Nơi Này Trời Vẫn Còn Xanh

Chương 9: Chương 9




Mặc dù Matt bước chân rất nhẹ nhàng, và Caroline đang quay lưng lại, nhưng có một thứ gì đó, như thể giác quan thứ sáu, mách bảo nàng rằng anh ta đang tới.

Nàng đứng thẳng người dậy, giận dữ chùi nước mắt trên má, lấy làm mừng vì bóng tối bao phủ xung quanh đã che giấu được sự yếu đuối của mình. Nàng không muốn bị anh ta hay bất cứ một ai thương hại.

“Ơn Chúa cô đã ngừng sụt sịt. Tôi không thể chịu nổi những phụ nữ hay khóc lóc.”

Caroline đờ người ra trước câu nói vô cảm ấy. Hai tay chống nạnh, nàng quay ngoắt lại đối mặt với Matt.

“Tôi không khóc! Tôi không bao giờ khóc!”

Màn đêm đen thẫm khiến Caroline khó lòng nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt người anh rể. Nàng thấy được vóc dáng của anh ta, trong màu trắng của chiếc áo, ngửi thấy mùi đàn ông thơm như xạ, vì anh ta đứng cách nàng chỉ khoảng năm, sáu bước chân. Nhưng nàng không thể thấy nổi những đường nét trên khuôn mặt anh ta. Nàng cũng hy vọng anh ta không thể thấy được vẻ mặt nàng.

“Đàn bà ai cũng mau nước mắt như thùng tưới cây vậy, để mong người ta thương cảm. Tôi sẽ không chấp nhận điều đó trong nhà mình.”

Caroline hít một hơi thở sâu. “Anh,” nàng nói với sự điềm tĩnh cố sức, “rõ ràng chẳng biết gì mấy về đàn bà.”

“Tôi từng có vợ suốt mười ba năm đấy.”

“Ý anh là chị Elizabeth chẳng khác nào cái thùng tưới cây? Tôi không ngạc nhiên về chuyện đó đâu, sau khi đã gặp anh cùng các con và các em trai anh.”

“Cô thì biết gì về tôi hay gia đình tôi?”

“Tin tôi đi, tôi đã biết hết những gì cần biết về anh và gia đình anh. Sáng mai tôi sẽ rời đi. Trong thị trấn hẳn phải có việc gì đó cho tôi làm chứ.”

“Cô sẽ không đi đâu cả.” Matt khẳng định như đinh đóng cột, khiến Caroline kinh ngạc.

“Tôi nhất định sẽ đi! Anh không thể ngăn cản tôi! Tất cả các người là một lũ bẩn thỉu, thô lỗ và vô ơn! Tôi thà làm một… một… một việc bất kỳ nào đó mà tôi có thể tìm được còn hơn là phục dịch cho các người!”

“Ăn nói hùng hồn lắm, nhưng tôi e rằng cô không có quyền quyết định.”

“Dĩ nhiên là quyền quyết định thuộc về tôi! Sao anh lại nói tôi không có quyền?”

“Cô quên rằng tôi đã trả tiền đi tàu giúp cô rồi sao? Cô đang mắc nợ tôi. Cô có thể làm việc để trả nợ với tư cách một thành viên trong gia đình, hoặc chúng ta ra tòa để pháp luật giải quyết. Tôi không phản đối việc nhận cô làm nô lệ đâu.”

“Nô lệ ư!”

“Tobias sẽ sẵn sàng làm chứng cho việc cô nợ tôi.”

“Anh sẽ không làm một việc như vậy chứ!”

“Tôi sẽ làm – nếu cô ép tôi.” Anh ta im lặng khi nàng sửng sốt và tức giận đến mức không nói lên lời. Khi lên tiếng trở lại, giọng anh ta đã bớt cương quyết hơn. “Nhưng tôi mong cô không ép tôi phải làm điều đó. Nếu chúng ta có thể thỏa hiệp với nhau thì sẽ tốt hơn. Phải thừa nhận rằng, lúc mới gặp cô và biết đến những… ờ… khó khăn của cô, tôi đã chẳng vui vẻ gì nổi. Nhưng bây giờ tôi lại thấy tình cảnh này có thể có lợi cho tất cả chúng ta. Cô cần một mái nhà. Còn chúng tôi cần bàn tay của một người phụ nữ. Đặc biệt là các con tôi, chúng cần có mẹ chăm sóc. Cô lại là dì của chúng. Còn ai đảm nhận nhiệm vụ đó tốt hơn cô được chứ?”

