Sau khi Hà Xuân Sinh mời Tiêu Thệ vào nhà, Tiêu Thệ mới hậu tri hậu giác hỏi: "Cậu mua nhà dưới lầu nhà tôi?"
Đợi đến lúc Tiêu Thệ bước vào nhà, Hà Xuân Sinh đóng cửa lại, kéo tay Tiêu Thệ, đặt y lên cửa, hôn lên môi y.
Nụ hôn như vũ bão khiến Tiêu Thệ không thể không hé môi, tiếp nhận Hà Xuân Sinh xâm lược. Đầu lưỡi Hà Xuân Sinh dây dưa, khiến từ mũi chân y bắt đầu run rẩy.
Hôn xong, Tiêu Thệ đã quên mất mình muốn hỏi gì. Hà Xuân Sinh vuốt ve gương mặt y, nói: "Cậu nói tôi muốn làm gì cũng được."
Tiêu Thệ khẽ thở dài, Hà Xuân Sinh nhìn y, y cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Hà Xuân Sinh.
"Tôi muốn cậu, được không?" Hà Xuân Sinh giữ lấy gương mặt Tiêu Thệ, khiến y nhìn mình.
"Muốn đến mức nào?" Tóc Tiêu Thệ rối loạn, kính đã rơi mất, lúc y hỏi vấn đề này, trong mắt dường như có chút tuyệt vọng.
"Chỗ này cũng cho tôi." Hà Xuân Sinh khẽ khàng đặt tay lên chỗ trái tim Tiêu Thệ.
"Đã là của cậu rồi." Tiêu Thệ khổ sở nói.
"Không đủ."
Tiêu Thệ liếm môi, Hà Xuân Sinh lần thứ hai bao phủ lấy môi lưỡi y, lại càng kịch liệt hơn lúc nãy, mãi đến tận khi Tiêu Thệ cảm thấy khó mà đứng thẳng nữa, không thể không dùng tay nắm lấy cái gì đó. Y nắm chặt tay nắm cửa phía sau lưng, đầu ngón tay đau đớn, cũng không ôm lấy Hà Xuân Sinh. Trong nháy mắt đó, y nghĩ rốt cuộc những chuyện này có ý nghĩa gì? Bất luận sau này Hà Xuân Sinh rời đi hay ở lại, y cũng đều thống khổ, chỉ khác nhau ở chỗ, thống khổ vì chính mình liên lụy đối phương, hay là thống khổ vì đối phương cô phụ mình —— nếu như đã chuẩn bị tâm lý trước, nếu như nói thật chỉ muốn ngủ với hắn, sự thống khổ này sẽ giảm đi một chút chăng?
Hà Xuân Sinh rốt cuộc cũng ngừng hôn y.
Hà Xuân Sinh nhẹ nhàng gỡ bàn tay y khỏi tay cầm cửa, ôm y vào lòng.
"Cứ từ từ đi, không vội." Hà Xuân Sinh như đang thì thầm với chính mình, lại giống như đang nói với Tiêu Thệ.
Tiêu Thệ im lặng ở yên trong lòng hắn một lúc rồi rời ra. Y hỏi Hà Xuân Sinh: "Ở lại à?"
"Ừ. Bây giờ ban ngày đến phòng làm việc, buổi tối về đây. Một thời gian ngắn nữa tôi sẽ chuyển phòng làm việc đến đây." Hà Xuân Sinh nói cho y nghe kế hoạch của chính mình.
Ngôi nhà tầng trệt Hà Xuân Sinh mua tuy có sân trước, nhưng cũng không thích hợp để làm việc. Tiêu Thệ nhớ tới mảnh đất rộng trồng cỏ lam của hắn, cảm thấy hắn chạy tới chạy lui như vậy phiền phức cực kỳ.
"Như vậy không tiện lắm đâu." Tiêu Thệ nghĩ, cậu ấy vì mình mà gắng gượng, sớm muộn cũng sẽ có ngày cảm thấy phiền.
"Không có gì không tiện cả." Hà Xuân Sinh nhìn Tiêu Thệ, nói, "Trước đây có một thời gian tôi làm công trong thành phố, cuối tuần quay về nhuộm vải lam, lúc đó tôi còn chưa có ô tô, toàn chạy xe đạp. Hồi còn nhỏ, cậu cũng biết tôi mỗi ngày đều đạp xe đi về mà."
Tiêu Thệ cũng không nói gì nữa. Bởi vì bản thân mình mà bận rộn, cùng với vì người khác mà bận rộn, cuối cùng cũng không giống nhau. Hà Xuân Sinh sống tự do tự tại, thích ý cực kỳ, thế nhưng Tiêu Thệ lại làm hắn không thể nhàn nhã thích ý như vậy được nữa.
