Hà Xuân Sinh nghe thấy câu này, cười khổ một cái, nghĩ thầm: Còn cần cậu nói sao? Tôi đã biết từ lâu rồi.
Chỉ là, sau khi nghe thấy Tiêu Thệ chính miệng nói ra, vết sẹo vốn dĩ đã khép lại từ lâu không biết vì sao lại bị xé rách, Hà Xuân Sinh ôm con ma men trong lòng, con ma men không an phận dụi đầu vào vai hắn cọ tới cọ lui. Hà Xuân Sinh nói: "Mau lên lầu, thay quần áo kẻo lạnh."
"Tôi không lạnh." Tiêu Thệ lẩm bẩm.
Hà Xuân Sinh nửa ôm nửa kéo Tiêu Thệ vào phòng trên lầu hai, trong phòng có bật đèn sẵn, Tiêu Xuân Thủy đã ngủ thiếp đi, để tránh đánh thức cô bé, Hà Xuân Sinh để Tiêu Thệ chờ trong phòng tắm, hỏi y: "Tôi giúp cậu lấy áo ngủ. Quần áo ở đâu?"
Tiêu Thệ đến giày cũng không cởi, nhảy thẳng vào bồn tắm ngồi, cười hì hì đáp: "Cần quần áo làm gì? Tôi muốn tắm, tắm suối nước nóng."
"Tắm suối nước nóng xong phải mặc quần áo chứ?" Hà Xuân Sinh nói với Tiêu Thệ.
Tiêu Thệ mở to hai mắt, khóe mắt, gò má đều đỏ bừng, trong mắt là hơi nước dày đặc, môi đỏ ửng, y cứ như vậy nhìn Hà Xuân Sinh, "Tắm xong lập tức đi ngủ, đi ngủ tại sao phải mặc quần áo?"
"Cậu ngủ không mặc áo ngủ sao?" Hà Xuân Sinh kiềm chế không đưa tay xoa xoa mặt y.
"Không mặc!"
"Không mặc quần áo, cùng vợ cậu ở nhà làm cái gì?" Hà Xuân Sinh ác ý hỏi.
"Vợ?" Tiêu Thệ ngoẹo cổ cười, "Vợ ở đâu ra?"
"Trần Thiến đó?" Hà Xuân Sinh hỏi.
"Trần Thiến là ai?" Tiêu Thệ "à" một tiếng, nói, "Người phụ nữ kia à? Cô ta mang thai rồi."
Tin tức này nổ ra, đến đầu Hà Xuân Sinh cũng bắt đầu đau, hắn chẳng muốn tiếp tục ông nói gà bà nói vịt với con ma men này nữa, bèn ra khỏi phòng tắm tìm quần áo ngủ cho y.
Không tìm thấy quần áo trong tủ áo. Hà Xuân Sinh nhìn thấy va li hành lý của Tiêu Thệ, tựa hồ chưa động tới, hắn đoán Tiêu Thệ đến rồi cũng không treo quần áo vào tủ. Đối với đồ đạc riêng tư của Tiêu Thệ, hắn hơi chần chừ, lại quay về phòng tắm hỏi Tiêu Thệ: "Quần áo cậu bỏ trong va li, tôi mở được không?"
Tiêu Thệ mở mắt ra, nhìn Hà Xuân Sinh, nói, "Được."
Hà Xuân Sinh thấy Tiêu Thệ mang giày ngồi trong bồn tắm, trước hết giúp y cởi giày ra, ai ngờ con ma men thừa lúc Hà Xuân Sinh vừa cởi giày, liền mở vòi hoa sen phía trên bồn tắm.
Nước lạnh xối thẳng xuống đầu Hà Xuân Sinh làm cho đầu hắn và nửa người trên đều ướt đẫm. Cũng khiến Tiêu Thệ ướt hết toàn thân.
