Mấy anh em nhà Mathieson chắc hẳn đã biếtchuyện Daniel bỏ đi, và cũng đã kể với John và Davey, bởi vì bữa tối hôm đó chẳng ai nói một lời nào về cái ghế trống ở bàn ăn. Bây giờ khi đã bình tĩnh lại, trái tim Caroline vẫn khẽ đau nhói mỗi lần nàng liếc nhìn Matt, hy vọng... hy vọng... điều gì nhỉ? Rằng anh sẽ xin lỗi ư? Không đời nào! Rõ ràng anh còn không có ý định nói chuyện với nàng nữa, bởi vì anh gần như hoàn toàn im lặng, vẻ cau có của anh làm không khí trong gia đình chùng hẳn xuống, do đó, ngay sau khi ăn va làm xong bài tập, bọn trẻ lập tức đi ngủ, còn Robert va Thomas thì ra ngoài hút thuốc.
Caroline bị bỏ lại một mình với Matt. Anh đang vạch những hình vẽ nguệch ngoạc lên bàn bằng móng tay, hoàn toàn phớt lờ nàng, Caroline quyết định bỏ mặc cả anh lẫn xô đĩa bẩn. Nàng quay lưng lại với Matt rồi bế Millicent lên, đi về phòng mình và đóng sầm cửa lại. Matt vẫn chẳng phản ứng gì, ít nhất là ở vẻ bề ngoài.
Nhưng đi ngủ giờ này thì quá sớm so với mọi khi, và nàng không định để cho Matt Mathieson ép mình nằm trằn trọc trên giường! Vậy là nàng quyết định dỡ mấy cái va li vẫn đang tựa vào tường ra. Từ lúc đến đây nàng quá bận bịu chăm sóc cho cánh đàn ông đến nỗi chẳng có mấy thời gian dành cho riêng mình. Bây giờ nàng sẽ dành ra một tiếng đồng hồ để xem lại những kỷ vật của quá khứ, và nếu trong thời gian đó những cái đĩa có bị cáu lại thì cũng mặc kệ!
Millicent đã nằm cuộn tròn và kêu grừ grừ giữa giường nàng. Caroline ngồi xuống ván lát sàn, cử động thật cẩn thận vì cơn đau vẫn còn âm ỉ giữa hai đùi. Mặc dù nàng đã cọ rửa hết mọi dấu vết còn sót lại của anh, thậm chí giặt cả cái váy đêm qua rồi phơi phóng nó, nhưng nàng vẫn âm thầm nhớ đến chuyện đã xảy ra mỗi lần cử động bất cẩn. Tuy không còn trong trắng theo nghĩa đen, song cơ thể nàng vẫn như của một cô dâu mới chưa quen với những chuyện này. Sự chiếm đoạt của anh đã để lại những dấu ấn rõ ràng trên cơ thể nàng cũng như cơn giận của anh sau đó đã cứa sâu vào trái tim nàng vậy. Liệu có bao giờ mình hiểu được đàn ông không nhỉ? Caroline thắc mắc khi một cơn thịnh nộ mới lại bùng lên. Và rồi nàng cố gắng xua giống loài hoàn toàn khó hiểu đó, đặc biệt là Matt, ra khỏi tâm trí.
Một cái va li đựng những bộ váy kiểu cách mà nàng mặc hồi còn ở nước Anh. Ở nơi đây, nàng đã tự biến mình thành một người Thanh giáo nên không dùng đến chúng nữa. Nàng làm vậy cũng chỉ để vừa lòng Matt. Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu. Hay là trở lại với phong cách ăn mặc cũ để chọc tức Matt nhỉ? Quỷ tha ma bắt, nàng lại nghĩ đến anh ta rồi! Nàng không thể xua anh ta ra khỏi tâm trí sao? Nhưng rồi Caroline tự nhắc nhở mình rằng hành động như thế thì thật là trẻ con và ngớ ngẩn, lại còn khiến người ta bàn ra tán vào nữa. Người đang bất hòa với nàng là Matt chết tiệt, chỉ anh ta mà thôi, và nàng sẽ cố gắng giấu kín điều này.
