Đánh giá: 7.5/10 từ 1 lượt
Xuất thân của Bạch Tỳ từ tiên môn Bất Chu cũng chính vì thế làm sao cô có thể hưởng thụ cuộc sống trụy lạc ăn chơi lăn lộn chốn hồng trần này được chứ....Rồi làm sao hô mưa gọi gió, nào còn là xưng bá thiên hạ? Không không không, Bạch Tỳ chỉ nghĩ cách thuần phục được tọa kỵ (vật cưỡi) của mình…
(Này, chính cô là thú, còn muốn cưỡi ai nữa!)
Tiểu kịch trường:
Ngày nào đó
Bạch Tỳ: Để cho ta cưỡi một chút thôi!
Đằng Sơ Nhất: tà tà liếc một cái!
Bạch Tỳ:` ~~` rõ ràng là tọa kỵ của ta!
Đêm nào đó
Đằng Chi Sơ: Ngoan, tự mình đến ngồi lên.
Bạch Tỳ: (-_-!!!)
Đằng Sơ Nhất: Sao? Bổn tọa không phải “vật cưỡi” của ngươi sao?
Bạch Tỳ: một vạn năm rồi, tại sao ngươi còn không thành tiên hả?
Đằng Sơ Nhất: (chậm rãi cầm tay Bạch Tỳ đặt trên trái tim mình) nơi này yêu khí rất nặng.
Bình luận truyện