“Nếu anh muốn các con anh có mẹ thì sao không tái hôn?” Sự căm phẫn khiến giọng nàng trở nên gay gắt hơn.

“Tôi không muốn kết hôn nữa. Không bao giờ.” Sự dứt khoát lạnh lùng trong giọng Matt mách bảo nàng rằng anh ta thực sự có ý định đó.

“Tôi là một tên trộm, một kẻ nói dối, lại còn theo phe Bảo hoàng nữa, anh còn nhớ không? Anh muốn người như tôi làm hỏng lũ trẻ ngây thơ của anh à?”

“Tôi không sợ chuyện cô sẽ dạy chúng ăn trộm hay nói dối,” Anh ta nói. “Những bài học đạo đức đã ngấm sâu vào đầu óc chúng tôi. Hơn nữa, chúng rất sợ cơn thịnh nộ của tôi. Còn cái tư tưởng Bảo hoàng của cô, rõ ràng do cha cô tiêm nhiễm từ lúc cô còn rất nhỏ, vậy nên đó hoàn toàn không phải là lỗi của cô. Chúng tôi chỉ cần cải tạo lại cô là được.”

“Anh nghĩ anh làm được việc ấy à?”

“Có thể lắm chứ.”

“Không đời nào!”

“Tôi đã nhận ra rằng, chẳng ai biết trước được điều gì trên đời này. Như việc cô đến đây chẳng hạn. Suốt cả chiều nay tôi đã suy nghĩ về nó, và cuối cùng tôi cho rằng có thể cô là một món quà mà Chúa trời đã gửi đến cho chúng tôi. Theo Kinh Thánh, Đức Chúa luôn hành động rất bí ẩn.” Giọng anh ta nhuốm chút hóm hỉnh. “Trong trường hợp của cô, phải nói là vô cùng bí ẩn mới đúng.”

“Cảm ơn.” Lời đáp của nàng lạnh băng.

“Thôi nào, tôi chỉ đang giỡn cô một chút thôi mà.” Anh ta ngừng lại một thoáng để cố gắng nhìn vẻ mặt nàng trong bóng tối. Khi lên tiếng tiếp, giọng anh ta đã biến đổi, nghe gần như đang dỗ ngọt. “Lâu lắm rồi chúng tôi mới lại được bước chân vào một ngôi nhà sạch sẽ và ăn một bữa tối nóng sốt. Thật tuyệt khi có một người phụ nữ ở trong bếp, cho dù cô có khăng khăng bắt chúng tôi phải rửa ráy đi chăng nữa. Lúc ấy tôi bất chợt nhận ra rằng cô có thể cho các con tôi thứ mà chúng cần – cũng là thứ mà tôi không thể cho chúng: đó là sự chăm sóc của một người phụ nữ.”

“Chà.” Mặc dù chẳng muốn thừa nhận kể cả với chính mình, nhưng hình ảnh sáu người đàn ông khao khát bàn tay chăm sóc của một người phụ nữ khiến Caroline bỗng dưng mềm lòng khôn tả. Họ cần nàng, đó chính là điều anh ta đang muốn nói. Và anh ta cũng đang trao cho trái tim đau đớn mệt mỏi của nàng một liều thuốc xoa dịu: đó là một ngôi nhà và một mái ấm mà nàng đã ao ước từ lâu. “Tôi sẵn sàng làm tất cả những gì có thể cho các cháu của tôi, nhưng xin anh nhớ cho – tôi không muốn bị coi thường hay bị sai bảo như một tên đầy tớ.”

“Tôi hứa là chúng tôi sẽ hết sức tôn trọng cô, đổi lại, tôi hy vọng là cô cũng sẽ không làm quá lên trước mỗi lời nói bất cẩn hay một hành động vô ý của chúng tôi. Chúng tôi đã quen với việc chỉ có mấy người đàn ông sống với nhau rồi, có lẽ vì thế mà cách cư xử có phần thô lỗ hơn mức cho phép. Ban nãy cũng thế, chúng tôi không định làm tổn thương cô đâu. Thức ăn rất ngon, thật ra, tôi không nhớ nổi là đã bao giờ mình được ăn một bữa ngon như thế hay chưa.”