Nàng cố gắng hướng sự chú ý sang cái va li thứ hai, nó đựng các loại thuốc, vài quyển sách và giấy tờ cá nhân. Chẳng có gì thú vị nên nàng chuyển ngay sang cái va li thứ ba. Nó đựng những di vật còn lại của cha nàng.
Caroline quỳ gối bên cạnh nó một lúc lâu rồi mới có đủ can đảm để mở nắp. Một mùi hương xộc vào mũi nàng ngay tức khắc, mang theo hình ảnh của cha, rõ mồn một như thể ông đang đứng trước mặt nàng, thân hình mảnh khảnh, ăn vận hoàn hảo như mọi khi, cái đầu có mái tóc đen nghiêng về một bên, đôi mắt vàng nâu lúc nào cũng ánh lên thích thú. Ngay cả khi đang nằm hấp hối, ông vẫn có thể cười cợt. Chỉ có nàng, kẻ chăm sóc ông, mới chẳng thể vui vẻ cho nổi. Những ký ức vừa ngọt ngào vừa cay đắng ấy khiến Caroline nhắm mắt lại. Mãi một lúc lâu sau nàng mới mở mắt ra và ngập ngừng chạm vào ve chiếc áo khoác đặt trên cùng.
Nó được may bằng vải satin màu lục sẫm - cha nàng mặc nó vào những buổi tối ngồi đánh bạc. Lúc ấy, ông luôn thích Caroline mặc chiếc váy lụa màu xanh cổ công và rất tự mãn về vẻ ngoài của họ khi ăn mặc như vậy. Ông sẽ đặt cược tất cả số tiền mình có nếu ông có tiền, hoặc chiếc trâm may mắn nếu họ không còn xu nào dính túi (may mắn thay, như Elizabeth đã kể với Matt, ông hầu như luôn thắng). Họ sẽ lưu trú tại một quán trọ cực kỳ sang trọng khi ông dư dả, hoặc một nơi tồi tàn hơn khi không còn nhiều tiền, nhưng trước mắt họ luôn có những kế hoạch lớn và những viễn cảnh về một tương lai tươi sáng. Cha nàng rất giỏi vẽ ra những kế hoạch và viễn cảnh tươi đẹp. Caroline mỉm cười buồn bã, nhớ lại những lần ông hứa hẹn sẽ tặng nàng cả thế giới. Dĩ nhiên đó chỉ là những lời hứa suông, nhưng ông tin vào chúng, và trước khi nàng hiểu ông rõ hơn, nàng cũng đã tin vào chúng.
Ông không giống Matt chút nào. Cha nàng là một người phóng đãng, đồng bóng, chẳng biết lo xa. Điều tốt duy nhất ở ông mà nàng biết là sau khi mẹ nàng mất, ông đã tới mang nàng đi theo và không bao giờ bỏ mặc nàng. Dĩ nhiên, ngoại hình của Caroline đã biến nàng thành món của báu đối với một người hành nghề bài bạc như ông, nhưng ông đã yêu thương nàng theo kiểu riêng của mình. Trong nhiều năm trước khi ông mất, họ đã trở nên gần gũi thân thiết với nhau. Nỗi đau mất cha lại dâng lên trong lòng, một điều mà nàng chưa bao giờ cho phép xảy ra.
Matt, trái lại, vững vàng và đáng tin cậy như đá hoa cương vùng New England. Bất chấp những tội lỗi của anh, anh là tảng đá mà cả gia đình anh, và bản thân nàng nữa, cùng bám víu vào. Trong những lúc buồn đau hay khó khăn, anh sẽ là bức tường thành bảo vệ tất cả bọn họ. Cho dù có hay gắt gỏng, Matt vẫn là người đàn vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.