Tiêu Thệ rốt cuộc cũng phát hiện, hết thảy bất an sinh ra đối với Hà Xuân Sinh đều bắt nguồn từ mối quan hệ đã tan vỡ với Trần Thiến. Năm đó lúc yêu đương nồng nàn nhất, Trần Thiến gần như mỗi ngày đều nói với y một câu em yêu anh. Nhưng cho dù vậy, hễ bảo cô làm ra bất kỳ thay đổi nào vì y, đều là làm cô thống khổ. Cô sẽ không vì y mà từ bỏ những thứ mình thích; y cũng vậy, y không muốn vì Trần Thiến mà thay đổi bất cứ điều gì, giống như cô nói vậy, trở nên cầu tiến, trở nên một lòng muốn kiếm tiền.
Y cảm thấy, tình yêu vốn dĩ không có sức mạnh đến thế, đi ép buộc hai người trưởng thành không giống nhau đối mặt với thế giới bằng phương pháp giống nhau.
Tiêu Thệ nói với Hà Xuân Sinh: "Tôi về nấu cơm, tối nay đến nhà tôi ăn cơm đi."
Hà Xuân Sinh ở dưới lầu nhà Tiêu Thệ, cũng đem một vài công việc tới đây làm. Ví dụ như khắc khuôn hoa, vẽ lên vải, tráng keo.
Những năm gần đây, lúc đầu là Diệp Thanh Thanh trả lương cho Hà Xuân Sinh, sau đó, Hà Xuân Sinh dùng tiền tiết kiệm đầu tư vào "Lam Y", bây giờ đã có khoảng 30% cổ phần. Mỗi khi Lam Y có lợi nhuận, hắn đều sẽ được chia phần. Nếu như không có yêu cầu khắt khe về chất lượng, bản thân Hà Xuân Sinh cũng không có gì khác để làm, theo lý thuyết mà nói, Hà Xuân Sinh chỉ cần hoàn thành thiết kế hoa văn, những công việc sau đó đều có thể giao cho người khác làm cả.
Kể cả việc nhuộm màu, Diệp Thanh Thanh và Diệp Lam sớm đã nằm lòng, mặc dù các cô luôn cảm thấy tay nghề của mình còn hạn chế, Hà Xuân Sinh lại không cho là vậy —— y cho rằng đó chỉ là sự khác biệt của phong cách mỗi người mà thôi.
Trước khi Hà Xuân Sinh dọn ra ngoài, hắn đã có một cuộc nói chuyện với Diệp Thanh Thanh và Lâm Tĩnh. Hắn thẳng thắn nói với các cô, hắn nhất định phải đến bên cạnh Tiêu Thệ, công việc là để mưu sinh, cuộc sống của hắn đã có bảo đảm, hiện tại hắn xem chuyện ở bên Tiêu Thệ là mục tiêu của đời mình. Về công việc, hắn sẽ buông khá nhiều, ít nhất chủ nhật hắn sẽ không tiếp tục làm việc nữa, hắn hy vọng Diệp Thanh Thanh có thể nhận một hai đồ đệ, tránh trường hợp công trình đòi hỏi làm gấp lại không làm kịp.
Diệp Lam là học sinh khối nghệ thuật, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học cũng bắt đầu bận bù đầu. Chủ nhật thường sẽ thi thử, cô bé cũng không rảnh quay lại phòng làm việc. May mà gần đây các đơn hàng đều rất đơn giản, chủ yếu chỉ cần nhuộm tương. Diệp Lam nghỉ hè xong cũng sẽ rời Nham thành đi học đại học, vì vậy bất luận thế nào, Diệp Thanh Thanh cũng phải bắt đầu hướng dẫn đồ đệ.
Diệp Thanh Thanh và Lâm Tĩnh đều thấy không thành vấn đề, mười năm qua, công việc của Hà Xuân Sinh chính là cuộc sống của hắn, cuộc sống cũng chính là công việc, trong phòng làm việc ai cũng nghỉ ngơi, chỉ có Hà Xuân Sinh luôn luôn chuyên cần. Các cô khích lệ Hà Xuân Sinh nên dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình, có điều khích lệ xong lại cảm thấy hơi thừa thãi rồi.
Cho đến hiện tại, các cô mới phát hiện Hà Xuân Sinh có vẻ không quan tâm gì cả, nay chủ động lên lại đáng sợ như vậy.
