Edit: Mavis Clay
Beta: Sunlia, Song Nhã
Nửa năm sau, trong Luyện Yêu Hồ.
Trời cao mây trắng, chim hót hoa thơm, linh khí ở nơi đây khá loãng, Luyện Yêu Hồ coi như cũng là một nơi không tồi, Từ Phu Nhân nghĩ đi nghĩ lại, ở trong đây an hưởng tuổi già quả thực cũng không tồi, ông kéo dây câu cá lên, con cá trắm đen quẫy mạnh thân dài của mình, quật tới trước mặt Từ Phu Nhân.
Cá trắm Cao Sơn Lưu Thủy đen béo, thật đúng là một nơi tốt để an hưởng tuổi già, nếu không phải vì đồ đệ bảo bối kia của ông...
Từ Phu Nhân xoay đầu nhìn thoáng qua cây hòe già cách đó trăm mét, chỉ nghe “ầm” một tiếng, một đám mây hình màu đen nấm vĩ đại xuất hiện trước lều trúc trên cây hòe, không ngừng mở rộng bay lên cao, cho đến khi che cả nửa bầu trời, ánh mắt Từ Phu Nhân hoảng hốt, tay lập tức kết ấn quyết dịch chuyển tức thời tới bên cạnh cây hòe đã nghiêng đổ xuống đất.
Giữa làn khói đen nồng đặc, Từ Phu Nhân đặt mông ngồi dưới đất, không nhịn được nước mắt đầy mặt: “Ôi, đồ đệ bảo bối của ta, con còn chưa tận hiếu với Phu Nhân ta thì đã chết mất rồi, hu hu, lều trúc của ta, vật quý của ta...”
Giữa đám tro tàn, một bàn tay đen thủi nhếch nhác thò ra, đám tro bụi đen vỡ ra loạt xoạt rơi xuống, hiện ra nửa đoạn cánh tay trắng noãn như củ sen cắm giữa nền đất đen.
Miệng Từ Phu Nhân há to đến nỗi có thể nhét vừa cả nắm tay, tò mò nhìn nửa đoạn cánh tay trắng kia thò ra, Từ Phu Nhân nhanh chóng đưa hai tay lên dụi mắt của mình, trong lòng: Ôi, tốt quá!
Năm ngón tay lặng lẽ mở khe hở, Từ Phu Nhân rướn cổ kêu: “Nhanh lên, nam nữ thụ thụ bất thân, ta đã một bó lớn tuổi rồi, chịu không nổi kích thích của đám thanh niên các người...”
Chữ “đâu” còn chưa kịp phát ra ngoài, Từ Phu Nhân đã bị tro bụi quăng đi, đợi đến lúc hắn mở to mắt ra lại, thì một thiếu nữ trông vô cùng xinh đẹp từ khi nào đã đứng bên cạnh hắn.
Thật đúng là một thiếu nữ băng cơ ngọc cốt*, môi không son mà hồng, mày không họa mà đen, cái cằm thon nhỏ, mắt hạnh mê ly, ba phần hờn dỗi, ba phần linh động, còn lại bốn phần...
*Làn da trắng, dung mạo thoát tục
Từ Phu Nhân nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vảy bạc óng ánh dưới eo của Bạch Tỉ, còn có đuôi rắn uốn lượn trên mặt đất…
Còn lại bốn phần, là khí tức quỷ dị cổ kính thần thánh.
“Thần thú Bạch Tỉ.”
Mày đen nhíu lại, Bạch Tỉ gật đầu coi như đáp lời của Từ Phu Nhân.
Nàng nhìn đuôi rắn của mình, thầm than: Hóa ra hóa thần chính là hóa thành nguyên hình.. Tới cùng nên diệt khẩu sư phụ hay không?
Từ Phu Nhân lau nhẹ khóe miệng, ánh mắt sáng rực lên: “Đồ đệ bảo bối, thật đúng là khó tin, Từ Phu Nhân ta vậy mà cũng có được vận khí thấy được Thần Thú Bạch Tỉ trong truyền thuyết.”
Sau đó, ông cung chắp tay thi lễ với Bạch Tỉ, sắc mặt nghiêm túc: “Lão phu trước kia du lịch Cửu Châu, được miếu Nữ Oa che chở, từng thề trước mặt tượng Nữ Oa, chờ đợi người vá trời đến để giao lại tức nhưỡng.”
