Nồi Nào Vung Nấy

Chương 13: Chương 13




Edit & Beta: Hoa Cúc

Sau khi sự kiện ‘thư tình’ qua đi, Trần Càn phát hiện gì đó không đúng. Lượng công việc của Tiền Miểu ở xã đoàn văn học trường đột nhiên tăng lên, cậu thường xuyên tới văn phòng của xã đoàn văn học, thường xuyên đánh bản thảo, kiểm tra bản thảo. Khi Trần Càn hỏi vì sao không tới thư viện soạn bản thảo, Tiền Miểu dùng một câu “Ở thư viện không có linh cảm” đuổi anh đi. Nhưng trước kia rõ ràng Tiền Miểu thường soạn thạo ở thư viện mà.

Trần Càn lập tức ý thức được Tiền Miểu tránh né mình, đấy là dùng công việc để lấy cớ khởi, thậm chí cả trong sinh hoạt. Tiền Miểu bề ngoài thì làm cho không ai có thể bắt bẻ được nhưng thái độ khách khí lại khiến người ta hận ngứa đến răng, “Cám ơn” xuất hiện rất nhiều khi hai người họ đối thoại, tất cả những chuyện này đều làm cho Trần Càn không thể chịu đựng được. Cuối cũng khi Vương Bằng Cử mịt mờ hỏi anh có phải anh cãi nhau với Tiền Miểu hay không, thì Trần Càn chặn cửa nhà vệ sinh khi Tiền Miểu rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.

“A Miểu, sao phải trốn tránh tôi.” Trần Càn chặn ở cửa WC không cho cậu đi.

“Do gần đây tôi bận nhiều việc thôi, Trần Càn để tôi ra ngoài.” Tiền Miểu sắc mặt không tốt lắm, nhưng âm thanh vẫn rất bình tĩnh.

“A Miểu! Đừng qua loa với tôi, nói rõ ràng đi, cuối cùng là vì cái gì!” Trần Càn vô cùng nóng nảy, vẫn chặn cửa không có ý để cậu đi vào, nhìn chằm chằm Tiền Miểu, yêu cầu một đáp án.

Đáp lại anh là một sự trầm mặc, Tiền Miểu không nói một câu, nửa cúi đầu đứng ở đó.

“Đừng đối xử với tôi như vậy, A Miểu. Tôi không chịu được, A Miểu. Tốt xấu gì cũng cho tôi một lý do chứ.” âm thanh Trần Càn mang theo sự cầu khẩn, nhưng Tiền Miểu vẫn như cũ im lặng. Cậu đứng dưới bóng thân thể Trần Càn, lộ ra biểu tình cứng ngắc.

Trần Càn như buông tha bỏ cánh tay xuống, nghiêng thân thể sang bên cạnh để cho cậu ra ngoài. Tiền Miểu vẫn bảo trì tư thế cúi đầu đi qua bên người Trần Càn, không nghĩ tới đột nhiên bị Trần Càn ôm chặt từ phía sau. Cậu giãy dụa …, nhưng đột nhiên dừng lại —— Trần Càn cắn cổ cậu.

“Thả tôi ra ——” âm thanh Tiền Miểu bắt đầu run rẩy.

“A Miểu, anh thích em —— không phải tình cảm bạn bè mà là yêu thích.” Trần Càn buông lỏng miệng, nhưng không có ý buông tay với Tiền Miểu. Ở tư thế này Tiền Miểu căn bản không thể quay đầu lại nhìn mặt anh, anh mới dám nói ra đây tất cả.

“Ngày đầu tiên khi anh đến phòng ngủ này, khi em chào hỏi anh cười với anh khi đó anh đã bắt đầu chú ý đến em, sau đó càng ngày càng thích, thích đến mức muốn quấn lấy em, trăm phương ngàn kế nịnh nọt em, làm bạn cùng em.”

“Anh đã chuẩn bị cứ như vậy chôn mọi thứ xuống đáy lòng, không nói cho em biết, mãi mãi làm bạn tốt của em. Cứ như vậy là tốt rồi, những vì sao đột nhiên em lại không để ý đến anh, đột nhiên bắt đầu tránh né anh.”

“Anh không thể tiếp nhận được khoảng cách bị kéo ra xa, nói cho anh biết vì sao, hử?”

“Nói cho anh biết có được không, A Miểu.”

Âm thanh Trần Càn mang theo sự dụ dỗ, anh đã nghĩ đến đáp án, dù cho hôm nay qua đi sẽ khiến anh phải đối mặt với sự chán ghét của Tiền Miểu, cũng vĩnh viễn không thay đổi.

“Sao phải ép em nói…” âm thanh Tiền Miểu còn đang run rẩy, thậm chí thân thể bị ôm cũng đã run. “Em ghen tỵ, em sợ hãi —— em thích anh.”

Trong nháy mắt bị vui sướng điên cuồng đánh trúng Trần Càn, nhanh chóng đổi tư thế xoay thân thể Tiền Miểu lại. “A Miểu, em nói thật sao? Em cũng thích anh?”