“Tôi thích nấu nướng.” Caroline thận trọng hạ bớt sự cảnh giác của mình thêm một nấc nữa. Những lời tâng bốc của Matt đang có tác dụng như anh ta mong muốn. Nàng biết người đàn ông này đang dùng những lời lẽ ngọt nhạt để dụ dỗ nàng, nhưng nàng vẫn hưởng ứng theo. Nàng gần như háo hức muốn được chăm lo cho tất cả bọn họ.

“Ồ, vì chúng tôi đều thích ăn uống, nên cô đúng là một món quà của Chúa.”

Anh ta mỉm cười với nàng, nụ cười nửa miệng được rọi sáng khi vầng trăng ló ra từ sau một đám mây. Nó xoa dịu thứ gì đó đã quặn thắt trong lòng nàng kể từ khi cha qua đời. Đến lúc này, nàng mới nhận ra anh ta cũng biết cười. Nụ cười khiến anh ta trông trẻ hơn rất nhiều so với những gì nàng nghĩ, và điển trai đến choáng váng. Một lần, ôi, chỉ một lần này thôi, anh ta đã quyến rũ nàng mất rồi!

“Anh bao nhiêu tuổi?” Câu hỏi nảy ra trong đầu nàng và bật ra khỏi miệng một cách vô thức. Mặt Caroline đỏ như gấc ngay khi thốt ra những lời ấy. Một lần nữa nàng lại thầm cảm ơn bóng tối. Matt bao nhiêu tuổi thì có liên quan gì đến nàng chứ, và câu hỏi của nàng đã ám chỉ rằng nàng quan tâm đến anh ta, trong khi thực sự không phải vậy!

Nụ cười vụt tắt. Đôi mắt Matt nheo lại, và giọng anh ta có vẻ hơi xa cách khi anh ta đáp. “Ba mươi hai.”

“Nhưng Elizabeth…” Câu trả lời của anh ta khiến nàng quá đỗi kinh ngạc đến nỗi không thể bỏ qua chủ đề này.

“Cô ấy lớn hơn tôi ba tuổi.”

“Vậy thì lúc anh cưới chị ấy và rời khỏi nước Anh, anh mới mười bảy tuổi!”

“Cô ấy không kể với cô điều đó sao? Elizabeth liên tục viết thư cho cô và cha cô kia mà?”

Giọng anh ta ẩn chứa một sắc thái lạ lùng mà nàng không tài nào hiểu nổi. Đó là sự cay đắng, đau đớn hay giận dữ, hay là sự kết hợp của cả ba? Hay chẳng qua chỉ là sự bực bội với những câu hỏi của nàng?

“Thú thực với anh, chị ấy chẳng mấy khi nhắc đến anh.” Ngay khi nói ra, Caroline đã nhận ra đó là một câu nói thiếu tế nhị biết chừng nào.

“Thế còn lũ trẻ?” Lần này thì rõ ràng là sự cay đắng.

“Không.” Caroline ngạc nhiên khi nhận ra điều đó. Trước đây nàng chưa bao giờ lấy làm lạ với sự thiếu sót này, nhưng đó là do lúc ấy nàng chưa gặp gia đình của chị gái mình và cũng chưa từng nghĩ đến sự tồn tại của họ. Làm sao mà một người phụ nữ lại có thể không khoe về hai cậu con trai kháu khỉnh và anh chồng điển trai đến nghẹt thở của mình cơ chứ? Nhưng những lá thư thường xuyên rồi sau thưa dần của Elizabeth chủ yếu chỉ nhắc đến vẻ đẹp thiên nhiên của Tân thế giới và sự khác biệt của nó với lục địa cũ. Caroline cau mày khi nhớ ra các bức thư ấy luôn tránh nhắc tới những chi tiết riêng tư. Chị ấy chưa hề nhắc đến điều gì về Matt – hay Mathieson, như cách chị luôn trịnh trọng gọi anh ta - chẳng hạn như tuổi tác, vẻ điển trai đặc biệt, hay cái chân bị tật. Chị cũng không viết gì về các em trai của anh ta, những người sống chung nhà với họ, và chẳng mấy nhắc đến hoàn cảnh sống của mình. Thi thoảng Elizabeth có loáng thoáng nhắc đến các con, nhưng chẳng bao giờ miêu tả sinh động về chúng. Sao chị ấy có thể coi nhẹ những điều quan trọng trong đời mình như vậy được nhỉ?

