Nơi Nào Xuân Sinh

Chương 29: Chương 29




Tiêu Thệ cảm thấy bác sĩ này cũng coi như tốt tính, giải thích rõ ràng, nhưng Dương Liễu vẫn chưa tin, chỉ là không tiện tiếp tục hỏi thăm. Đợi đến khi ra khỏi phòng bác sĩ, bà nói với Tiêu Thệ: "Tiêu Thệ, hay là chúng ta đổi bệnh viện khác đi? Lỡ như chẩn đoán sai thì làm sao bây giờ? Hay chúng ta đến bệnh viện liên kết khám thử xem sao?"

"Con có thể đem phim chụp và kết quả xét nghiệm cho bạn học của con ở bệnh viện liên kết xem trước." Tiêu Thệ nói, "Mới vừa nhập viện lại xuất viện, không biết ba sẽ nghĩ thế nào."

Tiêu Thệ lại tiến vào văn phòng, nói với bác sĩ y muốn chụp ảnh cuộn phim và giấy xét nghiệm để hỏi người bạn làm bác sĩ một chút, vị bác sĩ kia cũng không tức giận vì hành động này của y, lại còn nói: "Ừ, cũng có thể tham khảo ý kiến của những bác sĩ khác. Nếu có điều kiện, gia đình cũng có thể chuyển đến bệnh viện khác điều kiện tốt hơn, thử xem có những cách thức chẩn đoán khác không."

Có lẽ bác sĩ đã gặp rất nhiều người nhà bệnh nhân như vậy nên không để ý lắm. Tiêu Thệ nghĩ thầm, nếu như học sinh của mình bảo muốn đi tham khảo tiết dạy của những giáo viên khác, hẳn là y sẽ tức giận.

Tiêu Thệ có mấy người bạn cấp ba bây giờ làm bác sĩ, y liên lạc với Hoàng Điềm hiện đang làm việc ở bệnh viện liên kết, Hoàng Điềm lúc này mới trả lời y: "Tôi không phải bác sĩ khoa ngoại, để tôi mang đi hỏi một đồng nghiệp bên khoa ngoại xem sao."

Dương Liễu trở lại phòng bệnh, Tiêu Tình Sơn hỏi bà: "Bác sĩ nói thế nào?"

"Bác sĩ nói là viêm tuyến tụy, phải nằm viện mấy ngày." Dương Liễu ngồi trước giường, cúi đầu nói chuyện với Tiêu Tình Sơn.

"Giải lao mấy ngày cũng tốt, gần đây quá mệt mỏi rồi." Tiêu Tình Sơn nằm xuống giường bệnh, nói, "Còn vết thương của em? Đi khâu lại đi."

"Vết thương của em?" Dương Liễu tâm trạng bất an, lát sau mới nhận ra Tiêu Tình Sơn nói cái gì, "À, cũng được, lát nữa em đi."

Tiêu Tình Sơn tỉ mỉ quan sát vẻ mặt vợ mình, muốn nói lại thôi.

Tiêu Thệ trở lại phòng bệnh, thấy cha mình đang nằm trên giường, quay đầu nhìn tà dương khuất dần sau những tòa nhà cao ốc, mà mẹ thì đang ngồi bên giường, hồn vía lên mây hai tay nắm lấy nhau. Tiêu Thệ khó chịu trong lòng, thế nhưng vẫn ngụy trang đến mức thản nhiên như không. Y ngồi xổm xuống, sửa lại gối đầu cho cha, hỏi: "Ba, tối nay ba muốn ăn gì?"

"Con dẫn mẹ con đi xử lý vết thương trước đi, coi chừng sinh mủ." Tiêu Tình Sơn nói, "Ba ăn không vô, không muốn ăn."

Lúc này, điện thoại Tiêu Thệ vang lên, y còn tưởng là Hoàng Điềm, liếc nhìn thì thấy là Trần Thiến. Chiều nay xảy ra chuyện này, y quên mất Trần Thiến phải về nhà một mình.