“Ừ, em cũng thích anh.”

“Em vì bai bức thư tình kia…”

“Không chỉ vì bai bức thư tình đó.” Tiền Miểu ngẩng đầu nhìn anh, con mắt đen bóng tỏa sáng.

“Khi em phát hiện mình không bình thường, em đã bắt đầu lo lắng, bắt đầu sợ hãi, bắt đầu ghen tỵ. Anh như vậy sao có thể khiến người khác không thích, em không biết khi nào anh sẽ tìm bạn gái. Lần này có người đưa thư tình, em mới hạ quyết định lảng tránh anh.”

“Sẽ không đâu A Miểu, sao anh có thể đi tìm bạn gái? Anh luôn sợ hãi em bị cướp đi.” Trần Càn vội chân thành bày tỏ.

“Giống như em sao, làm gì có ai để ý.”

“Chẳng phải có anh à?”

“Ừ —— ”

Trần Càn lại một lần nữa ôm Tiền Miểu vào lòng, Tiền Miểu lần này không kháng cự, cũng đưa tay ôm lại. “Thật tốt”, Trần Càn nghĩ thầm.

Sau khi bày tỏ tâm ý, Trần Càn kéo Tiền Miểu lên giường mình, vòng tay vòng chân ép cậu ngồi trong lòng mình.

“Sao anh lại thích em? Em không ngờ đấy, anh còn nói lần đầu tiên trông thấy em đã…” Tiền Miểu bị Trần Càn ôm, mặt có chút hồng, âm thanh cũng nhỏ.

“A Miểu, …Ừ, điểm ấy anh cần phải thẳng thắn với em. Thật ra, anh thích nam sinh có vóc dáng nhỏ, gần cùng loại với kiểu luyến đồng, nhưng có lẽ nghiêng về dáng người, tuổi cũng có chút…Ừ, còn nhỏ.” Trần Càn ấp a ấp úng nói bí mật cấm kỵ trong lòng mình. Khi vừa nói ra thì cảm thấy thân thể trong lòng cứng đờ.

“Hãy nghe anh nói, A Miểu. Khi lần đầu tiên xác định chuyện đó, hơn nữa ở trong quân doanh ở chung khiến ấn tượng về phương diện này trở nên sâu sắc. Nhưng, về sau anh thực sự thích em, tuyệt đối không chỉ vì thân thể của em. Anh cũng nói không nên lời đây là cảm giác gì, nhưng thực sự càng ngày càng thích em, lo lắng mỗi một hành động của em, hoàn toàn thuần túy khác với cảm giác hứng thú khi vừa mới bắt đầu lúc trước.” Trần Càn đặt đầu mình trên bờ vai Tiền Miểu. “Bây giờ anh say mê em đến mức em không để ý tới anh một tuần lễ nên anh băn khoăn có nên tỏ tình không, mỗi ngày còn lo lắng em thích một cô gái nào đó.”

“Ừ, em biết. Em cũng thích anh, rất thích rất thích. Em chưa từng gặp người nào chủ động chăm sóc em, nói chuyện với em như anh vậy, khi bắt đầu em rất quý trọng anh như một người bạn, càng về sau, em cũng không biết từ lúc nào đã không còn… mỗi lần thấy anh chơi bóng rổ, em luôn ước chỉ có một mình em được nhìn anh chơi.”

“A Miểu.”

“Ừ.”

“A Miểu.”

“Ừ.”

“A Miểu, A Miểu, A Miểu!”

“Ừ!”

“Anh rất vui.”

“Em cũng rất vui.”

Trần Càn nhẹ nhàng chuyển đầu Tiền Miểu lại, cúi đầu xuống hôn cậu, Tiền Miểu không từ chối. Họ hôn môi rất đơn giản, chỉ dán vào bờ môi vào nhau. Sau khi nụ hôn chấm dứt, Trần Càn lại hôn trán Tiền Miểu, một lần nữa ôm cậu vào lòng.

“A Miểu, đêm nay anh muốn ôm em.”

“Không muốn, giường quá chật.”

“Hai người bọn họ về nhà rồi, anh sẽ không làm gì.”

“Giường quá chật.”

“A Miểu ——”

“Giường thật sự quá chật.”

Vì vậy khi Cao Á Phi và Vương Bằng Cử bao lớn bao nhỏ từ nhà quay trở trường học, thì trông thấy hai người hài hòa như lúc đầu hoàn toàn nhìn không ra cái gì không được tự nhiên.

“Ài, lão Vương à, bọn họ giảng hòa nhanh như vậy sao. Trước khi đó còn không được tự nhiên mà?”

“Không biết, có lẽ ghen chiến tranh lạnh rồi.”

“À?”

“Thôi bạn gay, mi không hiểu.”

“Hả.”

Vui vẻ rót chén cốc nước quấy cà phê đưa cho Tiền Miểu và Trần Càn, Vương Bằng Cử nhỏ giọng nói thầm một câu “Bọn họ không phải thật à.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.