Sáng hôm sau, Gia Hân tờ mờ tỉnh dậy sau khi đánh một giấc ngủ sâu, quên đi những gì đã xảy hôm qua. Cô chống tay đứng dậy vươn tay khởi động xương cốt, hít một hơi thật sâu.
“Giờ mới nhận ra căn phòng này nhỏ như lỗ mũi vậy, ngột ngạc quá… Nhưng dù sao mình cũng hên vì có chỗ tá túc qua đêm…” Gia Hân lầm bầm trong miệng, tay vờ lấy đầu tóc rời bù của mình.
- Dậy rồi sao?
Hoàng Nam từ ngoài bước cửa bước vào nói, nhìn cô khẽ nở nụ cười chết người.
- Ờ… Thật ngại quá khi chiếm cả chỗ ngủ của anh như vậy.
Gia Hân đáp lại với điệu bộ ngại ngùng, bây giờ cô mới nhìn kĩ từng đường nét trên khuôn mặt của người con trai cô mới gặp mặt lần đầu, thật sự mới thấy anh ta sở hữu nhan sắc phải nói là không lối thoát, cùng nụ cười tỏa nắng với cặp răng khểnh có duyên dễ sợ.
- Công nhận nhìn anh có khí chất vương giả thật đấy. Nếu mọi người không biết gia cảnh khó khăn của anh thì họ ngỡ rằng anh là thiếu gia con nhà giàu đấy.
Gia Hân trong mắt nhìn Hoàng Nam nói làm anh không biết nói gì, trong miệng anh thì thầm: “Thì mình vốn dĩ là thiếu gia con nhà giàu khét tiếng mà.”
- Cô mặc tạm đỡ bộ quần áo này đi, tôi mượn của cô chủ trọ đấy.
Hoàng Nam nói giọng đều đều, đưa bộ quần áo cho Gia Hân. Cô lưỡng lự cầm lấy rồi nhìn anh với mắt ngại ngùng nhẹ giọng nói:
- Cám ơn anh, làm phiền anh quá.
Nói rồi, cô nhanh chóng đi vào phòng tắm thay đồ, cô cởi chiếc áo sơ mi ra khỏi người cầm lấy cái áo sơ mi phối ren màu trắng định mặc vào thì cô chợt thốt lên: “Ôi mẹ ơi, vẫn còn nguyên nhãn mác mà, chẳng giống đồ mượn gì hết. Bà chủ gì có tâm dư vậy trời? Nguyên sét đồ của nhãn hiệu Gucci mà… Thôi mặc đại đi cho rồi…”
…
Trên con đường với hàng cây xanh trải dài hai bên, cùng bầu không khí trong lành với con gió thoảng qua. Gia Hân ngồi phía sau xe để Hoàng Nam chở đi bằng chiếc xe đạp mà anh thường hay đi. Mọi người đi đường đều phải đưa ánh mắt ngắm nhìn một cặp đôi đẹp tựa như trong truyện cổ tích bước ra vậy.
- Ê, anh làm ở coffee house của tập đoàn kim cương Thịnh Phượng hay sao vậy?
Gia Hân thắc mắc hỏi khi thấy Hoàng Nam mặc đồng phục màu đen có in lô gô coffee house.
- Ừm…
Hoàng Nam đáp, ánh mắt tập trung quan sát phía trước khi đạp xe. Rồi cả hai im lặng không ai nói gì trên đường đi.
Chiếc xe dừng bánh tại coffee house, Gia Hân bước xuống để Hoàng Nam dắt xe vào nơi để xe, cả hai cùng đi vào trong quán. Bao nhiêu ánh mắt không mấy thiện cảm nhòm ngó đều đổ dồn vào Gia Hân.