"Anh đang làm gì thế?" Thái độ Trần Thiến không tốt lắm.

"Ba khó chịu, phải nhập viện, anh đang ở bệnh viện."

"Vậy tối nay cả nhà không về ăn cơm à? Mẹ anh không nấu cơm sao?" Trần Thiến ở đầu bên kia điện thoại nói, "Em làm sao bây giờ?"

Tâm trạng Tiêu Thệ buồn bực hẳn lên, y nói: "Em đón xe về nhà, tùy tiện nấu gì đó ăn đi. Hôm nay anh và mẹ không về ăn cơm."

"Tôi ngửi thấy mùi khói dầu là buồn nôn. Giờ này đón xe rất khó, anh bảo tôi làm sao về nhà?" Trần Thiến đầu bên kia điện thoại không nén nổi cơn giận, "Sao anh không nghĩ, tôi mang thai con ai mà phải biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này!"

Tiêu Thệ nén lửa giận trong lòng, trước mặt cha mẹ y không tiện bùng nổ. Y biết Trần Thiến luôn không xem cha mẹ mình là người thân, nhưng không ngờ cô ta lại lạnh lùng như vậy. Y gắng gượng ôn tồn nói: "Trần Thiến, em xem có thể gọi xe được không, tay mẹ bị thương, anh đưa mẹ đi xử lý một chút, vậy đi."

Tiêu Thệ lập tức cúp điện thoại. Mẹ và cha mỗi người đều nghĩ chuyện của mình, cũng không để ý y nói cái gì. Y nói với Dương Liễu: "Mẹ, chúng ta đi phòng khám xử lý vết thương đi."

Trần Thiến không gọi lại nữa, chỉ nhắn một tin nhắn, Tiêu Thệ liếc mắt thấy nội dung tin thế này: "Tôi gả cho nhà anh, anh có từng cho tôi sống vui vẻ ngày nào chưa? Sống như anh mà sống được à? Tôi bỏ thai, anh thích làm gì thì làm."

Tiêu Thệ gửi một tin nhắn trả lời: "Ba anh có thể bị ung thư tuyến tụy, có chuyện gì về nhà rồi nói được không?"

Trần Thiến không trả lời tin nhắn. Tiêu Thệ bị cô làm phiền, trong lòng giống như có bảy, tám chum tương đen, vừa đen vừa thối, cực kỳ khó chịu.

Tiêu Thệ đưa Dương Liễu đến khoa cấp cứu xử lý vết thương trên tay, bác sĩ nói cần khâu hai mũi, mấy hôm sau không được đụng nước. Dương Liễu cau mày đi khâu vết thương, không biết vì sao mà thở dài một hơi.

"Đau lắm ạ?" Tiêu Thệ hỏi.

"Không đau, Trần Thiến ở nhà ăn gì? Nó ăn không ngon miệng, lại không vào bếp được, hay là con về nấu cơm tối cho nó đi?" Dương Liễu cố gắng giãn lông mày ra, nhưng lông mày vẫn như cũ nhíu chặt lại.

"Con đưa mẹ về, đêm nay con ở đây với ba." Tiêu Thệ nói.

Dương Liễu lắc đầu bảo: "Ngày mai con phải đi làm, mẹ ở đây với ông ấy, ở đây không có chuyện gì, ba mẹ đi nhà ăn ăn cơm là được rồi. Con về trước đi, về trễ Trần Thiến lại nổi giận. Nó bây giờ đang mang thai, nóng nảy một chút cũng bình thường, con cứ nhịn nó đi."

Dương Liễu vẫn luôn đối xử rất tốt với Trần Thiến. Lúc Trần Thiến còn là bạn gái Tiêu Thệ, Dương Liễu đã rất thích cô. Trước khi Tiêu Thệ học đại học, Dương Liễu không cho y hẹn hò, thế nhưng sau khi y lên đại học, bà đã nói với y, chỉ cần là cô gái y thích, bà sẽ yêu thương không điều kiện.

