Dương Minh Anh Tuyền
có thói xấu là rất lâu tỉnh ngủ. Sáng nào bước xuống cầu thang cũng suýt nữa hụt chân, Lục Thiên sống ở đây đã lâu cũng biết, có hôm cô chút nữa ngã cầu thang làm anh không khỏi lo lắng.Nếu như anh quay trở về Mỹ thì ai sẽ chăm sóc cô những lúc như vậy!?
Anh Tuyền ngáp ngắn ngáp dài đến bàn ăn nhìn thấy một tô mì trường thọ ở trên bàn.
-“Ủa? Mì trường thọ! Sinh nhật ai sao?”
-“Công ty sáng nay có buổi họp sáng sớm. Con đi trước.” Lục Thiên không nhìn tô mì ở trên bàn liền quay lưng đi.
-“Lục Thiên… ăn đã rồi đi.” Lục Kiều Ân gọi anh, nhưng anh không ngoảnh đầu lại.
Dương Minh Anh Tuyền lúc này mới tỉnh hẳn, ngớ ra hôm nay là sinh nhật anh! Trời ơi thế mà cô lại
quên mất, anh sinh 24/11 còn cô sinh 24/12!! Cô nhìn vẻ mặt buồn rầu của bà Lục.
-“ Lục Thiên chưa bao giờ ăn mì trường thọ.”
-“Gì chứ?”
Anh Tuyền rất sững sờ, cô không tin nổi vào tai mình. Nhìn bát mì chưa
ai động vào ở trên bàn cô cảm thấy trong lòng hơi đau. Tại sao anh lại
không ăn mì trường thọ… vì anh không thích hay là không quen ăn…
-“Bát mì đó , dì tự xử đi!” Cô nhất định sẽ bắt Lục Thiên nếm thử mùi vị của bát mì Trường thọ! Nhưng là do cô nấu.
****
Lục Thiên dường như tâm trạng cũng không được tốt, liên tục đâm đầu vào làm việc bỏ luôn cả giờ ăn sáng và ăn trưa. Anh cũng không hiểu mình tức
giận vì bát mì trường thọ hay là vì ai đó không nhớ ngày sinh nhật của
anh, à mà không, có lẽ là cũng không biết. Thư kí của Lục Thiên thấy
giám đốc của mình tức giận cũng tránh xa không dám nhìn.
Hôm nay
không biết anh đã nổi nóng với bao nhiêu người lên báo cáo công việc
rồi. Ngày thường Lục Thiên cũng rất hay bắt bẻ người khác trong công
việc, làm việc không được sai sót, nhưng lúc đó anh rất bình tĩnh không
có dễ nổi giận giống như hôm nay.
-“Tổng giám đốc, Dương tiểu thư
điện tìm anh.” Thư ký e ngại nói qua điện thoại. Hôm nay tổng giám đốc
phát hỏa nhiều rồi, chỉ thiếu mình cô chưa chịu tội thôi.
-“Kết nối”
-“Alo! Lục Thiên, anh ăn chưa?” Lục Thiên nghe thấy giọng nói qua điện thoại cảm thấy mọi bực tức trong lòng vơi đi đâu hết.
-“Chưa. Còn em…”
-“A vậy thì tốt, chờ em!”
“Tút… tút…”
“…” Lục Thiên đúng là dở khóc dở cười. Anh thật không hiểu nổi mục đích của cuộc điện thoại này. Chỉ để hỏi anh ăn hay chưa?
Chưa đầy hai mươi phút sau, Anh Tuyền đã có mặt ở trước tòa cao ốc tập đoàn
DT. Nhanh chóng vào thang máy bấm lên tầng phòng tổng giám đốc.
“Cốc… cốc…”
-“Vào đi!”
-“Ngạc nhiên chưa!” Thật ra anh đã sớm biết là cô gõ cửa. Thật ra tiếng gõ cửa của Anh Tuyền khá đặc biệt, cô gõ cửa theo nhịp, gồm 3 tiếng, tiếng đầu nặng hai tiếng sau liền kè nhẹ lại.
Lục Thiên nhìn vào bình giữ nhiệt vừa phải ở trên tay của Anh Tuyền.
-“Là mì trường thọ.” Anh Tuyền đưa cho Lục Thiên một đôi đũa.