- Ê, vợ của chủ tịch Lâm Khang kìa…
- Có biết vụ gì chưa, sự kiện hôm qua cô ta bị tuột váy ngay trước đám đông luôn đấy, đã vậy còn tát người yêu cũ của chủ tịch Lâm Khang đấy mày à…
- Ủa sao tao không biết gì vậy ta? Lục tung cả mạng xã hội có thấy tin tức gì đâu…
- Vậy hả? Hình như là xóa bài rồi hay sao đấy… Nhưng dù sao thì cũng mất mặt lắm mày ạ, đến nổi chủ tịch là chồng cô ta mà còn không đứng ra bảo vệ gì hết… mà nghe nói cô ta sống giả tạo lắm mày, dựa hơi thế quyền lực để nổi tiếng đấy…
- Mà nghe đâu cô ta cướp chủ tịch Lâm Khang của người mẫu Kim Như đấy mày…
Gia Hân cảm thấy ậm ực trong lòng, ánh mắt như rưng rưng nước mắt sắp rơi, cô cảm thấy trong người nóng hầm cả lên khi nghe mọi người trong quán nói. Tay cô siết chặt vào vạt váy mà cố nhẫn nhịn vì cô không muốn làm lớn chuyện ở đây.
Hoàng Nam đặt tay lên vai cô vỗ nhẹ rồi trầm giọng nói:
- Đừng quan tâm, ngồi đây đi.
Hoàng Nam nói rồi kéo nghế ra để Gia Hân ngồi xuống, anh đi vào bên trong quầy pha chế. Gia Hân không thể nào tránh được những ánh mắt xăm soi đang nhìn mình thế kia, cô chỉ muốn đứng lên nói lại họ thôi nhưng vì không muốn gây náo loạn ở đây.
Một lúc sau, Hoàng Nam đi ra trên tay bưng một tách capuchino đi tới để lên bàn trước mặt Gia Hân.
- Uống đi, tôi không biết cô thích vị gì nên chọn đại thôi, hy vọng cô sẽ thích.
Hoàng Nam đứng nhìn cô nói với ánh mắt ấm áp có sự quan tâm. Cô chỉ ngước lên đáp lại anh với ánh mắt thoáng buồn, gượng cười cho qua, cô nâng ly capuchino định thưởng thức thì:
- Ồ, thì ra cô ở đây, vẫn còn tâm trạng uống cà phê…
Gia Hân đặt ly capuchino xuống vì mất hết cả hứng khi không biết Kim Như từ đâu ra nữa. Hoàng Nam chỉ biết đứng đó ra nhìn Gia Hân có vẻ có chút lo lắng.
Mọi người bắt đầu chú ý đến sự xuất hiện của Kim Như, họ tỏ ra ngưỡng mộ lấy điện thoại ra chụp hình cô ta lia lịa.
- Cô đi ra đi, tôi không muốn gây chuyện với cô.
Gia Hân nói với giọng lạnh lùng, vẻ mặt vô nghiêm túc, không hề liếc mắt nhìn cô ta lấy một lần.
- Chậc… Hôm qua phá tan cái buổi sự kiện đó, đã vậy còn bị tuột váy nữa chứ thật là xui cho cô quá đi… Lúc đó tôi chỉ lỡ chân đạp trúng váy cô thôi, vậy mà cô lại tát tôi một cái nháng lửa ngay mặt đấy… Những báo chí đâu hề trách tôi mà toàn chỉ trích cô thôi… Ai cũng biết tôi và anh Lâm Khang một cặp định sẵn cả, tự nhiên đụng một cái cô kết hôn với anh ấy chỉ vì hẹn ước hai bên gia đình. Cô đúng là đồ sao chổi mà, làm ơn nhanh chóng biến khỏi cái gia đình danh giá của tập đoàn Thịnh Phượng đi…
“Ào”
- A… Cô làm cái quái gì vậy hả…
Kim Như hét toáng lên khi bị Gia Hân hất hết ly capuchino vào người, làm cho cô ta tức điên lên.
