Nơi Này Em Vẫn Đợi

Chương 9: Chương 9: Chương 9: Bị thương




Thời gian vui chơi qua đi, bây giờ lại quay về thời gian của học tập. Anh Tuyền vẫn như vậy hằng ngày cắp sách đến trường, trưa ở lại kí túc xá rồi tối lại về nhà ăn cơm.

Mặc dù cô vẫn không thích ba cô ly hôn với mẹ rồi tái hôn với một người phụ nữ khác nhưng không thể phủ nhận bà Lục đối xử với cô khá tốt. Hôm đó cô bảo bố đuổi hết người giúp việc, cố tình làm khó cho bà nhưng cô thật không ngờ bà vẫn có thể chăm lo cho nhà họ Dương như vậy.

Lục Kiều Ân cũng rất quan tâm đến cô, cô có thói quen uống nước có ga, từ nhỏ cô đã được chiều thành thói, không ai có thể cản được cô. Nhưng bà Lục lại từ từ thay hết tất cả đồ có ga trong tủ lạnh thành nước hoa quả.

-“Uống nước có ga không tốt cho sức khỏe, con nên uống nước hoa quả.”

Ban đầu Anh Tuyền thật sự không thể chấp nhận được. Cô uống gì là việc của cô, bố mẹ cô không quản, bà ta có tư cách gì nói cô!

Anh Tuyền bướng bỉnh không chịu, Lục Kiều Ân không mua thì cô mua về cất trong tủ lạnh, mấy tiếng sau mấy lon nước lại được đổi thành chai nước trái cây. Một thời gian, cô cũng cảm thấy chán nên có gì trong tủ lạnh uống nấy mà không thèm đôi co với bà nữa.

****

Vì sắp đến giai đoạn chuẩn bị cho thi cử nên mỗi khi tan học Anh Tuyền đều nán lại ở thư viện một lúc rồi mới về. Hôm nay Tử Anh vì có việc đột xuất nên cô đành phải đi bộ một mình về nhà. Anh Tuyền vừa đi vừa đọc sách bỗng nghe tiếng nói phía đối diện.

-“Này! Dương Minh Anh Tuyền, còn nhớ tôi không?”

Kim Chi Linh điêu ngoa nói.

-“Tôi biết cậu, Kim Chi Linh! Không biết cậu đến tìm tôi có việc gì?”

Anh Tuyền lạnh lùng đáp. Hôm đó cô được Lăng Trạch Vũ cho biết chuyện ngày hôm đó là do Kim Chi Linh bày ra.

-“Hiếm có dịp cậu lại đi một mình ha, nào ra đây hết đi!”

Dứt lời thì bỗng dưng có thêm 3 đứa con gái mặc đồng phục trường Trung Học Z xuất hiện ngay sau lưng cô. Anh Tuyền không hề đề phòng bị một người trong số đó đá một cái ở nơi lưng.

-“Các người đánh lén mà không cảm thấy xấu hổ sao?”

Cô biết ba bọn họ. Cũng xem là phần tử đứng đầu phái nữ trường trung học Z đi!

-“Xấu hổ sao? Để tôi xem ai mới là người xấu hổ? Đánh đi!”

Cả bốn người hùng hổ xông vào nhưng thật là kém may mắn, Dương Minh Anh Tuyền đường đường là từ nhỏ được dạy học võ làm sao có thể để mình bị đánh một cách oan uổng như vậy. Cô đánh trả một lát sau thì hai người trong bộ “tứ” nằm đo đường. Kim Chi Linh hoảng sợ, nhỏ ta chắc không ngờ Anh Tuyền lại giỏi đến vậy.

Thể thao cũng thua đến đánh nhau cũng thua. Thật là không biết giấu mặt đi đâu. Kim Chi Linh cùng “đồng bọn” sợ gương mặt mình bị hủy trong tay của Anh Tuyền nên bỏ chạy trước mà không quên quăng lại một câu tố cáo Anh Tuyền.

Anh Tuyền đương nhiên cũng bị thương, mặc dù cô có võ nhưng cũng không thể tránh hết móng vuốt của tất cả bốn người. Cô sửa soạn bản thân lại cho gọn gàng rồi mới tiếp tục quay về nhà. Cô không muốn để bố mẹ cô lo lắng!

-“Con về rồi ạ!”

-“Về rồi hả Anh Tuyền. Hôm nay đi học có vui không?”

-“ Vâng ổn ạ!”

Anh Tuyền chạy thẳng lên lầu, vì chạy không nhìn đường nên va phải Lục Thiên rồi ngã xuống.

-“Á! Mắt của anh để đâu hả Lục Thiên?”

-“Là cô đi không cẩn thận va phải tôi!”

Lục Thiên tức giận nhưng khi nhìn thấy chân Anh Tuyền chảy máu thì anh có cảm giác nói không ra lời. Vừa nãy đánh nhau xong Anh Tuyền cũng không để ý chân mình bị người ta làm bị thương. Bây giờ lại bị ngã như vậy nên máu chảy ra. Anh Tuyền lấy tay che lại chỗ vết thương.

-“Cô làm sao vậy?”

Lục Thiên tiếp tục nhìn lên tay của Anh Tuyền thấy các vết cào và bầm bím. Anh Tuyền tức giận liên tục lườm Lục Thiên .

-“Không mượn anh quan tâm!” Rồi đứng dậy, từng bước lết vào phòng.

Một lát sau…

“Cốc .. cốc…”

-“Cửa không đóng”

“Cạch ”

Anh Tuyền đây là lần đầu tiên vào phòng của Lục Thiên, căn phòng được bài trí gọn gàng nhưng chỉ với 2 màu sắc đen và trắng. Đúng là y như con người Lục Thiên.

-“Anh có đồ sát trùng không? Cho tôi mượn đi.” Anh Tuyền dè dặt hỏi.

-“Không có!”

Hừ thật là mất công qua đây hỏi anh ta. Thêm mất mặt! Anh Tuyền đóng sầm cửa lại bỏ xuống lầu.

-“Dì có biết đồ sát trùng trong nhà ở đâu không?”

- “Con bị thương sao?”

-“Tôi không cẩn thận khi chơi bóng để bị thương chút xíu!”

-“Của con đây, cẩn thận nhé!”

Anh Tuyền không đáp lại, lên phòng xử lí vết thương. Lục Thiên khi đi ngang qua phòng của Anh Tuyền, vì cửa không đóng nên liếc qua nhìn thấy vẻ mặt cô đang nhăn lại vì chịu đau, trong lòng anh bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.