Nơi Nào Xuân Sinh

Chương 8: Chương 8




Bốn ngày thi đó, Hà Xuân Sinh để ý thấy Tiêu Thệ vẫn luôn ngồi hàng đầu, tổ một. Cậu ta là lớp trưởng, kết quả học tập hẳn là rất tốt. Chỗ ngồi lúc thi hình như là dựa vào xếp hạng lúc thi giữa kỳ, chỗ ngồi của Tiêu Thệ mang ý nghĩa cậu ta đứng hạng nhất trong danh sách.

Cậu ta sẽ thi đỗ trung học phổ thông, thi lên đại học, tương lai nhất định sẽ nổi bật hơn mọi người nhỉ? Hà Xuân Sinh ngồi hàng cuối cùng, làm bài thi xong liền chống đầu nghĩ vậy.

Có rất nhiều câu hắn không biết làm, từ khi bán hết sách vở lấy tiền, hắn căn bản không có dự định đi học tiếp. Cha hắn chống đỡ không được bao lâu nữa, hắn không muốn cha buồn lòng, tạm thời vẫn chưa thể không đến trường nữa, thế nhưng không bao lâu sau hắn sẽ rời xa nơi này.

Hắn sẽ như tất cả những người trẻ tuổi trong thôn, vào thành phố làm công. Không có chứng minh thư bắt đầu làm công sẽ có, cả đời giãy dụa trong nước bùn. Hai năm trước, hắn là đứa trẻ duy nhất thi đậu trường trung học số một, hắn chưa từng nghĩ tương lai mình sẽ như thế này.

Chiều hôm kết thúc kỳ thi, học sinh lập tức bỏ về hết, trước đây có không ít học sinh tham gia hoạt động ngoại khóa trong trường, nhưng hết hôm nay lập tức nghỉ hè, không ai muốn ở lại trường học.

Hà Xuân Sinh ngồi trong phòng học một lúc, mãi đến tận khi học sinh trong phòng đều ra về hết cả. Hắn chống cằm, nhìn cây bông gòn ngoài cửa sổ. Hắn nhớ vào mùa xuân, hoa nở đầy cành, bây giờ là mùa hè, chỉ có lá cây thưa thớt mọc trên cao, những chiếc lá từ xanh nhạt đã chuyển sang màu xanh biếc, đầu cành có vài cụm bông gòn trắng xù, theo gió bay đi khắp nơi.

Có tiếng động vang lên, Hà Xuân Sinh quay đầu nhìn sang, thấy Tiêu Thệ từ cửa chính đi vào. Cậu mặc áo ngắn tay, quần đùi, tay chân nhỏ dài trắng nõn lộ ra ngoài, đeo cặp sách, bên trong cặp hơi phình lên.

Bốn, năm giờ chiều, mặt trời chưa xuống núi, Hà Xuân Sinh mặc đồng phục tay dài vẫn còn đang đổ mồ hôi. Rốt cuộc hắn cũng không đi mua quần áo, một cái áo sơ mi ngắn tay đã tốn mười mấy, hai mươi đồng tiền, đủ ăn rất nhiều ngày rồi. Nhịn một chút, dù sao mùa hè cũng không phải đi học, ở trong thôn mặc áo lam của cha cũng không sao.

Đôi mắt Tiêu Thệ đen láy. Chỗ nên trắng thì trắng, chỗ nên đen thì đen, bộ dáng cậu, ánh mắt cậu đều khiến Hà Xuân Sinh không thoải mái. Hà Xuân Sinh không hiểu vì sao hễ nhìn thấy cậu, chính mình lại trở nên buồn bực như vậy.

Hà Xuân Sinh không đứng dậy, cũng không quay đầu, chỉ trầm mặc nhìn Tiêu Thệ đến gần, trầm mặc phiền não.

Tiêu Thệ rốt cuộc cũng đi tới trước mặt hắn. Cậu mở cặp sách ra, lấy ra một bộ quần áo ngắn tay đặt trước mặt Hà Xuân Sinh.

Hà Xuân Sinh lại càng bực bội. Hắn đứng dậy, xoay người rời đi.

"Hà Xuân Sinh!" Tiêu Thệ kéo túi đựng sách của hắn, Hà Xuân Sinh dùng sức đẩy cậu xuống đất.

Tiêu Thệ ngồi dưới đất, trông rất hoảng hốt. Đôi mắt đen láy tràn ngập cảm xúc ngạc nhiên —— nhưng không hề có sợ hãi.

"Cô Lâm bảo tôi đưa cho cậu." Tiêu Thệ phủi tay, nhíu mày.

Cậu ta có đau không?

"Tôi không cần." Hà Xuân Sinh nói, "Tôi sẽ đi kiếm tiền, tiền cậu đưa, tôi sẽ trả —— cậu không cần phải thương hại tôi."

Cậu không cần phải thương hại tôi, tôi không muốn cậu thương hại tôi.

Mặt Tiêu Thệ đỏ lên, Hà Xuân Sinh không biết vì sao cậu ta lại có vẻ mặt như thế, dường như sắp khóc, dường như muốn giải thích gì đó, nhưng lại không biết nói gì.

Hà Xuân Sinh muốn xoay người rời đi, nhưng hắn không làm thế, hắn ngồi xổm xuống, kéo Tiêu Thệ từ dưới đất dậy.

Bàn tay Hà Xuân Sinh nắm lấy cánh tay Tiêu Thệ, cậu ta sao lại gầy như vậy nhỉ? Dường như nhẹ nhàng kéo một chút, cánh tay này sẽ gãy vậy. Cánh tay cậu đang đổ mồ hôi, ẩm ướt, lành lạnh. Hà Xuân Sinh lại cảm thấy tay mình bỏng rát.