Tức nhưỡng?
“Tức nhưỡng, bên trong Luyện Yêu Hồ?”
Từ Phu Nhân nhanh chóng đỏ mặt lên, một lúc sau đáp: “Không, không có, ở đây... Bên ngoài, ta giấu ở một chỗ vô cùng bí mật, nằm trong mộ Đỗ Vũ dưới vực Vô Vọng.”
Lượng tin tức quá lớn, Bạch Tỉ nhất thời khó mà tiếp thu, vực Vô Vọng là nơi tụ tập của ma tu, quanh năm u ám, chim chẳng muốn bay. Phi, rùa không đẻ trứng trên đất khô cằn sỏi đá, nếu không có sức mạnh liên tục của tức nhưỡng, còn bị giấu trong một ngôi mộ, thì chủ nhân ngôi mộ đã sớm vùng dậy rồi.
Chỉ nghĩ tới thôi đã khiến người ta phải run sợ rồi, Bạch Tỉ an ủi bản thân, thật may ta không phải người...
- -
Thế lực phân chia của Cửu Châu Tam Đại Tiên Môn gần đầy có biến đổi lớn, Côn Luân mở ra đại trận Hộ Sơn, tuyên bố tất cả tiên môn sẽ bế quan trăm năm, Thường Dương vậy mà lại gia nhập vào Bất Chu, thần phục Thần Quân Đằng Xà.
Không lâu sau, Mạc Vấn Thiên biến mất một cách bí ẩn khỏi giới Cửu Châu Tu Tiên, đồng thời, Thần Quân Đằng Xà chiêu cáo mỗi gia tộc trong Tu Tiên giới rằng: Truy nã Chử Uyên của Mạc Vấn Thiên, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Đằng Chi Sơ nhìn danh sách trên tay, gần một năm nay, người lui tới với Chử Uyên rất ít, chỉ có bốn người: Tiêu Diễn, cha con Vũ Văn Dạ và Vọng Đế.
Giữa Tiêu Diễn với Chử Uyên là giao dịch rõ ràng một người âm mưu phản quốc, một người bắt người; trong tình huống rối ren lúc đó Vũ Văn gia chủ chỉ có thể tự lo cho bản thân mình, còn Vũ Văn Dạ thì chỉ đơn thuần muốn biết kẻ nào đã đứng trước gia môn mà gông cổ lên hét; đến Vọng Đế, Quốc vương xưa kia của Thục Quốc Đỗ Vũ từng nói với Vọng Đế, đã sớm mọc cánh thành tiên mấy ngàn năm, thì ra vị này tự xưng là Vọng Đế Chi Nhân, không có quan hệ với Đỗ Vũ, tự nhận là có ảnh hưởng tới Cửu Châu Tu Tiên giới, có thể mang Cửu Châu Thiên Giới ra so sánh với Đỗ Vũ nơi tụ tập ma tu địa hoa giới.
Đằng Chi Sơ nhẩm hai chữ: “Vọng Đế?”
Mặt Phục Thiên chân nhân đổ đầy mồ hôi, hắn thật cẩn thận đáp: “Điều tra rõ ràng thật sự có người mang tên này...”
Quẳng tờ giấy trắng xuống, Đằng Chi Sơ trầm tư, nói: “Tới Thục Đạo.”
- -
Vũ Văn Dạ nghe nói thúc phụ Phục Thiên chân nhân muốn đi Thục Đạo, không ngừng dây dưa đòi đi theo cùng, Phục Thiên chân nhân tức đến nỗi dựng râu, cuối cùng không chịu nổi sự nhõng nhẽo của hắn, đành phải ỡm ờ nói, cho lý do để đi.
“Thúc phụ, tâm tình Thần Quân không tốt lắm, ta đi cùng, không chừng có thể thay đổi không khí, giúp mọi người gia tăng cảm tình, lỡ như ngài có phạm sai lầm, ta còn có thể chống đỡ cho.”
Trong lòng Phục Thiên chân nhân nói, tiểu tử ngươi mà chống đỡ được, phụ thân ngươi đã mang ta ra nghiền thành tro rồi.
Đành lắc đầu, thôi, để hắn đi theo cũng được.
Phục Thiên chân nhân không ngờ rằng, Đằng Chi Sơ cũng không để ý trong dội hình xuất hiện thêm Vũ Văn Dạ, theo dọc đường đi chẳng quan tâm đến ai, bất kể vui hay buồn lúc nào cũng trầm tư, tóm lại là chẳng dễ nói chuyện chút nào.
