Nồi Nào Vung Nấy

Chương 22: Chương 22




Edit & Beta: Hoa Cúc

Thứ hai, ngày 12 tháng 9 năm 2011, trời trong xanh có gió lớn.

Hôm nay mặt trời lại ló ra, độ ấm thoáng cái bay lên, thật không biết khí trời này là chuyện gì đây. Tuy nói có nắng to, nhưng gió lại rất lớn, lá trên cây bị gió thổi bay khắp nơi. Mấy người họ huấn luyện quân sự không biết có bị cát bay vào mắt không nữa.

Thứ ba, ngày 13 tháng 9 năm 2011, trời âm u nhiều mây.

Trần Càn dường như bị cảm mạo, còn rất nặng nữa. Không hiểu sao thân thể tốt như vậy mà lại không chịu được thời tiết biến hóa này, ngay cả tôi cũng không sao mà. Nhất định là do quần áo rồi, buổi tối lại còn tắm rửa nữa! Nhưng như vậy có thể nghỉ ngơi hai ngày, cậu ấy còn được như ý chạy đến giúp nhà bếp.

Lại nói buổi chiều cậu ấy đã tới rồi, không nghĩ tới không chịu được rãnh rỗi như vậy. Còn sốt nhẹ, mà không biết tự chăm sóc bản thân mình không chịu nghe tôi khuyên bảo, đúng là người ít bị bệnh chẳng phải nếm trải đau khổ gì.

Mà tay cậu ấy còn tàn hơn cả tôi, khoai tây bị lột mất hơn nửa thịt. Xem về sau cậu ấy còn cười tôi thế nào. Có cảm giác chỉ đạo hậu bối một chút thật là không tệ nha, ha ha ha ha.

Thật ra ở chung lâu rồi mới phát hiện người này nhiệt tình như ánh mặt trời. Cùng cậu ấy không có gánh nặng, rất thoải mái. Có người như vậy làm bạn rất đáng cậy, luôn thấy một tên nhóc cười hì hì thì tâm tình của mình cũng trở nên tốt hơn.

Thứ năm, ngày 15 tháng 9 năm 2011, trời nhiều mây.

Trần Càn bị bệnh lặp đi lặp lại, ngày hôm qua còn tưởng là khôi phục rồi chứ. Không biết phải chăm sóc thế nào, ở đây cũng không có điều kiện để chăm sóc tốt, hay là để cho cậu ấy đi truyền dịch, uống thuốc xem có tác dụng không.

Mấy nam sinh mà mở trò vui thì không thể nào mà khống chế được, ngay cả huấn luyện viên cũng vậy, thật nói không nên lời. Chẳng lẽ do tôi không bình thường hả? Không đúng, Trần Càn cũng chỉ cười ha ha không cảm thấy hứng thú mà, không phải một mình tôi, quả nhiên là do bọn họ nhàm chán. Trên đường đến WC trông thấy nữ sinh là dùng sức nhìn ngắm chằm chằm. Có cần khát khao như vậy không, chúng tôi ở đây mới được bao lâu đâu. Nhưng cũng khó trách đây là quân đội, buồn bực thì cũng buồn bực, do sinh hoạt quá nhàm chán.

Thứ bảy, ngày 17 tháng 9 năm 2011, trời trong xanh.

Cuối cùng bệnh của Trần Càn cũng khỏi, kéo dài thật là lâu. Nhưng mà tiểu tử này không muốn đi nữa, tôi biết ngay mà, còn nói cái gì mà chân dễ bị rút gân. Không phải lười biếng sao, được rồi, không vạch trần cậu.

Nhưng có cậu ấy thì sẽ có chủ đề để trò chuyện, đúng là không nhàm chán như trước. Ah! Lúc nào mới có thể trở về trường học đây! Tiếp tục lăn lộn như vậy về sau tôi không biết bát cơm mà chỉ biết giúp đầu bếp thái thịt thôi! Thái thịt bực bội! Thái thịt mỡ lại dính đầy tay, nhơn nhớt. Có thể thử đổi đồ ăn khác được không vậy!

Thứ ba, ngày 20 tháng 9 năm 2011, trời trong xanh.

Tôi đã biết một bí mật. Khi tắm rửa người thường vụng trộm nhìn tôi hình như là Trần Càn…

Sao có thể như vậy, chẳng lẽ cậu ấy có ý gì với tôi? Nếu như vậy, ngày đầu tiên đến quân doanh đã bắt đầu rồi sao? Cuối cùng thì tôi hấp dẫn cậu ấy ở chỗ nào vậy, chẳng lẽ lưng của tôi đẹp lắm à?

