Edit & Beta: Hoa Cúc
Công việc của Trần Càn tính ra khá ổn định. Thời gian anh làm biên tập mạng đã được một năm rưỡi, cũng ký kết với vài tác giả trên web. Chỉ cần làm từng bước, thu nhập cũng không tệ. Kỳ thứ hai năm thứ ba đại học Tiền Miểu bắt đầu tất bật thi nghiên cứu sinh, anh cũng không có thay đổi gì lớn. Chỉ là những nơi làm bạn với Tiền Miểu biến thành thư viện và phòng tự học. Đợi đến năm thứ tư trường học bắt đầu sắp xếp thời gian thực tập, anh lại thành công dùng vài câu đóng mở tránh được sự sắp xếp của nhà trường. Tiền Miểu bên kia được người trong nhà giúp đỡ đóng một con dấu, cũng không cần đi thực tập, toàn tâm toàn ý làm phụ lục.
“Không cần gấp A Miểu, chạy chậm một chút. Cố gắng điều hòa hô hấp.” tháng tư Trần Càn bắt đầu chạy bộ với Tiền Miểu.
“Ừ, em thử xem.” Tiền Miểu chạy chậm lại, mặt nhìn về phía trước, vừa rồi chạy như vậy rất dọa người. Trần Càn ở bên cạnh cậu cùng chạy, vẫn nhìn cậu. Buổi tối đi ra chạy bộ rất tốt. Họ chạy hai vòng rồi dừng lại, Trần Càn và Tiền Miểu lại đi bộ một vòng, bốn năm vòng mới về nhà.
“Em ra nhiều mồ hôi quá, người khác cứ nghĩ em vận động nhiều, trên thực tế chỉ là dễ toát mồ hôi thôi mà.” Hơi thở Tiền Miểu đã khôi phục.
“Mười béo chín mỡ, A Miểu em có thể bảo trì sự thon thả như vậy đúng là không tệ.”
“Lại chọc em hả”
“Anh không hay nói đùa, em như vậy cảm xúc ôm cực tốt.” Trần Càn cố ý đến cạnh lỗ tai cậu nói, Tiền Miểu sau khi nghe xong đập anh một phát.
Bởi vì năm ba Tiền Miểu muốn tập chung vào việc học và ôn tập thi nghiên cứu sinh, nên thời gian họ chính thức thân mật trên giường cũng không nhiều, thường phải chọn tới chọn lui mới có. Trần Càn tuy luôn nghẹn, nhưng cũng không có oán hận gì. Tiền Miểu bởi vậy mà chủ động mấy lần, hiệu quả trao đổi tình cảm thường rất tốt.
Thi nghiên cứu chiếm tâm lý ôn tập, cũng thực chiến. Tiếng Anh như cũ vẫn là cánh cửa làm khó hàng vạn thí sinh. Dù Tiền Miểu đã một hơi học hết cấp bốn cấp sáu, cũng bị đề thi nghiên cứu sinh làm sợ đến nản. Thật ra viết văn cũng may mắn, nhưng đọc hết toàn bộ quyển sách thì quả thực không hiểu, hơn phân nửa dựa vào đoán mò. Tiền Miểu vì thế mà đau đầu một hồi.
“Đừng gấp A Miểu, anh luyện từ đơn với em được không, làm như vậy rất vất vả.”
“Không phải vấn đề từ đơn, cảm giác nghĩa từ đơn nhiều cái nhớ không nổi, xem nhiều đề mục văn vẻ mà vẫn không đúng.” Tiền Miểu cầm tập từ đơn không nổi nữa.
“Như vậy không tốt, chúng ta xem thêm các nghĩa khác. Em xem đề thi nghiên cứu sinh bên trong cũng không có nhiều từ mà, chậm rãi học dần. Học tất cả như vậy không có hiệu quả, trí nhớ sẽ giảm nhiều.”
“Được, em thử xem.”
Bọn họ cùng nhau rời giường, cùng nhau ăn sáng, sau đó một người ôn tập từ đơn một người kiểm tra từ đơn. Khi Tiền Miểu ôn tập, có ý đến nơi nào đó ghi bản nháp sẽ đi cùng Trần Càn và cho anh xem. Hai người im lặng đứng ở phòng tự học, như một không gian nhỏ tách rời yên lặng.
Chính thức đến kỳ nghỉ hè, mới là lúc chịu đựng khó khăn nhất. Thời tiết phía nam nóng bức, Tiền Miểu vì thi nghiên cứu sinh nên về nhà dạo một vòng rồi sẽ trở lại, mà Trần Càn dùng lý do công việc để ở lại cùng cậu.
Vốn phòng cho thuê nhỏ nên ấm áp bây giờ nóng bức khác thường, hai người dựa vào nhau cùng ngủ đúng là tai nạn. Phòng nhỏ không có điều hòa, chỉ dựa vào hai cái quạt điện coi như hơi miễn cưỡng. Mà Tiền Miểu thể chất lại yếu, buổi tối ngủ nhất định phải đắp chăn đến bụng, nếu không rất dễ bị cảm lạnh. Hai người mới bắt đầu còn có thể nhịn, nhưng khi nhiệt độ lên tới 38, 39 độ, cuối cùng họ quyết định tách ra ngủ.