Xa xa lại có tiếng hú cất lên. Từ đằng sau nhà, nơi đang bị xích, Raleigh ư ử tru lên một tiếng đáp lại. Caroline rùng mình, đột nhiên thấy lành lạnh.

Matt lẩm bẩm. “Tôi phải đi thả con chó.” Ánh mắt anh ta lướt qua khuôn mặt nàng. “Đi với tôi nào. Nếu cô sống với chúng tôi, cô cần phải làm thân với Raleigh.”

“Không, cảm ơn.” Caroline đột nhiên muốn quay lại chốn an toàn là giữa bốn bức tường của ngôi nhà. Khi tức tối lao xộc ra ngoài này, nàng đã không để ý đến vẻ âm u đáng sợ của khu rừng. Bây giờ nó đang ở rất gần nàng và thậm chí trông còn gớm ghiếc hơn cả lúc ban ngày nữa. Tiếng hú bắt đầu biến thành một bản đồng ca kỳ quái khi càng lúc càng có nhiều sinh vật khác tham gia. Caroline vòng tay ôm lấy mình và nhìn quanh lo lắng.

“Cái gì thế?” Cho dù đã cố gắng hết sức nhưng nàng vẫn không giấu nổi sợ hãi. Matt liền giơ tay nắm lấy cánh tay nàng như để trấn an, rồi kéo nàng đi về phía ngôi nhà. Qua lớp tay áo bằng lụa, Caroline vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh ta, sức mạnh từ những ngón tay cứng như thép của anh ta, và cố gắng chế ngự thứ cảm giác mà nàng biết đang sắp sửa xuất hiện. Nhưng bất chấp quyết tâm của nàng, cảm giác ghê tởm vẫn trào dâng mạnh mẽ, che phủ hết mọi suy nghĩ, khiến nàng muốn hất tay anh ta ra. Sự đụng chạm này còn làm nàng mất bình tĩnh hơn cả bản đồng ca kỳ quái kia. Không thể ngăn mình lại, nàng giật tay ra. Anh ta có vẻ không đế ý mấy đến sự nhẹ nhõm của nàng.

“Tiếng hú đó hả?” Anh ta thản nhiên nói. “Chó sói đấy. Không gần lắm đâu.”

“Chó sói ư!” Caroline giật nảy mình. Đôi mắt nàng sợ hãi quét dọc theo vành đai của khu rừng tăm tối. Lúc này thì sự kinh hãi đối với chó sói đã lấn át nỗi sợ tiếp xúc với Matt, vì vậy nàng lập tức nhích lại gần cơ thể ấm áp rắn chắc của anh ta. Tuy chỉ đi song song bên cạnh, nhưng thế cũng đủ khiến nàng cảm thấy an tâm đôi chút. Mặc dù nếu lũ sói tấn công, nàng không chắc anh ta sẽ không bỏ mặc nàng cho chúng xâu xé. Anh ta có vẻ chẳng ưa gì phụ nữ, cũng gần như nàng chẳng thích thú gì đàn ông vậy.

“Đúng thế. Nhưng đừng lo. Thường thì lũ sói không lại gần những khu vực có người ở. Kể cả khi lên cơn đói, chúng cũng không mấy khi tấn công những cô gái trẻ. Jacob có vẻ khoái khẩu với chúng hơn, thế nên ban đêm tôi phải nhốt nó trong chuồng gia súc.

“Jacob!”

“Đó là tên của con bò tót. Cô nhớ Jacob trong Kinh Thánh chứ? Ông ấy có rất nhiều con, và chúng tôi đặt tên cho con bò theo tên ông ấy vì mong rằng nó cũng sẽ giống như vậy.” Giọng Matt nhuốm vẻ thích thú khi anh ta liếc nhìn nàng. Caroline biết anh ta đang nhớ lại cuộc chạm trán đáng xấu hổ giữa nàng với con vật. Nếu không quá sợ hãi với thứ có thể đang ẩn nấp trong rừng, nàng sẽ đùng đùng bỏ đi trước với sự phẫn nộ chính đáng. Nhưng trong hoàn cảnh này, nàng chỉ có thể lườm anh ta một cái sắc lẻm.

“Mong sao lũ sói xơi tái con bò Jacob đáng nguyền rủa của anh đi. Tôi vào nhà đây.”