- Cô nói tôi là sao chổi? Cô nhìn lại mình đi, chỉ là một người chân dài với cái mặt đắp tá phấn, mang tiếng đi du học mà chẳng có học thức gì... Cô chẳng có quyền gì nói tôi ra khỏi cái nhà đó cả…
- Cô…
Kim Như định giơ tay tát vào mặt Gia Hân thì bị Hoàng Nam đứng ra trước mặt Gia Hân năm chặt tay cô ta giữ lại.
- Bỏ ra, anh là ai mà xía vô vậy hả…
Kim Như hét toáng cả lên, làm cho bầu không khí của cái quán trở nên căng thẳng, mọi người đều đưa ánh mắt nhìn sẽ xem diễn biến câu chuyện xảy ra.
- Cô đang làm mất trật tự trong quán của chúng tôi đấy, nếu có chuyện gì thì cô và cô gái này ra ngoài giải quyết hộ cho.
Hoàng Nam nói giọng dứt khoát hất tay Kim Như ra, vẻ mặt trở nên lạnh lùng kèm theo ánh mắt sắc bén. Gia Hân đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn anh, cô như có cảm giác được che chắn bảo vệ.
- Có chuyện gì thế?
- Anh Lâm Khang… cô ta dám tạt capuchino vào người em đấy… em chỉ muốn xin lỗi cô ấy thôi, vậy mà cô ấy lại đối xử với em như vậy…
Kim Như khóc lóc khi thấy sự xuất hiện của Lâm Khang, cả hai người đều hẹn nhau ở coffee house bàn bạc một số việc về quảng bá trang sức cho tập đoàn, khi anh chọn cô ta làm gương mặt đại điện thay cho Gia Hân sánh đôi cùng anh.
- Này Gia Hân, sao cô cứ thích gây chuyện thế hả?...
- Lâm Khang, sao con lại lớn tiếng với vợ mình như thế hả?... Con dâu của mẹ, con đã đi đâu suốt đêm qua vậy hả con?
Bà Kim gằn giọng nói khi thấy con trai mình quát Gia Hân, bà liền đi tới xem cô như thế nào, ánh mắt bà vô cùng lo lắng. Lâm Khang và Kim Như như đứng đơ ra khi thấy bà đi vào bất thình lình. Lúc này Gia Hân mới òa lên khóc thành tiếng sau khi kìm nén cảm xúc lên tới đỉnh điểm bộc phát.
- Mẹ à, con xin lỗi khi đã phá hỏng sự kiện hôm qua mà mẹ đã đặt kỳ vọng vào con… Con xin lỗi…
- Không sao đâu con gái, buổi sự kiện hỏng thì kệ nó đi. Cũng may thông tin đã được ai đó chăn lại và xóa bài rồi nên con đừng lo nữa nha.
Bà ôm lấy Gia Hân nhẹ nhàng nói, vỗ lưng cô an ủi. Cũng may cô còn có mẹ chồng lo lắng cho cô nếu không cô chẳng biết như thế nào nữa. Cô buông nhẹ bà ra rồi nhìn với ánh mắt ươn ướt nói.
Hoàng Nam lấy trong túi quần ra một cái khăn nhỏ đưa cho Gia Hân, cô nhìn anh với ánh mắt ngơ ngác rồi cũng cầm lấy lau đi nước mắt của mình.
- Này Lâm Khang, con đối xử với mình như thế hả? Còn cô nữa không biết từ hành tinh nào đáp xuống phá hạnh phúc gia đình con trai tôi.
Bà Kim mắng Lâm Khang một tăng, lườm mắt nhìn Kim Như.
- Mẹ à, ở chỗ đông người mẹ đừng nói như thế! Dù sao thì con cũng chọn Kim Như làm gương mặt đại diện cho buổi sự kiện sắp diễn ra rồi…
- Dẹp hết đi, không ai làm gương mặt đại diện nếu không phải là Gia Hân… Mày coi chừng chết với mẹ…