“Ủy khuất anh rồi Trần Càn.” Tiền Miểu tự mình kéo lại giường nhiều lần, dùng khăn vải lau khô, trải thêm một tầng bông sợi mỏng, một tầng ga giường, cuối cùng mới trải chiếu.
“A Miểu, vì sao lại trải thêm bông sợi, nóng lắm đấy.” Trần Càn muốn tự mình làm nhưng bị ngăn lại.
“Dù sàn nhà bằng gỗ, nhưng trên mặt đất vẫn có khí lạnh, coi chừng phong thấp viêm khớp. Nghe lời, tách ra ngủ cũng không nóng như vậy.” Tiền Miểu sờ mặt anh.
“Anh không muốn tách ra ngủ … Anh muốn ôm em.” Trần Càn càng nghĩ càng bất đắc dĩ, sao khí trời nóng như vậy.
“…Khi nào chúng mua một một giường lớn là được…” Tiền Miểu nhỏ giọng nói xong một câu bỏ chạy đi rửa mặt, để lại Trần Càn hắc hắc cười ngây ngô.
Bởi vì thời tiết nóng bức, hai người họ buổi sáng 5 rưỡi đã tỉnh. Đi ăn sáng trước, lại ôn từ đơn. Thời tiết vẫn nóng nên họ chạy tới phòng tự học. Không thể không nói, tuy phòng tự học không có điều hòa, nhưng cái quạt trần to gần như bằng cả trần phòng học kia giảm nhiệt nhiều lắm, ở bên trong không nóng lắm. Sách trên tay Trần Càn thay đổi một quyển lại một quyển, Tiền Miểu còn cầm tài liệu giảng dạy cơ bản vẽ vòng tròn làm bút ký. Tuy nhiên nội dung không giống lắm, nhưng có người làm bạn tóm cũng không tệ. Tiền Miểu rất có nghị lực, một khi chăm chú, sẽ nhập tâm cực kỳ. Trần Càn giống như trước đây, xem một lát, lại ngẩng đầu nhìn cậu vài lần. Sau hai giờ ôn tập, Trần Càn sẽ kéo Tiền Miểu ra ngoài, vào trong hành lang đứng, đi bộ hai vòng, nói chuyện với nhau vài câu. Và khi một lần nữa đi vào ôn tập, Tiền Miểu như được tiếp đầy máu sống lại.
Đại học năm 4 đến, tất cả mọi người bận rộn thực tập tìm việc làm, Trần Càn cứ như vậy ngồi với người yêu nhỏ của mình ở phòng tự học ôn tập. Hai tuần lễ lăn giường một lần, khi cảm xúc của Tiền Miểu sa sút còn có thể dùng thêm chút nhiệt tình để cậu không có cách nào nghĩ lung tung. Tóm lại, ngoại trừ tiết chính trị đặc biệt nhàm chán, thì sinh hoạt của hai người cực kỳ phong phú. Trần Càn kiếm được nhiều tiền lời từ tạp chí, mà Tiền Miểu ôn tập cũng rất vững chắc. Đợi đến tháng 12, Trần Càn dắt Tiền Miểu đi vùng ngoại thành ngắm cảnh và đi dạo, để cậu thả lỏng tâm tình. Tiền Miểu tâm tính rất ổn định, gần đến giờ thi, cũng không cảm thấy áp lực quá lớn.
Hai ngày sau cuộc thi cuối cùng cũng đi qua, Tiền Miểu vẻ mặt buông lỏng ra khỏi trường thi. Cậu nhìn Trần Càn kéo anh kích động trở về phòng, cởi Trần Càn quần áo, cho anh một cái hôn rất nhiệt tình.
Tiền Miểu nói với Trần Càn mình thi không tệ, hơn nữa trịnh trọng biểu thị cảm ơn sâu sắc khi Trần Càn làm bạn với mình. Hai người trong ngày đó lăn lộn đến tận đêm khuya, ngày hôm sau như ý ngủ đến trưa.
Hai ngày này họ dính lấy nhau, suốt ngày ở nhà, ôm an ủi, giống như muốn phát tiết hết tất cả cảm xúc của mình. Thời gian dài làm bạn mang đến sự lên men *** khiết thơm ngọt ý nghĩ. Nếu trước đây chỉ dám nói thích thì nay hai người đã phá tan chữ “yêu”, giống như muốn khắc nó thật sâu vào trong lòng đối phương, họ lần lượt nói “I love you”.
“Em yêu anh, cảm ơn anh đã trả giá tất cả vì em, em hy vọng mãi mãi như vậy, mãi mãi bên nhau, nếu không em không biết yêu anh thế nào cho đủ…”
“Anh yêu em, anh muốn mãi mãi bên cạnh em, ủng hộ em đồng hành cùng em…”
Thời gian cuồng hoan cũng nên chấm dứt, không qua mấy ngày, Tiền Miểu bị người trong nhà thúc giục về thăm. Đại học năm thứ tư không còn buổi học nào, cuộc thi cũng đã thi xong. Tiền Miểu không có lý do gì nữa, mặt khác cũng rất nhớ nhà. Hai người vuốt ve an ủi vài ngày, thì mỗi người ngồi xe lửa về nhà. Trần Càn không biết mình sẽ gặp phải biến cố xe mặt đầu tiên trong đời, anh còn vui rạo rực nhớ bánh sủi cảo của mẹ mình.