Edit & Beta: Hoa Cúc
Thứ sáu, ngày 18 tháng 2 năm 2011, trời trong xanh.
Rất nhớ anh, cuối cùng cũng được gặp mặt.
Chúng tôi ra ngoài thuê phòng, để cho cả hai có một niềm vui bất ngờ.
Em thích anh hôn và ôm em như vậy, nói ra rằng anh cần em, anh vẫn luôn quan tâm em như vậy.
Chuẩn bị vào học kỳ mới, tôi muốn thi nghiên cứu sinh, vào chuyên ngành phải học thật tốt.
Thứ ba, ngày 15 tháng 3 năm 2011, trời nhiều mây.
Cuối cùng cũng có một nơi nhỏ bé thuộc về chúng tôi. Thu dọn mệt chết người, nhưng vẫn rất vui. Cùng giường chung gối rất xấu hổ! Tuy nhiên không làm gì, nhưng nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra… Thôi tìm cơ hội nói sau, trước mặc kệ đi.
Thứ hai, ngày 18 tháng 4 năm 2011, trời trong xanh.
Tự mình rót rượu cho mình, tự mình củng cố tâm lý sắp xếp thật sự đủ rồi. Trần Càn, lão tử ngày hôm qua dùng bất cứ giá nào!
Eo xót chết đi được, cái này đúng là do làm nhiều quá… May mắn ai đó còn biết săn sóc, cháo hương vị không tệ. Lần sau còn như vậy thì kiên quyết không cho anh lên giường!
Thứ bảy, ngày 15 tháng 3 năm 2014, trời âm u.
Bắt đầu cân nhắc vấn đề trường học, tôi muốn ở lại thành phố này, nhưng không cam tâm ở trường học này, hay có gắng thêm chút nữa! Nhưng Trần Càn thì làm sao đây về sau anh sẽ đến nơi nào? Tôi rất ích kỷ muốn giữ anh lại, vì nhịn không được sự chia cách. Nếu anh muốn về nhà thì…, cùng lắm tôi sẽ đi cùng anh.
Quan hệ này không thể thẳng thắn trước mặt mọi người, không có được ủng hộ, không bao lâu nữa sẽ rời xa trường học, đi con đường nào…
Thứ năm, ngày 20 tháng 3 năm 2014, trời trong xanh.
Cám ơn anh đã trả giá tất cả vì em, em yêu anh.
Thứ sáu, ngày 21 tháng 3 năm 2014, trời trong xanh.
Vui quá hóa buồn, bị bệnh rồi. Nằm làm nũng cảm giác thật ra rất không tệ. Nhìn dáng vẻ anh lo lắng đến phát ngốc, nhưng em rất thích.
Thứ ba, ngày 25 tháng 3 năm 2014, trời trong xanh.
Giằng co vài ngày như vậy mới khỏe lên được, vẫn có cảm giác không thoải mái. Nhưng kỳ thi chuẩn bị đến rồi. Muốn ôn tập tiếng Anh, ah! Tôi ghét tiếng Anh!
Chủ nhật, ngày 6 tháng 4 năm 2014, trời trong xanh.
Ôm từ đơn, ngồi đọc. Thật là nhàm chán, nhưng có anh ở bên cạnh, thật cả đều tốt hơn.
Thứ năm, ngày 3 tháng 7 năm 2014, trời trong xanh.
Chỉ là muốn chia giường ngủ, mà cảm giác nhìn anh như con cún bị bỏ sữa vậy. Yên tâm đi! Khi nào làm vẫn có thể lên giường mà. Phốc, cảm giác mình mất giới hạn.
Thật sự rất nóng, ôn tập cũng rất bực bội.
Thứ bảy, ngày 5 tháng 7 năm 2014, mưa to.
Mùa hè, mưa to không muốn đi ra ngoài, ở trong nhà lăn ga giường… Cảm giác nhân sinh không có ý nghĩa…
Thứ sáu, ngày 18 tháng 7 năm 2014, trời trong xanh.
Vậy mà ngồi xem loại sách《 Lolita 》, anh ngứa da hả? Muốn chiến tranh lạnh phải không? Thích trẻ con là đủ rồi, nếu anh còn dám có ý kiến gì với thân thể này, lão tử một tuần không nói chuyện với anh!
Thứ ba, ngày 12 tháng 8 năm 2014, trời trong xanh.