"Hà Xuân Sinh, cậu ướt rồi." Tiêu Thệ vỗ tay, cười nói.
Hà Xuân Sinh hết cách, đành phải nhét chặt nút bồn tắm, xả nước vào bồn, nói với Tiêu Thệ: "Tôi nhường cậu, cậu cởi quần áo đi."
"Cậu lại bảo tôi cởi quần áo à?" Tiêu Thệ vẫn nhìn Hà Xuân Sinh nói.
"Không có "lại", đây là lần đầu tiên." Hà Xuân Sinh cực kỳ nhẫn nại nói, "Chẳng lẽ cậu muốn tôi cởi giúp cậu?"
"Ai nói không có, lần trước cậu bảo tôi cởi quần áo, tôi cởi, sau đó cậu ôm tôi, hôn tôi..." Tiêu Thệ vừa vụng về mở nút áo ra, vừa nói.
"Sau đó thì sao?" Hà Xuân Sinh nghe xong, không chút biến sắc hỏi.
"Sau đó, sau đó cậu không làm gì nữa." Tiêu Thệ ngửa đầu nhìn Hà Xuân Sinh, nút áo đã mở hai cái, ngực lộ ra hơn một nửa, đầu v* bên phải bởi vì lạnh mà đứng lên rồi.
"Làm gì?" Hà Xuân Sinh hỏi.
"Làm gì à? Tôi cũng không biết." Tiêu Thệ liếm môi một cái, mơ màng nói, "Tôi cũng không biết phải làm gì."
"Cậu mà không biết sao? Cậu và phụ nữ làm nhiều lần như vậy, đến con cũng có hai đứa rồi." Lửa giận trong lòng lần thứ hai bùng lên, Hà Xuân Sinh có chút không khống chế được lời nói của chính mình.
"Cái gì hai đứa? Tôi chỉ có một đứa con." Tiêu Thệ nói.
"Không phải cậu nói Trần Thiến lại mang thai sao?"
"Đó không phải con tôi." Tiêu Thệ nở nụ cười, "Cô ta sắp sinh con cho người khác rồi."
"Cậu ly hôn?"
"Không." Tiêu Thệ cúi đầu, y làm cách nào cũng không mở được cái nút áo thứ ba, "Cô ta từ lâu đã không về nhà, tôi không xen vào chuyện của cô ta."
"Sao lại không ly hôn?"
Nước dần dâng lên, Tiêu Thệ vẫn đang chiến đấu với cái nút này, y nói: "Sao lại phải ly hôn? Ly hôn, Xuân Thủy sẽ không có mẹ nữa."
"Không ly hôn, con bé cũng không có mẹ. Cô ta đã là mẹ người khác rồi."
Con ma men Tiêu Thệ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Hà Xuân Sinh nói: "Cậu quản tôi ly hôn hay không làm gì? Tôi ly hôn, mỗi ngày chạy đi tìm Hà Xuân Sinh làm sao bây giờ?"
Hà Xuân Sinh đè lại cái đầu đau của mình, hỏi: "Cậu tìm Hà Xuân Sinh làm gì?"
"Hà Xuân Sinh." Tiêu Thệ mơ màng gọi, "Tôi cũng không biết."
Nước đã ngập qua đầu gối Tiêu Thệ, y đến áo cũng chưa cởi. Hà Xuân Sinh cảm thấy đầu và thân thể bị xối ướt hơi lạnh, thật sự bất đắc dĩ, đóng cửa phòng tắm lại, cởi quần áo mình, nhảy vào bồn tắm giúp Tiêu Thệ cởi áo.
Thân thể Tiêu Thệ vẫn trắng nõn như trước, da dẻ vẫn trơn mịn, bắp thịt cân xứng rắn chắc không giống như thời niên thiếu, hai đầu v* vì ma sát mà đều đứng thẳng lên. Hà Xuân Sinh dời tầm mắt, đi cởi thắt lưng của y ra.