Hà Xuân Sinh điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi gần như ăn khớp với sinh hoạt của Tiêu Thệ. Mỗi sáng Tiêu Thệ vội vàng đưa con gái đi nhà trẻ, luôn có thể tình cờ gặp Hà Xuân Sinh dưới lầu.
Nhà trẻ nằm trong trường trung học bên cạnh, bởi vì Tiêu Thệ bảy giờ hai mươi phút đã phải đến trường dạy tiết đầu, Tiêu Xuân Thủy luôn là người bạn nhỏ mỗi ngày đến nhà trẻ sớm nhất. Từ nhà Tiêu Thệ đến nhà trẻ chỉ cần đi bộ qua sân thể thao, đi sang bên kia đường, gần vô cùng. Từ khi chú Hà gia nhập đội ngũ đưa cô bé đi học, Tiêu Xuân Thủy vô cùng hài lòng, mỗi ngày đều mong đến lúc đi học.
Hà Xuân Sinh cùng Tiêu Thệ đi hết đoạn đường, lại theo y đến lớp học, sau đó ra cổng trường mua bữa sáng. Vài ngày như vậy, đồng nghiệp Tiểu Tào chú ý thấy Hà Xuân Sinh vẫn hay đi cùng Tiêu Thệ, bèn hỏi y: "Thầy Tiêu, anh chàng đẹp trai mỗi sáng hay cùng thầy đi từ sân tập sang là ai vậy?"
"Là một người em họ xa của tôi." Tiêu Thệ bịa ra một lời nói dối hợp lý.
"Kết hôn chưa?" Tiểu Tào đế thêm vào, "Không phải tôi hỏi đâu, là bạn tôi, cô ấy muốn tìm một người bạn trai. Em họ của thầy xem ra là người tốt."
"Hình như cậu ấy có đối tượng rồi." Tiêu Thệ nói xong, bỗng nhiên tự thấy căm ghét bản thân, lại nói tiếp: "Tôi sẽ giúp cậu hỏi một chút."
"Anh ấy bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì vậy?" Tiểu Tào hỏi.
"33."
"Già như vậy ư?" Tiểu Tào kinh ngạc thốt lên, "Nhưng trông chỉ như hai mươi mấy tuổi thôi!"
Tiêu Thệ không tiếp tục tán gẫu chủ đề này với Tiểu Tào nữa.
Mỗi ngày vào xế chiều, trước đây Tiêu Thệ lợi dụng giờ nghỉ giải lao vội vã đi đón Tiêu Xuân Thủy, rồi quay lại dạy nốt tiết tự học cuối, mãi đến tận sáu giờ học sinh mới ra về. Có lúc Dương Liễu nấu cơm, có lúc Tiêu Thệ về nấu, mà khoảng thời gian này Dương Liễu khá cực nhọc, vừa trông Tiêu Xuân Thủy lại vừa phải nấu cơm tối. Nhưng từ sau khi Hà Xuân Sinh chuyển tới, mỗi ngày hắn đều có thể tình cờ gặp Tiêu Thệ ở sân thể thao, cùng nhau đón Tiêu Xuân Thủy về nhà, sau đó lên nhà Tiêu Thệ giúp đỡ Dương Liễu một tay, trông Tiêu Xuân Thủy, cho đến khi Tiêu Thệ tan làm về nhà.
Cơm tối Hà Xuân Sinh luôn ăn ở nhà Tiêu Thệ. Vài ngày sau đó, cứ khoảng □□ giờ mỗi ngày, hắn sẽ mua một ít thức ăn mang đến cho Dương Liễu.
Dương Liễu ra ngoài bất tiện, trước đây thức ăn thường do Tiêu Thệ khoảng bảy, tám giờ tối đến siêu thị gần đó mua, một lần mua cho vài ngày, trữ trong tủ lạnh dùng dần.
Dương Liễu hơi băn khoăn, nói với Tiêu Thệ Hà Xuân Sinh khách sáo quá mức rồi.
Bình thường ăn cơm tối xong, Tiêu Thệ sẽ cùng Tiêu Xuân Thủy ra ngoài chạy bộ hoặc hóng mát. Mấy ngày gần đây, Hà Xuân Sinh cũng tham gia vào hoạt động này của bọn họ. Tối hôm đó, Tiêu Xuân Thủy gặp được đứa trẻ nhà hàng xóm trên sân thể thao, cả hai đều mừng rỡ. Tiêu Thệ và Hà Xuân Sinh chầm chậm tản bộ dọc theo đường chạy, người lui tới không nhiều, Tiêu Thệ nghĩ đi nghĩ lại, không biết nói thế nào với Hà Xuân Sinh.