Nếu Trần đại ca bảo hắn đánh một người văn nhã như vậy, hẳn là hắn không xuống tay được.

Nhưng cũng không có người thuê Hà Xuân Sinh đánh cậu. Hà Xuân Sinh kéo Tiêu Thệ lên, liếc nhìn tay cậu một chút, khuỷu tay hơi trầy da, da thịt trắng nõn xuất hiện vài giọt máu.

Bây giờ phải nói cái gì? Xin lỗi sao? Hà Xuân Sinh nhìn mặt Tiêu Thệ, đôi mắt đen láy ấy không chịu nhìn hắn mà chuyển hướng nhìn xuống đất.

"Tôi không có ý đó." Tiêu Thệ nói. Cậu thử tránh thoát bàn tay Hà Xuân Sinh, nhưng không thành công.

"Đi phòng y tế bôi thuốc một chút đi." Hà Xuân Sinh nói.

Rõ ràng có vỡ đầu chảy máu, hắn cũng chỉ dùng báo tiện tay lau một chút là xong, nhưng nhìn thấy vết thương trên làn da trắng nõn đó, Hà Xuân Sinh bỗng cảm thấy tội lỗi.

"Không cần đâu." Tiêu Thệ thấp giọng nói, "Thường ngày cũng hay trầy da, hôm sau là tốt rồi."

Tiêu Thệ bình thường nhất định không phải là người không biết nói chuyện. Hà Xuân Sinh từng thấy cậu nói chuyện với tất cả những người bạn học khác, chưa bao giờ cậu luống cuống, nói năng rất rành mạch trôi chảy. Thế nhưng Hà Xuân Sinh cảm thấy những lúc Tiêu Thệ đối diện với mình, cậu ta cứ như không biết nói chuyện vậy, lắp ba lắp bắp, lời nói ra cũng ít cực kỳ.

"Quần áo đó... Không phải tôi, là cô Lâm mua, cô ấy không tiện đưa cho cậu." Tiêu Thệ nói vậy, "Mua theo kích cỡ của cậu, nếu cậu không mặc, cô ấy cũng không biết phải làm gì."

"Cô Lâm mua quần áo cho tôi?" Hà Xuân Sinh nhìn vào mắt Tiêu Thệ, cậu ta vẫn như cũ không dám nhìn hắn. Không biết là bởi vì trời nóng hay bởi vì Hà Xuân Sinh tức giận, khuôn mặt trắng nõn của cậu đỏ bừng.

"Ừ. Cậu mang về đi." Tiêu Thệ lần thứ hai nỗ lực rút cánh tay mình khỏi bàn tay Hà Xuân Sinh. Lần này cậu thành công.

Hà Xuân Sinh nhìn Tiêu Thệ đi ra khỏi phòng học. Bộ quần áo ngắn tay còn ở lại trên bàn. Hà Xuân Sinh chưa đi. Mặt trời sắp xuống núi, hắn phải về nhà sớm một chút, nấu cơm tối cho cha hắn.

Hắn lại ngẩn người nhìn cây bông gòn ngoài cửa sổ, mãi đến khi trông thấy Tiêu Thệ cùng một cô bé đi dưới tàng cây.

Cô bé kia trông rất xinh đẹp, hình như là lớp phó học tập lớp bên cạnh, năm lớp bảy mọi người nhận lớp, cô bé ấy từng đứng trên bục làm người chủ trì. Bởi vì tướng mạo xinh đẹp nên khiến người khác ấn tượng rất sâu. Hai người sóng vai nhau đi, đi gần nhau như vậy, không biết đang nói gì mà Tiêu Thệ nở nụ cười.

Nụ cười đó, Hà Xuân Sinh chưa từng nhìn thấy.

Hà Xuân Sinh đạp xe thật nhanh về nhà. Nhà hắn cách trường 20Km, chạy hết con đường nhỏ hẹp vòng quanh núi, đi qua nhiều ngọn núi nữa, qua khỏi mỏ than đen ngòm, qua ruộng bậc thang, qua suối nhỏ chảy róc rách, cho đến khi không còn bóng người nào nữa, hồi lâu sau đó mới về đến thôn.

Mùa hè mặt trời lặn trễ, hơn sáu giờ mới biến mất sau núi.

Gần đây cha hắn đã xuống giường được, có lúc ông sẽ ra đống cỏ khô góc sân nằm tắm nắng, chờ Hà Xuân Sinh trở về. Hà Xuân Sinh đạp xe đến trước cổng, đi qua sân, trông thấy bên đống cỏ khô, cha đang nhắm mắt nằm đó.

Hà Xuân Sinh bỗng nhiên hốt hoảng, hắn khẽ gọi một tiếng, "ba".

Rất lâu sau đó, cha hắn mới mở mắt ra. Hà Xuân Sinh vòng tay trái ra sau lưng, nắm chặt tay phải lạnh lẽo của mình.

"Ba, ba ngủ ở đây, sương xuống lạnh lắm." Hà Xuân Sinh đỡ cha dậy, bảo.

"Mặt trời chưa xuống núi, làm sao có sương được?" Cha hắn khó hiểu hỏi, "Xuân Sinh, con lạnh à? Sao giọng run rẩy vậy?"

"Không lạnh, con nóng sắp... xỉu rồi." Hà Xuân Sinh nuốt chữ "chết" xuống cổ họng, cứ như nếu hắn không đề cập đến, ông trời sẽ quên không nghĩ tới chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.