Họ đã tới chỗ ngôi nhà và lúc này đang ở rất gần cửa chính, đủ để khiến nàng cảm thấy an toàn khi tách khỏi anh ta. Vừa nhìn thấy họ, Raleigh lập tức ngừng những tiếng tru rờn rợn để sủa lên mừng quýnh, đồng thời nhảy chồm lên. Caroline theo bản năng bước lùi lại đằng sau Matt. Anh ta lắc đầu.

“Hết sợ chó lại đến sợ bò tót, sợ sói. May là cô không sợ cả đàn ông nữa đấy.”

Những lời nói của anh ta vọng theo Caroline khi nàng vội vàng rời khỏi đó. Rồi anh ta nói một điều khiến nàng khựng lại trong thoáng giây.

“Hay là cô có sợ nhỉ?” Caroline nghĩ anh ta đã lẩm bẩm câu hỏi đó, nhưng khi nàng quay lại nhìn, anh đã quay lưng về phía nàng và đang lúi húi thả con chó to đùng.

Biết rằng sinh vật đó sẽ được tự do bất cứ lúc nào, Caroline vén cao váy và chạy trối chết vào nhà. Nhưng những lời nói nàng vừa láng máng nghe được cứ ám ảnh mãi. Anh ta đã thực sự thốt ra chúng, hay đó chỉ là tiếng gió thổi thôi?

***

“Nằm xuống, Raleigh!” Khi Matt cởi dây buộc cho con chó đang cuồng chân, nó suýt nữa húc anh ngã nhào. Anh liền đứng thẳng người dậy, nhưng vẫn bị liếm mấy cái vào má. Khi Raleigh nhảy vòng quanh và chồm lên người Matt, anh liền tóm lấy chân nó và đẩy ra. Raleigh chẳng lấy thế làm buồn, vì với nó tất cả mọi thứ đang diễn ra đều có thể là một trò chơi mới tuyệt vời. Vừa sủa váng lên điên cuồng, nó vừa chạy vòng vòng quanh sân và cào bới sục sạo, ồn ào bộc lộ niềm vui được tự do.

Matt mỉm cười khi anh dõi theo những trò nghịch ngợm của con vật. Vốn được nuôi để giữ nhà, song Raleigh chẳng bao giờ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Mặc dù có vóc dáng to lớn thật đáng sợ, nhưng con chó lại vô hại chẳng khác nào một chú sóc tinh nghịch. Lũ trẻ yêu nó, các em trai anh thì coi nó như một con thú cảnh, còn anh cũng cực kỳ chiều chuộng nó. Chỉ cần thành viên mới nhất trong gia đình họ nhận ra rằng “con quái vật” trong mắt nàng thực ra chỉ biết to mồm sủa bậy chứ không bao giờ cắn, thì Raleigh sẽ trở thành con thú cưng của cả nhà trong nay mai thôi.

Nghĩ đến đó, Matt hướng mắt về phía cửa sau, nơi mấy phút trước Caroline vừa mới bước qua. Anh nhăn mặt khi nhớ lại những sự kiện trong ngày. Có thể anh đã phạm phải một sai lầm lớn khác. Caroline Wetherby không phải là một cô gái Thanh giáo đoan trang, mà là con gái của một kẻ bài bạc, một người theo phe Bảo hoàng, một tên trộm, một kẻ nói dối, và có Chúa mới biết cô gái ấy còn là những gì nữa. Nhưng anh đã đồng ý để nàng ở lại, hơn nữa còn đề nghị nàng chăm sóc các con anh. Tại sao? Anh cũng chẳng biết.

Dĩ nhiên điều đó cũng không hoàn toàn đúng. Matt biết rất rõ là khác. Anh luôn dễ dàng bị một người phụ nữ xinh đẹp đang lâm nạn lợi dụng. Thế nên trước đây anh mới lấy người vợ quá cố không một ai thương xót ấy, người có lẽ là sai lầm lớn nhất của cuộc đời anh nếu không có mấy cậu con trai mà cô đã sinh cho anh.

Giống như Elizabeth, em gái cô rất xinh đẹp, nhưng theo một kiểu khác hẳn. Caroline khá cao ráo so với phụ nữ nói chung, và rất gầy. Có lẽ dạo gần đây nàng đã phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn. Elizabeth thì thấp hơn và đầy đặn hơn, gần như gợi cảm, mặc dù từ đó mang một hàm ý mà anh không muốn nghĩ đến. Có một vài ký ức không mấy dễ chịu mà tốt hơn hết là anh nên quên chúng đi.