-“Em biết anh chưa ăn mì trường thọ bao giờ. Mì này là do em vừa nấu, anh nhanh ăn đi!”
Anh Tuyền vẫn thấy Lục Thiên ngồi im nhìn vào tô mì trước mắt không cầm lấy đôi đũa
trên tay cô. Bàn tay nhỏ bé của cô kéo bàn tay to thô ráp của anh sang,
đặt đôi đũa gọn gàng trên tay anh giọng điệu oán trách.
-“Em vừa lết về đến nhà đã phải chui vào bếp nấu rồi, anh tính không nhận tấm lòng của em sao? Mặc dù là lần đầu tiên em nấu , nhưng là mùi vị sẽ không tệ đâu …”
-“Mì này… là em nấu? Còn là nấu lần đầu tiên?” Anh Tuyền không nghĩ là anh xúc động, cứ ngỡ là anh không tin đặt hai bàn tay lên so sánh.
-“Anh xem, tay của anh vừa to vừa thô. Còn tay của em vừa nhỏ lại trắng trẻo đẹp đẽ thế này, có giống đã từng làm việc nặng không? Anh không tin cứ hỏi Dương thiếu nhà em đi, em còn chưa bao giờ nấu mì trường thọ cho ông ấy… ừm… vì hồi đó có mẹ Bùi rồi. Còn nữa trên tay em còn bột mì rửa chưa sạch nè, nếu em không là tự cán mì thì làm sao có vết mì này trên tay chứ.”
-“Ách, Lục Thiên, mì trường thọ không thể để bị đứt.” Anh Tuyền lắc đầu nhìn
anh. Chỉ cho anh cách ăn mì trường thọ. Bây giờ cô mới thật sự tin Lục
Thiên lần đầu tiên.
-“Sao hả? Ngon không?” Đối với ánh mắt mong chờ của Anh Tuyền, Lục Thiên lắc đầu, chưa kịp nói thì đã nghe tiếng kêu của cô.
-“Làm sao có thể? ” Mì trường thọ cô là học trộm bí quyết của mẹ Bùi, đương
nhiên khi làm cho Lục Thiên thì làm sao có thể ăn thử được chứ. Dù sao
cả tô mì cũng chỉ có một sợi dài ngoằng thôi.
Lục Thiên nhìn thấy vẻ
sắp khóc của Anh Tuyền lời định nói ra cũng nghẹn cả cổ. Anh cũng chỉ
định trêu chọc cô một chút thôi. Lục Thiên ôm cô vào lòng vỗ nhẹ vào
lưng cô.
-“Ý anh là bát mì này là rất ngon! Là bát mì ngon nhất mà anh từng được ăn.”
Anh Tuyền vẫn không tin.
-“Vậy sao anh lại lắc đầu?”
-“Rất ngon tại sao lại giống với ngon bình thường được.” Âm trạng của Lục
Thiện giờ rất tốt, không biết là vì được ăn bát mì trường thọ do Anh
Tuyền nấu hay là đang được ôm người đẹp trong lòng!!
-“À còn cái này nữa, tặng anh.” Cô đưa cho Lục Thiên một chiếc hộp nhỏ.
Bên trong chứa một chiếc cà vạt màu xanh đậm.
-“Em biết anh có nhiều cà vạt, nhưng nó không phải là cà vạt bình thường.”
Bàn tay Lục Thiên kẽ xoa chiếc cà vạt trong tay, mỉm cười. Anh Tuyền
cũng vì nụ cười của anh mà ngơ ngác. Lục Thiên thì ra anh biết cười, lại còn cười đẹp đến như vậy…
-“Tuyền, em thắt cho anh đi.”
-“Cơ mà em không biết thắt…”
-“Không sao anh có thể chỉ em.”
Lục Thiên nhìn thấy dáng vẻ chăm chú của cô khi thắt cà vạt cho anh trong
lòng cảm thấy có một dòng nước ấm chảy ngang. Anh không chỉ cần đầu tiên ăn mì trường thọ, mà cũng chính là lần đầu tiên nhận được món quà sinh
nhật ý nghĩa như thế này.
Gặp được em , anh mới cảm thấy hai mươi sáu năm trước đó thật vô vị.
Gặp được em, anh mới được trải qua một ngày sinh nhật đúng nghĩa.
Cũng là gặp được em, anh mới biết được mùi vị của tình yêu…