Bây giờ Tiêu Thệ lại nhớ tới câu nói này của Dương Liễu, nhất thời nghĩ kĩ lại, rốt cuộc y thích cái gì ở Trần Thiến vậy? Từ lâu y đã biết giá trị quan của Trần Thiến không giống y, những thứ hứng thú ham thích lại càng khác một trời một vực, nhưng trước đây y nghĩ đàn ông và phụ nữ vốn đều là như vậy, cha mẹ y tính cách và sở thích cũng không giống nhau, cũng sống với nhau đầm ấm đó thôi. Nhưng bây giờ y lại cảm thấy giữa y và Trần Thiến gần như bất đồng quan điểm trong hầu hết những vấn đề to lớn: Chí ít là trong những vấn đề quan trọng của gia đình, cha mẹ xưa nay luôn thương lượng với nhau, y cũng chưa từng nghe cha mẹ trong lúc tranh luận nói những lời tổn thương đến tự trọng của người còn lại.

Bên tai y dường như nghe thấy giọng nói của Hà Xuân Sinh thuở còn là thiếu niên, "Đừng chơi với cô ta nữa, không đáng."

"Không cho phép cậu chơi với cô ta nữa." "Cậu cứu cô ta, cô ta chạy mất. Chạy đến chỗ đông người cũng không gọi ai đến giúp cậu. Nếu cậu ở bên cô ta, lúc cậu bệnh liệt giường không dậy nổi, cô ta nhất định cũng sẽ bỏ đi không quay đầu lại."

Mỗi lần y và Trần Thiến cãi nhau, y luôn muốn hỏi cô một câu: "Nếu anh nằm trên giường bệnh, em có chăm sóc anh không?"

Y chưa từng hỏi ra lời, đáng sợ chính là, y dần dần cho rằng những lời Hà Xuân Sinh nói rồi sẽ trở thành sự thật.

Đêm đó về đến nhà đã hơn bảy giờ, y cảm thấy nấu cơm không kịp, dọc đường mua một ít cháo trắng về nhà. Về đến nhà, đèn đuốc sáng choang, Trần Thiến ngồi trên sô pha xem chương trình giải trí, TV cười ha ha, Trần Thiến cũng cười. Một trong những điều Trần Thiến chỉ trích cha mẹ Tiêu Thệ là mỗi đêm bọn họ nhất định phải xem TV hai giờ, khiến cô không thể xem được chương trình mình thích.

Lòng Tiêu Thệ nguội lạnh. Trần Thiến thấy Tiêu Thệ trở về cũng không nói gì, nụ cười trên mặt biến mất, dáng vẻ cứ như tủi thân lắm, nói: "Em đói lắm."

"Anh có mua cháo trắng." Tiêu Thệ đặt cháo lên bàn ăn.

"Cháo trắng không có mùi vị gì, em ăn không vô." Trần Thiến nói. TV bật rất lớn tiếng, cô vừa xem vừa nói. Tiêu Thệ để ý thấy thùng rác dưới chân cô có một ít vỏ bánh hoa hồng.

"Em ăn gì chưa?" Tiêu Thệ hỏi.

"Chưa, em ăn không thấy ngon, không ai nấu cơm, em lại không thể vào bếp, em vừa vào bếp lập tức buồn nôn." Trần Thiến nói.

Tiêu Thệ không bóc trần cô, hỏi: "Vậy em không ăn cháo trắng thì muốn ăn gì?"

"Muốn ăn cháo thịt nạc, anh bỏ một ít thịt nạc vào nấu cho em ăn đi."

Tiêu Thệ đi vào nhà bếp, cắt một chút thịt nạc, mang cháo trắng đi đun sôi, bỏ thịt và muối vào, đổ ra bưng đến cho Trần Thiến ăn. Mặc dù chính y cũng đói, nhưng lại hoàn toàn không nuốt nổi.