Cảm giác không tốt chút nào, nhất là khi tôi biết người nhìn lén tôi là cậu ấy, nhưng về sau tôi vẫn không tức giận được…

Cuối cùng thì chuyện gì đây, chẳng lẽ Trần Càn thích tôi? Nếu không phải có việc này thì thoạt nhìn chỉ là bạn tốt mà! Không phải nhầm rồi chứ, Fck My Life cái này lại không thể hỏi rõ. Ngày mai tôi đối mặt với cậu ấy như thế nào! Về sau đối mặt với cậu ấy như thế nào! Cuối cùng thì có phải tự tôi nghĩ ngợi lung tung hay không!

Thứ tư, ngày 21 tháng 9 năm 2011, trời trong xanh.

Vì sao tôi xoắn xuýt cả đêm kết quả buổi sáng đối mặt với cậu ấy lại thản nhiên như vậy chứ. Là do dây thần kinh của tôi quá lớn à… Thấy thế nào thì hình thức chúng tôi ở cùng nhau đều giống như bạn bè bình thường mà. Được rồi, suy đoán hồ đồ làm bản thân hồ đồ theo, chỉ là bạn tốt mà thôi.

Thứ ba, ngày 27 tháng 9 năm 2011, trời âm u.

Sắp phải rời khỏi nơi này rồi, ngược lại không quen lắm, cảm thấy không nỡ, tôi nghĩ thể chất mình là có ẩn tính M? Không thể phủ nhận ở chỗ này trải nghiệm rất nhiều, học được rất nhiều, giá trị rất cao, có nhiều kỷ niệm…

Hôm nay lão đại còn mở tiểu táo, khoai tây thịt kho tàu đúng là quá ngon. Xem ra không phải tay nghề lão đại không tốt, mà là đồ ăn cắt lớn thật sự khó làm, cũng làm khó anh ấy rồi. Về sau còn có thể liên hệ nữa, cũng không phải buồn rầu.

Trần Càn thật ra rất dính người, không biết có phải ảo giác hay không. Nhưng sống cùng cậu ấy đúng là rất vui. Nếu như cậu ấy thật sự có ý gì với tôi thì sao? Nếu cậu ấy còn thổ lộ với tôi thì sao? Đi đi đi, suy nghĩ nhiều quá.

Thứ tư, ngày 28 tháng 9 năm 2011, trời trong xanh

Ah, cuối cùng cùng cũng được ăn sắng bằng một bát cháo cải bẹ, còn tưởng rằng sẽ vui chết chứ. Đóng gói chăn mền vác lên lưng xong, giống như hành quân chiến tranh vậy. Hôm nay trở về cái gì cũng không phải làm, phải ăn thật ngon một bữa sau đó ngủ một giấc thật say. Sắp quên luôn số phòng ngủ là bao nhiêu rồi.

Thứ sau, ngày 30 tháng 9 năm 2011 trời trong xanh.

Cái tên Trần Càn này quả thật không chịu ngồi yên, mới nghỉ ngơi một ngày đã đi tìm việc làm thêm. Nhưng mà cũng rất bội phục cậu ấy ở điểm này. Còn tưởng cậu ấy tìm việc kiểu gì, kết quả lại là bán bóng bay, thật trẻ con quá đi à nha!

Ừ, cậu ấy mời tôi cùng đi, hay là thử một chút nhỉ, nghe ra cùng rất thú vị. Vương Bằng Cử và Cao Á Phi đều phải về nhà, một mình ở phòng ngủ cũng không có ý nghĩa gì.

Ngày mai sẽ gặp gỡ rất nhiều bạn nhỏ đáng yêu nha, khi còn bé tôi cũng rất thích bóng bay.

Thứ bảy, ngày 1 tháng 10 năm 2011, trời trong xanh.

Không nghĩ tới bóng bay bán được như vậy, mấy bạn nhỏ quả thật rất đáng yêu. Nhưng đứng hơn nửa ngày, chân tôi rất đau. Bán xong bóng bay đi vào quán lẩu làm một chầu thật hạnh phúc, có thịt ăn, ăn thật no, ah! Lão đại, thịt kho tàu của anh vừa so sánh đã tụt hậu rồi!

Nhưng lúc trở về thì thật khổ, chân thật sự quá đau, thế này mai làm sao rời giường nổi đây. Trần Càn nói sẽ giúp tôi xoa bóp chân, ừ, tôi vẫn chưa rõ ràng thì cuối cùng cậu ấy có ý gì với tôi hay không, sao lại cho cậu ấy xao bóp được! Nhưng không được, thực sự rất đau.

