Nơi Này Trời Vẫn Còn Xanh

Chương 47: Chương 47




Một tháng sau, Matt và Caroline làm lễ kết hôn trong phòng khách nhà James, dưới sự ban phép của một mục sư lưu động. Nàng mặc chiếc váy lụa màu xanh mà Matt thích nhất, trong khi anh mặc bộ đồ đen kiểu Thanh giáo nhã nhặn. Một chiếc khăn voan tinh tế của mẹ nàng ngày xưa được gài lên tóc, và trong tay nàng là quyển kinh của Mary.

James đã đưa nó cho nàng, nói rằng Mary sẽ muốn nàng giữ nó. Ngày hôm đó, Caroline cảm thấy linh hồn của bạn mình như đang ở rất gần.

James, Daniel, Robert, Thomas, John và Davey đứng bên họ. Khi Matt đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Caroline và nàng ngẩng mặt lên đón nhận nụ hôn của anh, những tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

“Vậy là đã xong,” Matt nói như thể được giải thoát. Các em trai vỗ vai anh và viên mục sư cúi đầu chào ra về sau khi nhận tiền từ Daniel.

“Bây giờ dì đã là mẹ của chúng cháu rồi, phải không dì Caroline?” Davey hỏi, có vẻ lo lắng.

“Chỉ khi nào cháu muốn như vậy,” Caroline trả lời dứt khoát.

“Chúng cháu muốn vậy,” John nói và ôm nàng. Nàng liền quỳ xuống để ôm lại nó mà chẳng cần nghĩ đến chuyện chiếc váy của mình có bị ảnh hưởng hay không, rồi ôm cả Davey khi thằng bé cũng choàng tay quanh người nàng.

“Dì yêu cả hai cháu,” Caroline thì thầm với chúng, và mỗi đứa đón nhận một nụ hôn rồi bối rối chạy đi.

Chúng chơi với Hope, còn cánh đàn ông thì quay sang trêu trọc ông anh mới cưới, để mặc cô dâu quan sát gia đình mới của mình. Nhìn năm người đàn ông cao ráo, điển trai, Caroline cảm thấy một nụ hoa hạnh phúc bé nhỏ bất giác nở rộ trong lòng nàng.

Nàng biết mình được yêu thương. Đêm đó, khi Matt dám đương đầu với thứ anh sợ nhất trên đời vì nàng, anh đã chứng minh được tình yêu của anh với nàng. Sau khi cứu nàng, anh đã chăm sóc nàng thật dịu dàng trong lúc các em đi mời bác sĩ. Ông ta bảo rằng những vết bỏng của nàng chỉ ở ngoài da và dễ dàng lành lại. Đúng là chúng đã lành, và da nàng lại nhẵn nhụi mịn màng như trước.

Nhưng những ngọn lửa đã nung nấu một mối ác cảm của nàng dành cho Saybrook.

Matt đã kể cho nàng nghe về những phù thủy thực hiện nghi lễ trong rừng, và cách họ cố gắng chiêu dụ Elizabeth điên rồ tội nghiệp. Anh đã nghiên cứu chữ viết trên cái cây mà nàng bị trói vào, chữ viết mà nàng đã nhận thấy ngay trước khi bị những người Da Đỏ bắt cóc, và tuyên bố rằng nó được soạn ra từ một bảng mẫu tự có nguồn gốc Celtic, gọi là chữ “rune [1]”. Chữ của các phù thủy.

[1] Một bảng chữ cái cổ của người Đức, được sử dụng trong thư tín, bói toán, phép thuật.

Thế nên đám đông đến bắt nàng mới tức điên lên như vậy. Bởi vì ở Saybrook thực sự có phù thủy. Chỉ có điều họ đã lầm đối tượng.

Tuy nhiên, nàng và những người còn lại trong nhà Mathieson không thể yên tâm khi biết rằng một chuyện tương tự rất có thể sẽ xảy ra lần nữa. Vì vậy họ quyết định rời đi, tất cả bọn họ, không chỉ Matt, nàng, John và Davey mà còn cả Daniel, Robert, Thomas, James và Hope. Trang trại được bán cho ông Peters với số tiền lớn đến mức Caroline phải chớp mắt ngạc nhiên mỗi khi nghĩ về nó. Đám gia súc cũng được bán cùng với phần lớn đồ đạc. Ba cỗ xe ngựa chất đầy những thứ mà họ mang theo đang đợi bên ngoài. Raleigh được xích vào cỗ xe cuối cùng, trong khi Millicent nằm đợi trong cái giỏ của nó, cạnh chỗ Caroline sẽ ngồi.

Họ sẽ đi về miền Nam, có lẽ là Maryland hoặc xa hơn nữa. Một nơi nào đó mà tất cả bọn họ có thể sống yên ổn, không bị quá khứ quấy rầy.

“Chà, nếu chúng ta định đi thì hãy khởi hành thôi.” James nói, có vẻ đã phần nào bình tâm lại sau cái chết của Mary.

Hai thằng bé reo hò chạy ào ra ngoài, phấn khích trước cuộc phiêu lưu đang đợi chúng. Cánh đàn ông theo sau, từ tốn hơn, nhưng Caroline cảm thấy họ cũng rất háo hức. Chỉ có Matt là nán lại. Anh kéo tay nàng.

“Anh có quà cưới cho em,” anh nói, lấy ra từ trong túi áo choàng một cái hộp và đưa cho nàng. Trong một thoáng, Caroline không nhìn món quà mà chỉ nhìn anh, nụ cười lộ rõ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, tình yêu lấp lánh trong đáy mắt.

“Mở đi.”

Nàng làm theo lời anh. Khi nhìn thấy thứ bên trong, đôi mắt nàng mở to. Đó là một cái trâm, gần như là bản sao hoàn hảo của cái trâm hình con công may mắn của cha nàng. Chỉ có điều lần này những viên đá quý không phải là giả.

“Nó là đồ thật đấy,” anh nói, khẳng định lại phán đoán của Caroline khi nàng chằm chằm nhìn nó mà không thốt nên lời. “Em không định nói gì sao?”

Nhấc vật tinh xảo đó ra khỏi hộp, Caroline giơ nó lên ánh sáng. Những màu sắc ánh lên lấp lánh, màu đỏ ruby, màu xanh sa phia và màu ngọc lục bảo.

“Anh kiếm được nó ở đâu vậy, và anh lấy đâu ra tiền mà mua chứ?” nàng thốt lên kinh ngạc, vì một vật như vậy không thể nào được làm ở Saybrook, và chỉ riêng những viên đá quý đã tốn cả một khoản tiền kếch xù rồi.

“Anh đã nhờ Tobias mua giúp ở Boston,” Matt trả lời. “Và anh đã đổi con bò tót Jacob để lấy nó. Tobias mừng rơn.”

Nghĩ đến việc con bò to lớn bị đổi để lấy một món đồ trang sức nhỏ xíu, Caroline bật cười khúc khích. Matt nhìn nàng như thể nàng vừa mọc thêm một cái đầu nữa, rồi anh cũng nhoẻn miệng cười.

“Cũng đáng nhỉ,” Caroline thốt lên, ngã vào vòng tay anh.

“Đáng lắm chứ,” Matt lẩm bẩm, và chặn lại tiếng cười của nàng bằng miệng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.