Sao nàng có thể hết mực yêu thương hai người đàn ông khác nhau một trời một vực như vây được nhỉ?
Bỗng có tia sáng màu hồng ngọc lóe lên trong một góc sâu gần đáy va li. Chiếc trâm may mắn của cha nàng. Caroline rút nó ra và cầm nó trong tay. Đó là một món đồ xinh đẹp, kể cả đối với một người thừa biết nó là giả, những màu sắc rực rỡ ánh lên lấp lánh sẵn sàng làm lóa mắt những ai thiếu cảnh giác. Nó từng là lá bùa may mắn của cha nàng, và là vật đã đưa nàng tới bên Matt.
Tay nàng nắm nó chặt tới mức run lên lẩy bẩy. Nàng dường như nhìn thấy cha đang hiện ra mờ ảo phía bên kia quầng sáng của ngọn nến; và cha đang dặn nàng phải vui vẻ lên. Những giọt lệ nóng hổi dâng lên, tràn ra qua khóe mi nàng, nhưng đi kèm với chúng là một cảm giác nhẹ nhõm. Sau mấy tháng ròng, cuối cùng thì nàng cũng cho phép mình khóc thương người cha đã mất và để ông ra đi. Có lẽ, sớm thôi, nàng sẽ buông bỏ được phần còn lại của quá khứ và quên đi những ký ức đắng cay như một đám mây giông bao phủ cuộc đời mới của mình.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng nàng đột ngột mở ra. Caroline vụt mở mắt, trừng trừng nhìn Matt đang đứng trên ngưỡng cửa. Đôi mắt anh lấp lánh nhìn nàng, xanh rực lên ngay cả trong khung cảnh tranh tối tranh sáng, và tư thế của anh mách bảo nàng rằng mục đích của anh khi vào đây không phải là để xin lỗi.
“Em đã nói với anh ngay từ lúc mới tới rằng em muốn được tôn trọng, đúng không? Anh tự tiện xông vào phòng em mà không thèm gõ cửa thế này là không tôn trọng em chút nào.” Nàng cất giọng lạnh lùng.
“Vì đây là nhà anh, nên anh không nghĩ mình là kẻ tự tiện. Thật ra, anh sẽ vào bất cứ căn phòng nào anh muốn, vào bất cứ lúc nào anh thích.”
“Anh không được vào trong buồng của em khi không được phép.”
“Thế ư? Vậy em làm cách nào để ngăn cản anh?”
“Em sẽ rời khỏi căn nhà này, nếu cần.” Caroline chỉ buột miệng thốt ra câu nói có vẻ to gan đó trong lúc giận dữ. Dĩ nhiên nàng không hề có ý định bỏ đi, và nếu Matt suy nghĩ sáng suốt, anh hẳn phải biết điều đó. Nhưng rõ ràng vào lúc này anh cũng chẳng sáng suốt hơn nàng là mấy.
“Em sẽ làm thế bằng cách nào? Nếu anh nhớ không lầm, em hiện đang không xu đính túi.” Đôi mắt anh lóe lên khi thấy cái trâm mà nàng vẫn đang cầm trong tay. “Nếu em định dùng vật rác rưởi đó để lừa một gã ngốc tội nghiệp giúp em bỏ chạy khỏi đây, thì hãy bỏ ý định đó đi. Chừng nào em còn chưa trả xong nợ cho anh, anh sẽ đi tìm em cho dù em có ở đâu chăng nữa.”
Câu nói hằm hè này của anh khiến Caroline trào nước mắt và đứng bật dậy. Ngay từ lúc vào phòng nàng đã thay đồ ngủ. Trên người nàng bây giờ chỉ có độc chiếc váy ngủ bằng vải ba-tít màu trắng, với bím tóc dày vắt sang một bên vai, thắt lại ở đuôi bằng một sợi ruy băng màu xanh nước biển. Chân nàng để trần, ngực nàng phập phồng bên dưới lớp vải mỏng dính. Đôi mắt Matt lướt khắp người nàng, lóe lên một tia hoang dại rồi lập tức nhíu lại. Miệng anh mím chặt.