Quá trình xoa bóp rất kỳ quái, tại sao phải cởi quần, coi như là bôi dầu thuốc, cảm giác vẫn rất không đúng. Đây cuối cùng thì có tính là anh em trong phạm vi tiếp xúc tứ chi không! Tôi còn chưa hiểu Trần Càn cuối cùng có ý gì với tôi… Nhưng mà Trần Càn xoa bóp thật thoải mái, thoải mái đến mức tôi muốn ngủ, đúng là cao thủ. Để báo đáp lại, tôi cũng giúp cậu ấy xoa bóp, cảm giác, cảm thấy như vậy tâm lý mới cân bằng.

Chủ nhật, ngày 2 tháng 10 năm 2011, trời trong xanh.

Hôm nay bán bóng bay vẫn rất tốt. Thật ra rất nhiều khách hàng nữ là bị bề ngoài của Trần Càn hấp dẫn, thật hâm mộ, vẫn như hôm trước tôi và Trần Càn mát xa chân cho nhau.

Thứ hai, ngày 3 tháng 10 năm 2011, trời trong xanh.

Hôm nay sau khi chúng tôi bán xong bóng bay thì thương lượng một chút, quyết định đi chơi bù trong bốn ngày còn lại. Không thể lãng phí thời gian nhiều như! Hơn nữa làm thêm quả thật rất mệt.

Ai! Hôm nay cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi. Đi nơi nào chơi đây? Tôi muốn đi viện bảo tàng nhìn xem. Viện bảo tàng ở đây rất nổi danh kia mà.

Thứ tư, ngày 5 tháng 10 năm 2011, trời nhiều mây.

Tới viện bảo tàng thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt, quán tranh tết quá đẹp! Nhưng tiếc chỉ có thể trông thấy chúng ở viện bảo tàng. Trần Càn nói đi mô phỏng lấy hai bản, cũng không tệ nhỉ.

Đồ gốm, đồ đồng thau, đồng đen, đồ sứ gì đó đều rất tuyệt, được rồi, không miêu tả mấy thứ này trong nhật ký, quyển sách này chỉ chuyên nhớ một số chuyện thôi. Ah! Còn có bức họa gạch “Hí mật” kia nữa, thật quá xấu hổ. Tổ tông của chúng tôi đúng là, sao lại bày loại tranh đông cung này ở trong mộ chứ? Cảm giác không có cách nào nhìn thẳng được, Trần Càn biết rõ còn cố ý trêu chọc tôi, tên này thật là…

Nhưng người này sau đó lại an ủi tôi đấy, dù sao tôi không thất lạc đến như thế. Ai kia thoạt nhìn cao lớn thô kệch, thật ra là một người tốt lại rất cẩn thận. Tôi thực sự rất thích cậu ấy như vậy, sáng sủa như ánh mặt trời, thích vận động, thích cậu ấy ở trên sân bóng thoải mái đổ mồ hôi. Thật khiến người ta hâm mộ, cho dù nhìn cũng bị lây, có người bạn như vậy cảm giác thật tốt.

Ư, nếu như, Trần Càn có ý gì với tôi về chuyện kia. Tôi phải xử lý như thế nào? Làm sao để đối mặt với cậu ấy? Hoàn toàn tưởng tượng không được…Thôi rồi, không suy nghĩ nhiều nữa.

Ngày mai đi mua sắm, có thiệt nhiều đồ phải mua thêm.

Thứ năm, ngày 6 tháng 10 năm 2011, trời mát mẻ.

Mát trời nên đi dạo phố là thoải mái nhất đấy, sẽ không bị nóng, nhẹ nhàng khoan khoái. Tôi và Trần Càn đi mấy nơi xem đồ, kết quả trên tay cả hai xách đầy túi.

Trở lại phòng ngủ thu dọn cả buổi cùng không dọn hết được. Vương Bằng Cử và Cao Á Phi đã đến. Họ mang đồ ăn từ nhà mình làm, thịt ăn cực ngon, nhưng hương vị hoàn toàn không giống với quê hương chúng tôi. Lần sau tới tôi cũng muốn mang ít đặc sản.

Khi nói chuyện phiếm mọi người hay đùa, nói tới vấn đề Trần Càn được hoan nghênh nhất. Đúng rồi, Trần Càn là người tốt, lại cao ráo, lớn lên đẹp trai, nhất định sẽ rất được hoan nghênh. Ưu tú như vậy lại làm bạn tốt với tôi, hay do duyên phận nhỉ. Nếu như về sau cậu ấy có bạn gái, nhất định sẽ phải dành rất nhiều thời gian ở bên cô ấy. Không có cách nào như hình với bóng như mấy hôm nay rồi… Phi phi phi, tôi đang suy nghĩ gì….! Cậu ấy tìm bạn gái là chuyện rất bình thường mà! Ai… Không được nghĩ ngợi lung tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.