Trong khi tóc Elizabeth màu nâu vàng và xoăn thì tóc Caroline lại đen nhánh, giống như màu tóc của anh, và suôn thẳng. Elizabeth có khuôn mặt tròn hài hòa với cơ thể đầy đặn và nước da hồng hào, còn Caroline lại có khuôn mặt xương xương với những đường nét nhỏ nhắn, thanh tú, và làn da trắng mịn đến nỗi những ngón tay anh rất muốn chạm vào. Nhưng dĩ nhiên anh sẽ không làm một việc như thế. Anh không còn là một chàng trai ngốc nghếch, mà là một người đàn ông trưởng thành đã được tôi luyện qua những thử thách cuộc đời, đủ để chẳng bao giờ chịu khuất phục trước thứ ham muốn thuần túy bản năng ấy một lần nữa. Một hành động dại dột như thế đã mang lại những hậu quả gần như không thể sửa chữa được.

Tuy nhiên, anh và các con đang dần sửa chữa chúng.

Bây giờ chỉ còn phải dạy bọn trẻ biết rằng không phải người phụ nữ nào cũng giống như mẹ chúng. Có lẽ đó là điều cơ bản nhất xui khiến anh cho phép Caroline ở lại. Những nỗi đau từ cuộc hôn nhân của anh nghiêng về mặt thể xác hơn là tinh thần; nhưng còn các con anh, Matt e rằng tâm hồn chúng sẽ mãi mãi bị tổn thương, trừ phi anh làm một điều gì đó.

Vậy là quyết định cho phép em gái của Elizabeth trở thành một thành viên trong gia đình xuất phát từ nỗi lo lắng của bậc làm cha. Nó không bị tác động gì bởi đôi mắt nâu vàng rợp mi đen đầy khiêu khích đã tiết lộ cho anh biết những điều chủ nhân nó muốn giữ kín, hay khuôn miệng rộng với làn môi đầy đặn còn khiêu gợi hơn cả những đường cong trên cơ thể Elizabeth.

Ít ra cũng không bị tác động quá nhiều. Matt bất chợt tự hỏi liệu nàng có phải là người lang chạ bừa bãi hay không. Rồi anh nhớ nàng đã co rúm lại khi anh chạm tay vào người nàng như thế nào, và lông mày anh lập tức giãn ra. Cho dù Caroline Wetherby có lỗi lầm gì, và anh chắc chắn là nàng có rất nhiều tội lỗi, thì điều đó cũng không nằm trong số chúng.

Nhận thức đó khiến Matt thấy vô cùng nhẹ nhõm. Anh không nghĩ mình có thể đối mặt với một chuyện như thế thêm lần nào nữa.

Bỗng một đốm sáng bập bùng lóe lên trong khu rừng bên phải thu hút sự chú ý của anh. Không chỉ một, mà là tận hai, ba đốm sáng từ sâu hút. Gần bờ suối.

Những tiếng sủa vui vẻ của Raleigh lập tức biến đổi khi nó cũng nhận ra những đốm sáng ấy. Đối với một con chó lành như Raleigh thì giọng nó lúc này mang đầy vẻ đe dọa. Rõ ràng là chủ nhân của những đốm lửa lập lòe cũng nghĩ vậy, bởi vì chúng đột ngột biến mất.

Chắc là họ đã thổi tắt đèn, anh nghĩ.

Họ lại bắt đầu rồi, những môn đệ bí hiểm của quỷ Satan thường xuyên lui tới khu rừng này, quỷ tha ma bắt họ đi. Họ thực hiện những nghi lễ phù thủy ma quái trong rừng vào ban đêm mà không ai hay biết gì về nhân thân của họ, mặc dù Matt biết, hay đúng ra là từng biết, tên của ít nhất một người: Elizabeth Mathieson.

