Nồi Nào Vung Nấy

Chương 5: Chương 5




Edit & Beta: Hoa Cúc

Ngày hôm sau Tiền Miểu tới phòng bếp, giúp việc nấu ăn còn dậy sớm hơn mọi người, hơn nữa, cậu cần phải đi trở đồ ăn. Nhưng không phải một người đi, mà là ba người một cái xe ba gác. Trần Càn đưa mắt nhìn cậu rời giường, gấp chăn. Khi cậu lấy chậu rửa mặt và cốc súc miệng đi ra ngoài thì quyết đoán ngồi dậy đồng thời gọi mọi người rời giường. Khi Tiền Miểu ra đi thấy anh tỉnh còn bắt chuyện với anh. Một ngày huấn luyện quân sự lại bắt đầu rồi.

Huấn luyện viên Lưu khoảng hơn 30, cũng từng giày vò rất nhiều sinh viên. Lúc mắng người mắng một loạt, nếu bạn làm một động tác không tốt thì về sau cuộc sống của bạn sẽ rất thảm. Nhưng người chỉ động mồm mép đã là không tệ rồi, phó huấn luyện viên họ Ngũ, thích nhất giáo huấn trực tiếp động tay động chân. Đứng không thẳng đạp bạn một phát, bả vai hơi co lại cho bạn hai nắm đấm, hoàn toàn áp chế bằng bạo lực.

Huấn luyện viên Trần đứng bên cạnh chăm chú nhìn vui tươi hớn hở, thỉnh thoảng còn tóm được mấy đứa lười biếng. Dù Trần Càn thời xuyên chơi bóng rổ thể lực hơn người nhưng đứng hai giờ cũng ăn không tiêu, bắp chân cứng đơ sắp rút gân rồi. Anh tình nguyện chạy thêm hai vòng cũng không muốn đứng như vậy cùng với trời đấy đâu.

Thật vất vả nhịn đến giữa trưa, trông thấy Tiền Miểu bê đồ ăn dọn trên mặt đất, người phòng 208 tựa như trông thấy cứu ***. Mọi người cũng không ghét bỏ như buổi sáng trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất. Mở đồ ăn, ăn như hổ đói, đồ ăn hương vị thế nào hoàn toàn không biết.

“Mọi người ăn từ từ, khi tôi phụ trách phân đồ ăn cố ý lấy thêm một chút, không đủ lại đi lấy.”

“Ô ô ô…” Cao Á Phi trong mồm nhét một đống cơm kết quả thiếu chút nữa nghẹn trợn mắt trắng, mọi người xem mà rất bất đắc dĩ.

“Tiền Miểu, sáng hôm nay cậu làm gì?” Trần Càn cũng đói liều mạng bới cơm được một nửa mới chậm lại tốc độ.

“Ừ, đầu tiên đi trở đồ ăn, sau đó nạo cải trắng và khoai tây đến tận trưa. Ở nhà tôi chưa từng dùng dao phay, nạo lần đầu bị cắt hết vào thịt, lão đại đau lòng hung ác bắt tôi dừng lại, ha ha.”

“Tôi ở nhà cũng chưa từng vào phòng bếp, khi còn bé vì muốn uống sữa bò nóng mà thiếu chút nữa làm cháy lò.”

“Thật vậy sao? Xem ra tôi so cậu thì tốt hơn tốt một chút. Buổi chiều tôi muốn thử thái thịt, nhưng rất sợ bị đứt tay.”

“Thái lớn một chút không sao, dù sao cũng không ai biết rõ là cậu làm, nhưng đừng băm nát thớt gỗ là được rầu!”

“Ăn của cậu đi.” Tiền Miểu cười híp mắt.

“Đúng rồi, sáng nay thông báo, cơm tối hôm nay là cơm, có cải bẹ, bí đỏ, cà quả và khoai tây.”

“Ah! Không có có thịt ah!”

“Ừ, mấy người lên bảng tin lớp thử xem?”

“Thôi đi, được rồi…”

Huấn luyện hết buổi chiều sau đó cơm tối, thời điểm tắm ở gian giữa đối với Trần Càn vừa thống khổ lại ngọt ngào lập tức tới rồi. Anh không có cách nào khắc chế ánh mắt mình, nó vẫn cứ nhìn chằm chằm thân thể Tiền Miểu. Ban đầu anh nghĩ qua có nhìn một lát thôi không vấn đề gì, nhưng vừa nghĩ tới sau khi quay lại trường học bọn họ sẽ không có cơ hội tắm chung, vì vậy quyết đoán tiếp tục liếc trộm. Nhưng liếc trộm cũng chỉ một vài lần, bởi vì sợ người khác phát hiện. Cho dù như vậy, Trần Càn vẫn rất quen thuộc với tấm lưng trần của cậu, đến trình độ nhắm mắt cũng có thể vẽ lại được.

“Ah, không thể nhìn nhiều, ban ngày huấn luyện đã đủ mệt mỏi, nếu nửa đêm còn bị bóc lột thì ngày mai không nhịn được rồi.”

May mắn, Trần Càn đúng là rất cẩn thận, người bên cạnh trông thấy anh luôn nghiêng người giặt rửa cho là thói quen của anh như vậy, dù sao có tường bên cạnh cũng không có gì, thật ra không biết anh nhưng vậy vì muốn đối diện Tiền Miểu.

Dù hôm nay không bị phơi nắng, nhưng làn da Tiền Miểu phơi nắng ngày hôm qua bây giờ để lại chút dấu vết. Nhưng vẫn rất mê người. Thói quen vệ sinh của cậu rất tốt, tắm rửa vô cùng cẩn thận, dù thời gian có hạn nhưng vẫn đủ để tắm xà phòng. Trần Càn lần này không chạy trốn như trước, ngược lại trấn định nhìn toàn bộ quá trình cậu tắm rửa lau khô mặc quần áo, sau đó hạnh phúc thu thập đồ của mình rồi đi ra ngoài.

Khi họ tắm rửa xong trở về phòng ngủ. Tiền Miểu nói còn phải đi nấu cháo cho sáng mai rồi lại ra ngoài. Lúc cậu trở lại mọi người đang nói chuyện phiếm chuẩn bị ngủ. Cậu không tham dự, cởi giày sau đó yên tĩnh ngủ. Vốn sàn lạnh những vẫn sạch sẽ, rất nhanh tiếng ngáy vang lên. Chỉ có Trần Càn nghĩ đến hương vị Tiền Miểu vừa mới mang vào mà ngủ không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.