Sau khi ăn cháo thịt nạc, Trần Thiến cuối cùng cũng nhớ đến cha mẹ Tiêu Thệ, hỏi: "Ba anh bệnh gì vậy? Anh nói ung thư tuyến tụy sao? Rất nghiêm trọng à?"

"Có lẽ là vậy."

"À, dù sao ba anh cũng có bảo hiểm y tế, chắc không tốn nhiều tiền đâu nhỉ?" Trần Thiến hỏi, "Phải nằm viện bao lâu?"

Lúc học cấp ba, Trần Thiến kết quả học tập bình thường, không cố gắng học hành, thi đại học điểm rất thấp, miễn cưỡng trúng tuyển vào một chuyên ngành phi sư phạm không nổi tiếng của đại học sư phạm, lên đại học lại bận rộn hoạt động ngoại khóa, chưng diện và yêu đương, đa số môn học chỉ vừa đủ qua môn. Lúc trường học cử người đi học nghiên cứu sinh, bởi cô có khả năng giao tiếp cực mạnh, mối quan hệ với người hướng dẫn vô cùng tốt, hoạt động ngoại khóa nhiều điểm vô cùng, nên mặc dù điểm chuyên ngành không tốt, lại vẫn lấy được một suất cử tuyển. Nếu để cô thi vào, có lẽ cô sẽ thi không đậu. Mặc dù luôn cảm thấy Trần Thiến không thích học hành, Tiêu Thệ cũng không ngờ tri thức của Trần Thiến lại hạn hẹp đến mức độ này, trước bệnh ung thư cô không hỏi chữa được không, mà lại hỏi phải nằm viện bao lâu.

"Chưa chắc đã trị được."

Vẻ kinh ngạc của Trần Thiến tuyệt đối không phải giả vờ, cô nói: "Bây giờ y học phát triển như thế cũng không trị được sao?"

Tiêu Thệ biết trong lòng Trần Thiến nghĩ gì, nhưng hy vọng của cô sợ là tan vỡ rồi, Tiêu Thệ nói: "Mẹ anh phải chăm sóc ba anh, gần đây sẽ không về nhà nấu cơm. Không biết phải nằm viện bao lâu, có thể sẽ phải phẫu thuật, cũng có thể sẽ phải hóa trị. Nói không chừng phải ở bệnh viện nửa năm đến một năm." Đây là lời lúc nãy Hoàng Điềm nói với Tiêu Thệ qua điện thoại. Hoàng Điềm nói bác sĩ khoa ngoại chỗ bọn họ đề nghị Tiêu Tình Sơn trước tiên cứ trị liệu theo phương án của bệnh viện nửa tháng, nếu không có chuyển biến tốt thì tính đến phương án tiếp theo, có lẽ khả năng ung thư tuyến tụy rất cao.

Sắc mặt Trần Thiến trở nên khó coi, cô nói: "Anh nói em đang mang thai, mỗi ngày đi làm, về nhà còn phải tự mình nấu cơm?"

"Anh có thể nấu cơm."

"Chờ anh đi làm về mua thức ăn nấu cơm, không phải tôi sẽ chết đói à?" Trần Thiến rốt cuộc cũng nổi điên, "Anh có lầm không?"

"Em sợ đói, vậy ăn cơm ở nhà ăn trường học rồi hãy về."

"Nhà ăn trường học có thể ăn sao? Một bữa cơm trưa tôi đã buồn nôn muốn chết, anh còn bảo tôi phải ăn cả bữa tối à?"

Tiêu Thệ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, TV lại ồn ào, y liền tắt TV. Nào ngờ hành động này lại càng chọc giận Trần Thiến: "Anh tắt TV của tôi làm gì! Nhà anh cả ngày chiếm TV, mấy trăm năm nay tôi không được xem chương trình tôi thích, anh tắt làm gì hả! Ba mẹ anh không ở nhà cũng không cho tôi xem à?"

Tiêu Thệ không muốn để ý tới cô nữa, vào phòng đóng cửa lại. Không bao lâu sau, y nghe thấy Trần Thiến khóc trong phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.