"Hà Xuân Sinh, sao cậu cởi sạch rồi?" Tiêu Thệ đưa tay, Hà Xuân Sinh đẩy tay y ra, không cho y ôm.
"Ôm tôi."
"Đừng nói mê sảng." Hà Xuân Sinh cởi bỏ quần dài của Tiêu Thệ, lại cởi quần lót y.
"Ôm tôi, Hà Xuân Sinh. Chúng ta cởi hết rồi, cậu có thể ôm tôi." Tiêu Thệ không buông tha, tiếp tục đưa tay ra.
"Đừng nói nhảm, tắm nhanh lên." Hà Xuân Sinh lấy một ít dầu gội thoa lên đầu y, "Nhắm mắt lại, tôi gội đầu cho cậu."
"Hà Xuân Sinh." Tiêu Thệ ôm chặt lấy Hà Xuân Sinh, hỏi: "Sao cậu lại không đến tìm tôi?"
Tận đáy lòng, Hà Xuân Sinh thầm thở dài một hơi, hắn ôm chặt Tiêu Thệ vào lòng. Lúc da thịt nóng bỏng kề sát nhau, phản ứng mà Hà Xuân Sinh cực kỳ gắng sức kiềm chế rốt cuộc vẫn xuất hiện.
"Cậu chạy mất rồi, tôi biết tìm ở đâu?"
"Hà Xuân Sinh, Hà Xuân Sinh." Tiêu Thệ lẩm bẩm với chính mình, "Sao cậu lại bỏ mặc tôi ở bên phụ nữ?"
"Là cậu tự bỏ mặc chính mình." Hà Xuân Sinh biết con ma men nói chuyện không hề nói lý, chỉ hùa theo câu chuyện của y. Hắn phải dùng ý chí rất lớn mới có thể khắc chế chính mình chỉ ôm Tiêu Thệ mà không hề làm gì.
"Tôi không thích con trai." Tiêu Thệ lặp lại.
"Tôi biết." Hà Xuân Sinh nói.
"Nhưng tại sao cậu luôn đến hôn tôi?"
"Không có "luôn", tôi chỉ hôn cậu một lần."
"Không, rất nhiều lần. Tôi vừa nhắm mắt, cậu đã đến hôn tôi. Cậu mút môi tôi, rất đau. Môi tôi rất nóng, toàn thân cũng nóng rực. Sau đó tôi vừa mở mắt, cậu đã không thấy tăm hơi." Tiêu Thệ chăm chú nhìn Hà Xuân Sinh, "Tôi không nói cho bất cứ ai, cậu nói tôi biết đi, vì sao cậu phải hôn tôi nhiều lần như vậy?"
Tay Hà Xuân Sinh bắt đầu run rẩy. Tiêu Thệ nhắm mắt lại, nói: "Rõ ràng tôi không thích con trai. Nếu tôi bị những người con trai khác hôn, tôi sẽ buồn nôn."
"Còn Hà Xuân Sinh thì sao?" Hà Xuân Sinh hỏi.
Tiêu Thệ vẫn nhắm mắt, "Hà Xuân Sinh, tôi nhắm mắt lại rồi, sao cậu còn chưa đến hôn tôi?"
Hà Xuân Sinh đặt môi mình lên môi Tiêu Thệ. Tiêu Thệ mở mắt ra, lại nhắm lại. Lòng y mơ mơ màng màng nghĩ, vì sao hôm nay mở mắt ra, Hà Xuân Sinh vẫn hôn mình?
Nụ hôn kết thúc, Tiêu Thệ rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi trong nước. Hà Xuân Sinh nhìn khuôn mặt say ngủ của y, lòng ảo não. Giữa háng căng đau không cách nào giải quyết, hắn không dám lại chạm vào Tiêu Thệ, chỉ nhìn người trước mắt, dưới nước vuốt vuốt đồ vật của mình một lúc, để trọc vật hòa vào nước.