“Ra khỏi phòng em ngay!” Giọng nàng khẽ khàng nhưng đầy giận dữ. Bàn tay nàng nắm cái trâm chặt đến nỗi nó in hằn lên những ngón tay.
“Em không nghe anh nói gì sao? Em có bỏ đi cũng vô ích thôi.”
“Ra khỏi phòng em ngay, nếu không em sẽ hét lên đấy!”
“Em cứ hét đi!”
“Em sẽ hét thật đấy.”
Ánh mắt nàng bắt gặp ánh mắt anh và nó cũng lóe lên sáng rực. Cằm nàng hếch lên, tư thế đầy vẻ thù đich. Matt có thể bắt nạt tất cả những người khác trong ngôi nhà này, nhưng sẽ không đời nào bắt nạt được nàng
“Tối qua em đâu sốt ruột muốn tống khứ anh đi như vậy chứ?” Giọng anh đầy mỉa mai khiến má nàng đỏ bừng. Sao anh dám nhắc đến điều đó! Nếu Daniel mà chưa đấm cho Matt bầm tím mắt, nàng nhất định sẽ đích thán ra tay!
“Tối qua tôi không biết anh lại là một thằng khốn nạn như thế này!”
Hàm anh nghiến chặt, cánh mũi nở rộng, nhưng cơn giận của anh chỉ dừng lại ở đó.
“Phép lịch sự của em bay biến đâu mất rồi?” anh dài giọng như đổ thêm dầu vào lửa. Caroline nghiến chặt răng, lưng ưỡn thẳng, đôi mắt hình viên đạn nhìn anh tóe lửa.
“Ra khỏi đây ngay,” nàng rít lên với Matt. Khi anh vẫn đứng yên không nhúc nhích vẻ chế nhạo nàng, Caroline liền thu tay lại và lấy hết sức phi cái trâm vào người anh. Suýt nữa thì nó trúng vào mặt anh, nhưng Matt đã kịp nhảy tránh sang một bên và giơ tay bắt lấy nó. Anh lật cái trâm lại, giơ nó lên rồi săm soi nó với vẻ căm ghét lạnh lùng. Ánh nến rọi vào những viên ngọc giả, cái đuôi xòe của con công ánh lên màu đá quý: màu hồng ngọc, saphia và ngọc lục bảo.
“Đúng là thứ rác rưởi,” Matt nghiến răng nói. Trước khi Caroline kịp đoán ra anh định làm gì, anh đã thả nó xuống sàn và lấy gót giày giẫm nát. Tiếng “rắc” vang lên khô khốc nghe như tiếng súng nổ.
“Không! Đừng mà!” Caroline chạy tới chỗ Matt, xô anh sang một bên, nhưng cái trâm đã vỡ tan tành. Món đồ dễ thương giờ chỉ còn là những mảnh thủy tinh nhiều màu sắc, chỉ duy nhất phần đầu của con công là còn nguyên vẹn. Caroline nhìn chằm chằm vào nó, cổ họng nàng nghẹn ứ. Nàng khuỵu gối, nhặt những gì còn sót lại, nâng niu những mảnh vỡ nham nhở tronglòng bàn tay.
“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh về chuyện này,” nàng nói, giọng trầm trầm đau đớn. Rồi nàng ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt lộ rõ vẻ căm hờn. Đôi mắt anh không chút biểu cảm khi chúng giao với ánh mắt nàng, nhưng một thớ cơ nhỏ xíu ở khóe miệng anh khẽ giật giật.
“Anh xin lỗi,” Matt nói, và nàng cất một tiếng cười chua chát.
Anh mở miệng như thể định nói gì thêm, rồi bất chợt đổi ý. Môi mím chặt, tay nắm lại hai bên hông, anh quay gót và bỏ nàng lại một mình.