Tôn giáo của họ là Wicca – cô đã giận dữ hét vào mặt anh tất cả sự thật vào đỉnh điểm của một cuộc tranh cãi dữ dội. Họ dùng sức mạnh của tất cả để triệu tập các linh hồn và giăng bùa phép. Mỗi lần họ lại chọn một địa điểm khác nhau để tránh bị phát hiện, và đánh dấu địa điểm đó bằng một câu thần chú viết bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa để tổ chức biết được nơi tụ họp khi mặt trăng nhô cao. Bên những ánh đèn lưu huỳnh, chính mắt cô đã nhìn thấy Quỷ Satan đang quằn quại trong làn khói mịt mờ.

Elizabeth dần trở nên điên loạn và tưởng tượng mình là một phù thủy. Khi phát hiện ra những chuyến đi đêm hôm khuya khoắt và mục đích của chúng, Matt đã kinh ngạc, căm phẫn và quả thực còn hơi sợ hãi nữa. Dĩ nhiên là anh đã ngăn cấm những chuyến đi đó, và khi cô không chịu nghe lời, anh đã phải dùng đến biện pháp cực đoan là nhốt cô trong phòng vào buổi tối. Thế là Elizabeth đã nguyền rủa anh, lời nguyền rủa thực sự của một phù thủy, trước mặt các em trai anh và một người hàng xóm tình cờ ghé chơi. Sau khi mắng chửi anh bằng những ngôn từ đôi khi không thể hiểu nổi, cô liền trèo ra ngoài qua cửa sổ phòng ngủ, trên người chỉ mặc độc cái váy ngủ, mái tóc xõa xượi ngang lưng, rồi gào thét cầu xin quỷ Satan trả thù anh. Sau đêm đó, những lời đồn đại về chuyện Elizabeth là phù thủy bắt đầu lan ra. Khi bị chất vấn về chuyện này, Matt chỉ đáp lại với một điệu cười khẩy, nhưng thực lòng anh luôn lo sợ rằng một ngày kia cô sẽ bị bắt, bị xét xử và kết tội là phù thủy. Hình phạt cho tội danh đó là tử hình, bằng cách treo cổ hoặc hỏa thiêu như ở những vùng xung quanh. Cho dù càng ngày càng chán ghét vợ mình, anh cũng không thể mong cô có kết cục như vậy. Trong khi đối với các con anh, một kết cục như thế sẽ là nỗi kinh hoàng ám ảnh chúng suốt đời. Đó là lý do tại sao khi cô bị chết đuối, anh đã không truy rõ hoàn cảnh mà chỉ thấy nhẹ nhõm, mặc dù điều đó có thể hơi tàn nhẫn. Nếu quả thực có một nhóm người dân thị trấn tự ý kiểm chứng lời đồn, như anh đã nghi ngờ, bằng cách thử dìm Elizabeth xuống nước và gây ra cái chết của cô, thì anh cũng chẳng thể làm được gì để giúp cô sống lại. Anh đã lo liệu để cô được chôn cất theo nghi thức Công giáo, và để yên cho vấn đề này chìm vào quên lãng.

Nhưng những tín đồ của quỷ vẫn lui tới khu rừng. Sự tồn tại của họ là nỗi ghê tởm đối với tất cả những người dân ngoan đạo. Chỉ riêng điều đó thôi cũng quá đủ để anh căm ghét và sợ hãi bọn họ.

Một tràng đạn chắc chắn không đủ sức để giải tán cả một nhóm phù thủy, nhưng dù vậy Matt vẫn giật lấy khẩu súng nòng dài luôn được treo ở cửa sau để nhắm bắn về phía những ánh đèn vừa tắt. Ánh lửa vàng khạc ra từ khẩu súng, những tiếng nổ đanh thép, những cú giật trên vai anh cũng như mùi thuốc súng cay sẽ khiến anh cảm thấy khá hơn. Cho dù nỗ lực này có vô ích thế nào, ít nhất anh đã làm một điều gì đó.

Matt đứng đó một lát, nhìn chằm chằm vào bóng đêm, nhưng không thấy gì nữa. Sau một thoáng, Raleigh nhảy tới chỗ anh, thè lưỡi ra năn nỉ anh chơi đùa cùng nó. Đối với Raleigh, vụ việc vừa rồi rõ ràng đã kết thúc.

Và cả anh nữa. Elizabeth đã mất, anh không còn lý do gì để bận tâm tới những việc ám muội đang diễn ra trong rừng. Miễn là không một ai trong gia đình anh có dính dáng đến nó, anh chẳng việc gì phải lo lắng.

Ôm khẩu súng trên tay, Matt quay gót và đi vào trong nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.