Hà Xuân Sinh dùng cách thức xâm lấn mà tiến vào cuộc sống của Tiêu Thệ, khiến y bất ngờ không kịp chuẩn bị. Giữ chặt lấy y uy hiếp, lại khiến y không cách nào nói không. Chỉ cần nhớ tới mười chín năm trước chính mình bỏ trốn khiến cho Hà Xuân Sinh từ đó không tiếp nhận ai nữa, y căn bản sẽ không cách nào nói ra bất cứ lời từ chối nào với Hà Xuân Sinh.
Đến vòng thứ ba, Tiêu Thệ cuối cùng cũng mở miệng, y nói: "Hà Xuân Sinh, đồng nghiệp Tiểu Tào của tôi nói, muốn giới thiệu đối tượng giúp cậu."
Hà Xuân Sinh nhìn Tiêu Thệ, trời tối, trông không rõ vẻ mặt hắn. Tiêu Thệ cân nhắc câu chữ, nói: "Tôi không thể làm chậm trễ cậu như vậy mãi được."
"Không liên quan đến cậu." Hà Xuân Sinh quay đầu nhìn đường chạy, "Tôi vốn định sống một mình cả đời."
Tiêu Thệ ngẫm lại cuộc hôn nhân hỏng bét của mình, nói: "Một mình cũng tốt, không có ràng buộc, không buồn không lo." Nói xong, y lại nhìn Hà Xuân Sinh, "Không có gánh nặng nào phải gánh, tốt vô cùng."
Dường như trong bóng tối, Hà Xuân Sinh cười, "Đúng vậy, lúc chết nói không chừng một mình nằm trong nhà ba ngày mới có người nhặt xác, có điều dù sao cũng chết rồi, cũng không có gì không tốt."
Lòng Tiêu Thệ bỗng dưng cảm thấy khó chịu, lại không biết nên nói cái gì.
Hà Xuân Sinh nói tiếp: "Tôi bây giờ không muốn một mình nữa."
Tiêu Thệ nuốt ngụm nước bọt, nói: "Vậy cậu có thể tìm một người thích hợp... Một người không có quá nhiều gánh nặng, cùng cậu sống cả đời..."
"Tiêu Thệ, trừ cậu ra, tôi sẽ thấy bất cứ ai cũng không thích hợp." Hà Xuân Sinh ngắt lời y, "Không phải cậu, tôi chỉ muốn sống một mình."
Trong đêm tối, Tiêu Thệ đứng thẳng người, y nói với Hà Xuân Sinh: "Nhưng tôi cũng không phải chỉ có một mình."
"Tôi biết." Hà Xuân Sinh nghe thấy tiếng cười của Tiêu Xuân Thủy cách đó không xa. Trong đêm tối, tiếng cười trẻ thơ vang dội mà ấm áp.
"Tôi không giống như cậu tưởng tượng đâu, mười chín năm rồi cậu không gặp tôi." Tiêu Thệ cúi đầu, "Mười chín năm trước, chúng ta cũng nói với nhau không được bao nhiêu câu. Cậu không hiểu tôi đâu."
"Cậu như thế nào, trong tưởng tượng của tôi chính là thế ấy." Hà Xuân Sinh nắm tay Tiêu Thệ, Tiêu Thệ muốn tránh, nhưng cuối cùng chỉ giật giật ngón tay.
"Tôi không có bất kỳ kỳ vọng nào đối với cậu, chỉ cần cậu ở đó, tôi đã thỏa mãn rồi." Hà Xuân Sinh bước lên trước một bước, rồi hắn dừng lại, nghiêng tai lắng nghe tiếng gió, gió mùa xuân dịu dàng lướt qua tai, "Tôi không dám đi tìm cậu, sợ quấy rầy cuộc sống của cậu. Mười mấy năm qua, tôi luôn muốn đứng ở đầu phố, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của cậu. Tôi tự nói với mình rằng, tôi không muốn gánh lấy cuộc sống của ai, thế nhưng đó chỉ là tìm cớ thôi."
"Tiêu Thệ, tôi muốn gặp cậu. Tôi nhớ cậu." Hà Xuân Sinh nghẹn ngào, "Trừ cậu ra, ai cũng không thể. Chỉ cần là cậu, cho dù ra sao cũng có thể."
Tay Tiêu Thệ không động đậy.
"Cậu không tin tôi, không sao cả. Từ từ vậy, cho tôi cơ hội, cho tôi thời gian." Bàn tay Hà Xuân Sinh ấm áp mà mạnh mẽ.
"Nhưng như thế này không công bằng." Giọng nói Tiêu Thệ vô cùng buồn rầu.
"Cậu nhận lời tôi, lập tức công bằng."