làm lá chắn, dù trong hoàn cảnh nào cô cũng nhất định sẽ tai qua nạn khỏi.

“Ừ, nghe cũng không tồi! Thành tâm hơn lần trước rất nhiều.”

Thấy vợ gật đầu hài lòng, còn đang gắp đùi gà vào bát cho con gái, ông Đạt hiểu ý, lên tiếng vẫy con:

“Được rồi, con đặt đơn lên bàn đi. Ăn cơm cái đã! Thử xem gà nhà mình có ngon hơn đi mua không.” Vợ ông ngoài mặt thì tỏ vẻ nghiêm khắc thế thôi, thực tâm lại rất xót con. Nhớ có lần sau khi đánh con trai lằn mông vì tội đi chơi không xin phép lại còn về muộn, vợ ông trở về phòng đã khóc đúng hai tiếng đồng hồ, ngày hôm sau liền bắt hai con gà đang thời kì đẻ trứng để tẩm bổ cho con.

Thảo Ngân lập tức ném tờ giấy trong tay đi, nhanh nhẹn ngồi vào mâm chiến đấu. Gà nhà cô nuôi có khác, đúng là ngon hơn đi mua nhiều. Cũng nhờ công cô khi rảnh rỗi năng cho gà ăn đây mà!

Liên Kiệt ngồi một bên yên tĩnh ăn cơm, trong lòng thầm khinh bỉ. Sang nhà Hoàng Bách? Hừ, học ít chơi nhiều thì có! Mẹ anh là không nghĩ sâu xa nên mới đồng ý, chẳng khác nào gián tiếp đưa khỉ về với đàn. Mặc dù không còn ghét Hoàng Bách như trước nữa, nhưng anh vẫn rất không vui về cái khoản em gái và thằng nhóc đó càng ngày càng dính lấy nhau, còn anh thì càng ngày càng bị em gái ngó lơ. Phải chăng anh cũng nên học tập đám bạn, nên yêu đương rồi? Nếu không, cứ theo đà này, sớm muộn anh cũng trầm uất mà chết mất.

Đúng vậy, mùa xuân của anh đã tới thời điểm nên đến rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.