Ngày mai tỉnh lại, Tiêu Thệ nhất định không nhớ ra bất cứ chuyện gì.
Y uống say, nói lời say làm việc ngốc, không thể xem là thật được. Hà Xuân Sinh ôm Tiêu Thệ lên, dùng khăn bọc lại, ôm ra khỏi phòng tắm, đặt lên giường, đắp kín chăn.
Tóc Tiêu Thệ hơi ẩm ướt, Hà Xuân Sinh lo tiếng máy sấy tóc sẽ đánh thức Tiêu Xuân Thủy, sau khi mặc áo ngủ vào, hắn cầm khăn lông chậm rãi giúp Tiêu Thệ lau tóc.
Lau khô một nửa, hắn lại tìm cái khăn lông khô bọc đầu Tiêu Thệ lại, để tránh bị nhiễm lạnh.
Tiêu Thệ phải mặc quần áo. Nếu đêm nay Tiêu Thệ trần truồng nằm trên một cái giường với Hà Xuân Sinh, hắn không đảm bảo mình sẽ nhịn được.
Tiêu Thệ tuy đã say khướt nhưng vẫn đồng ý để Hà Xuân Sinh mở va li của mình ra tìm quần áo. Hà Xuân Sinh mở va li, đang tìm quần áo thì trông thấy một hộp thuốc.
Loại thuốc kia là viên nén phân tán Entecavir. Hà Xuân Sinh mở sách hướng dẫn sử dụng thuốc ra xem, càng xem lòng càng nặng nề.
Đó là một loại thuốc trị viêm gan B mạn tính. Hà Xuân Sinh xem kỹ một chút, lại lấy thuốc ra xem, vỉ còn bảy viên, có ba lỗ trống, chứng tỏ đã uống ba viên.
Hà Xuân Sinh ném thuốc vào va li xong, ngồi dưới đất thẫn thờ.
Hắn không quên được năm mười hai tuổi, hắn cõng cha mình lần đầu tiên nôn ra máu đi bệnh viện khám.
Bác sĩ trả lời hắn thế này: "Cha cậu bị viêm gan B nhiều năm, bây giờ xơ gan, đây là bệnh không thể cứu được."
Hắn từng kiểm tra viêm gan B mấy lần, hắn có kháng thể. Hắn biết rất nhiều người mắc viêm gan B, lúc cha hắn nằm viện cũng từng gặp rất nhiều người xơ gan, hắn nghe cha hắn cùng người chung phòng bệnh tán gẫu, rất nhiều người không biết mình bị viêm gan B, cũng có người phát tác rất nhiều lần, cuối cùng chuyển thành xơ gan ——"Mười năm, nhiều nhất mười năm." Một người cùng phòng bệnh khẳng định, "Những người như chúng ta, đến giai đoạn xơ gan, sống nhiều nhất là mười năm, tôi chưa từng thấy ai sống qua được sáu mươi cả."
Sau khi cha qua đời, Hà Xuân Sinh không tiếp tục tìm hiểu về căn bệnh này nữa. Mặc kệ tìm hiểu thế nào, cha hắn cũng đã không kịp chữa trị.
Tiêu Thệ bị viêm gan B mạn tính sao?
Hà Xuân Sinh lấy quần áo Tiêu Thệ ra, mặc giúp y, hắn đã không còn tâm trạng nảy sinh bất kỳ ý nghĩ nào nữa. Hắn nằm lên giường, ôm eo Tiêu Thệ, dụi đầu vào lưng y. Tiêu Thệ khẽ trở mình, rồi lập tức ngủ say.
- ----
Lời tác giả: Chương sau bắt đầu góc nhìn của Tiêu Thệ, đất diễn của Hà Xuân Sinh sẽ ít đi.
Lời editor: Đoạn Tiêu Thệ khá dài, càng về sau lại càng u ám