Mùa hè dù ngủ ngon tới đâu vẫn có giác nóng nực, mệt không dậy nổi. Thể chất không tốt lại không thể ăn đồ lạnh, thật phiền.
Thứ hai, ngày 1 tháng 9 năm 2014, trời trong xanh.
Vì sao một chút mát cũng không có, gió mau xuống đây đi!
Chủ nhật, ngày 5 tháng 10 năm 2014, trời âm u.
Ôn tập chuyên ngành rất đau đầu. Chính trị quá nhàm chán…
Thứ hai, ngày 24 tháng 11 năm 2014, trời trong xanh.
Giai đoạn chạy nước rút, áp lực vẫn rất lớn.
Fck My Life em nói em áp lực lớn anh sẽ ném em lên giường, tuy lúc làm rất sảng khoái, nhưng làm xong hoàn hồn vẫn rất bực bội! Cười cái rắm mà cười! Đừng tưởng anh dỗ em vui vẻ rồi là qua!
Thứ bảy, ngày 27 tháng 12 năm 2014, trời âm u.
Tiếng Anh coi như cũng được, chính trị dường như không tốt lắm.
Chủ nhật, ngày 28 tháng 12 năm 2014, trời nhiều mây.
Bài chuyên ngành không lo.
Thứ hai, ngày 29 tháng 12 năm 2014, trời trong xanh.
Em để anh đói bụng quá rồi à, hành hạ em như thế hả. Nhưng, cả con đường này, cũng nhờ có anh. Em yêu anh, Trần Càn.
Thứ ba, ngày 6 tháng 1 năm 2015, trời trong xanh.
Lại một lần nữa chia tay nhau ở nhà ga. Vẫn nhớ anh quá.
Thứ bảy, ngày 24 tháng 1 năm 2015, trời trong xanh.
Sấm sét giữa trời quang, Trần Càn bị sắp xếp đi xem mặt… Tuy em tin tưởng anh, nhưng vẫn sợ hãi. Lần đầu tiên xúc động muốn liều lĩnh thẳng thắn với người nhà.
Thứ ba, ngày 3 tháng 2 năm 2015, trời âm u.
Tôi bị sợ hôn mê rồi, chuyện của chúng tôi bị người nhà anh biết. Bây giờ anh một mình ở trường học, làm sao bây giờ… Không được, em muốn đi gặp anh. Không thể để anh một mình đối mặt.
Em thu thập đồ đạc xong rồi, chờ em tới.
Thứ tư, ngày 4 tháng 2 năm 2015, gió lớn.
Có lẽ tôi đã đoán được kết quả này, nhưng vẫn rất khó chịu. Rất xin lỗi, mẹ, con không có cách nào. Ba, con cũng không biết sao lại biến thành thế này!
Được như ý, nhưng tôi bị đuổi ra khỏi nhà.
Thứ năm, ngày 5 tháng 2 năm 2015, mưa nhỏ
Em chỉ còn anh thôi, Trần Càn, chỉ còn anh thôi. Anh tuyệt đối không được rời xa em, em không biết em có thể làm ra cài gì đâu.
Thứ tư, ngày 18 tháng 2 năm 2015, mưa nhỏ
Năm mới hai người. Ngoại trừ ôm anh, cái gì cũng không làm.
Thứ tư, ngày 25 tháng 2 năm 2015, trời trong xanh.
Chuẩn bị thi vòng hai.
Thứ hai, ngày 20 tháng 4 năm 2015, trời trong xanh.
Thi vòng hai thành công, tôi làm được rồi!
Thứ sáu, ngày 5 tháng 6 năm 2015, trời trong xanh.
Cuối cùng cũng tốt nghiệp, chào tạm biệt gặp lại sau đại học của tôi. Trần Càn, chúng ta lại một lần nữa bắt đầu. Chỉ cần ở cùng nhau, em không sợ gì cả.
Thứ bảy, ngày 7 tháng 7 năm 2018, trời trong xanh.
Cuối cùng tôi cũng về nhà, chúng tôi cuối cùng cũng được về nhà. Em vẫn muốn mang anh tới những bãi cát này, em đã lớn lên ở đây, chúng rất đẹp đúng hay không? Những thứ này ăn thật ngon, ở nhà có thể nướng mực ở đây món mực nướng là chính tông đấy.
Tất cả vẫn như thế, bãi cát, nước biển, cây dừa, còn có gia đình em. Trần Càn, Trần Càn, Trần Càn, mùa đông đến, chúng ta về nhà anh xem tuyết, có được không?
Hoàn