Hắn còn to gan nói: “Thúc phụ, người nói xem Thần Quân có phải bị ngốc không, mới như vậy đã nhịn đến hỏng rồi, có cái gì không vui thì nói ra, mọi người tâm sự với nhau có phải hay hơn không.”
Phục Thiên chân nhân giật nhẹ khóe mắt, cảm thấy lần này mang Vũ Văn Dạ theo có chút sai lầm...
- -
Vực Vô Vọng cũng chẳng phải là vực sâu bình thường, mà là một mảnh đất lớn, cũng có bình nguyên xen kẽ núi sông thay đổi theo thời gian, chỉ là phần lớn thời tiết rất kém, đi trên dây thừng, Lưu Niệm Khanh nhìn xuống phía dưới, bước chân có chút hư ảo, một cục đá trượt xuống dây thừng, rơi xuống nham thạch đang nóng chảy, lặng yên không một tiếng động dần hòa thành một phần của dung nham.
Một bàn tay thon dài vịn lấy hắn, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của Chử Uyên: “Đi mau, cửa thành Vọng Đế sắp đóng rồi.”
“Nghĩa phụ, người có khả năng tự do ra vào Thục Đạo và Vực Vô Vọng.”
Bình thường, không hề có chút gì là nghi ngờ, Chử Uyên kéo tay hắn đi tiếp: “Ngươi nên đoán ra được.”
“Nghĩa phụ là ma tu.”
Chử Uyên gật đầu, hai người dọc đường đi không nói chuyện, mãi đến khi sang bên kia dây thừng, Lưu Niệm Khanh bỗng nhiên tránh khỏi tay Chử Uyên, lùi lại vài bước, không nhanh không chậm nói: “Mẫu thân cũng vậy sao?”
“Nàng ấy chỉ là phàm nhân.”
“Nhưng người là dượng của bà ấy!”
“Thì sao chứ, Chử Uyên ta để ý mấy thứ luân lý thế tục cương thường kia làm gì. Cường giả luôn mạnh, kẻ yếu chỉ có thể bị chinh phục.”
Lưu Niệm Khanh tối mặt, đường cáp treo trên không thi thoảng ánh lên tia sáng phản chiếu lên mặt hắn: “Nghĩa phụ thu dưỡng ta là vì ta giống mẫu thân sao?”
Một lúc lâu sau, Chử Uyên mới nói: “Đã từng, giờ thì ta không biết, đi thôi.”
Mười mấy năm sống nương tựa lẫn nhau, nhìn hắn từ một đứa trẻ lớn thành thiếu niên, vẻ ngoài đã sớm thay đổi rất nhiều, gương mặt này, lại vì giới tính khác nhau mà khí thế cũng cách biệt rất lớn, Chử Uyên tự nhận mình rất cường tráng, mắt không hoa, đầu óc không hồ đồ, không ai có thể nhận ra rõ thiếu niên trước mắt này hơn mình.
Nam nhân ở giới Cửu Châu Tu Tiên đã sớm chiếm lĩnh được một vùng trời trên bản đồ, lúc này lại giống như một tiểu hài tử, có chút bất lực cúi đầu, thời gian làm mờ nhạt đi nhiều thứ, cũng như tình cảm chân thành năm đó cầu mà không được, tỷ như thiếu niên phản nghịch quật cường trước mắt; nhưng năm tháng dài đằng đẵng, cuối cùng có người rất rõ là mình muốn cái gì, không ai tự nhiên phải chịu cả đời cô tịch, có người chọn quên đi chuyện xưa, ngao du giữa chốn hồng trần rộng lớn, mang theo tiên đồ; cũng có người lựa chọn khai tông lập phái, lấy kinh nghiêm của bản thân truyền lại cho đồ tử đồ tôn; nhưng mà những thứ này đều là con đường của người khác, cả đời Chử Uyên, không có đạo lữ, cũng chẳng có đại tâm cứu thế thiên hạ, đạo lý của hắn, chỉ đơn giản là giúp bản thân cảm thấy mãn nguyện.
Tức khắc, hắn mang theo nghĩa tử của mình về lại nơi cố hương.
Cũng không phải chỉ có lá rụng mới có thể về, uốn cong cành quả trưởng thành cũng có thể trở về.