Bách Cơ đã trở về. Anh rất hài lòng về chuyến đi này của mình và rất mừng khi đây là lần đầu tiên anh làm việc mà thành công đến như vậy. Lòng háo hức mong gặp lại người yêu sau bao nhiêu ngày nhớ mong. anh lấp tức đến ngay cơ quan. Dường như đang chờ sẵn nên vừa gặp Bách Cơ, Bảo Quyên đã vui mừng reo lên:
- A Bách Cơ! Anh đã về. Anh có khoẻ không? Í! Còn quà của em đâu rồi? Đừng nói là anh quên đấy nhé.
Bách Cơ lắc đầu, bật cười. Anh trêu:
- Đúng là các cô gái. Bảo Quyên! Làm sao anh lại dám quên phần quà của các em chứ. - Đưa cho Bảo Quyên một gói nhỏ được cột nơ xinh xắn, anh tiếp:
- Đây là quà của em. Hy vọng rằng em sẽ thích.
Đón gói quà trên tay Bách Cơ, Bảo Quyên liến thoáng:
- Cảm ơn anh, Bách Cơ. Nhất định là em sẽ thích món quà này của anh.
Đưa mắt tìm kiếm với ve thắc mắc, Bách Cơ hỏi:
- À! Bảo Quyên này. Phi Hân đâu mà anh không thấy?
Bảo Quyên liếc mắt tình tứ với Bách Cơ:
- Nóng lòng muốn gặp người yêu lắm phải không? Anh không may rồi. Từ sáng tới giờ, Phi Hân mải lo tiếp khách nên không có thời gian nghĩ ngơi - Bảo Quyên làm ra vẻ bí mật rồi tiếp:
- Mà này, em báo cho anh biết nhé. Từ khi anh đi đến nay, Phi Hân thay thế anh tiếp khách. Lạ lắm nha! Em không hiểu tại sao khách hàng tòan là những thương gia, mấy ông tai to mặt lớn, mà ông nào cũng oai phong, sang trọng tới tìm Phi Hân với nhã ý muốn hợp tác đấy. Em báo cho anh biết, kẻo anh bị phỏng tay trên mất đấy.
- Thật vậy sao?
- Đúng vậy đó
- Vậy thì tốt rồi.
Bảo Quyên ngạc nhiên:
- Sao lại tốt? Anh không sợ mất Phi Hân sao?
Bách Cơ cười:
- Phi Hân không phải là hạng người đó đâu, nên anh không cần phải giữ. Vả lại, như lời em nói thì có rất nhiều khách hàng tới làm ăn với ngân hàng chúng ta, nên nhất định việc kinh doanh của chúng ta sẽ tốt hơn. Và anh báo cho em biết nhé. Chuyến đi của anh thành công tốt đẹp.
- Vậy sao? Em chúc mừng anh nhé. Thôi, em không làm phiền anh nữa. Em đi làm viêc. đây.
- Ờ, em đi đi
Nhưng Bảo Quyên vừa dợm bước thì Bách Cơ lại ngăn lại:
- Khoan đã Bảo Quyên, cho anh hỏi. Hổm rày ở ngân hàng của ta làm ăn như thế nào rồi?
- Rất tốt, anh ạ. Làm bọn em làm việc đến bở cả hơi tai.
- Thôi được rồi. Nhất định anh sẽ bù đắp cho các em mà. À, Bảo Quyên này! Anh muốn xem lại một số sổ sách mà trong thời gian qua anh vắng nhà.
- Dạ, Anh chờ em một chút, em sẽ lấy ngay.
Bảo Quyên vừa khuất sau cánh cửa thì Bách Cơ ngồi mơ màng và tưởng tượng nổi vất vả của Phi Hân mấy tháng qua. Anh thấy thương Phi Hân vô cùng. Anh cảm thấy lòng nao nao khi nghĩ tới lát nữa đây Phi Hân sẽ tiếp khách xong và gặp lại anh. Anh biết nàng sẽ rất vui và sà vào lòng anh. Anh mỉm cười và thấy thật hạnh phúc khi nghĩ tới đó. Nhưng ngay lúc đó Bảo Quyên đã ôm một chồng hồ sơ đi vào, và nói:
- Anh Bách Cơ! Đây là tất cả hồ sơ anh cần. Em vừa mới lấy bên phòng Phi Hân này. Anh từ từ xem lại. Em đi ra ngoài nhé.
- À! Cám ơn Bảo Quyên. Anh không làm phiền em nữa đâu. Cứ để mặc anh.
Bảo Quyên quay ra, trên môi nở một nụ cười bí hiểm.
Bách Cơ mở xem từng trang giấy trong sổ và xem từng hồ sơ của khách, anh cảm tah^””y thật hài lòng về cách làm việc của Phi Hân. Vừa xem, anh vừa mơ màng nghĩ đến một ngày gần đây, Phi Hân sẽ là vợ anh. Anh cảm thấy thật nôn nao và hạnh phúc khi có một người vợ như Phi Hân. Nhưng chợt anh sựng lại khi phát hiện ra trong những tờ chi phiếu tiền của ngân hàng không phù hợp với số của khách. Tưởng mình lầm, anh ngồi thẳng người dậy và xem thật cẩn thận. Anh cảm thấy thật căng thẳng vì những con số quá lớn do Phi Hân ký đê chi tiền nhưng không có người nhận. Con số chênh lệch về những hồ sơ rất lớn. Có điều người làm những chi phiếu và sổ sách này rất khéo léo. Nhưng đây chính là chữ ký của Phi Hân. Phi Hân ký khống để rút tiền ra làm gì? một Số tiền lên đến mấy chục ngàn đô la. Bách Cơ thấy toát mồ hôi và nghĩ. Chẳng lẽ Phi Hân cố tình làm như vậy để moi móc tiền của ngân hàng làm của riêng cho mình. Không còn giữ bình tỉnh nữa, anh bấm điện thoại xuống phòng tiếp tân để hỏi Phi Hân.
- Alô. Phòng tiếp tân nghe đây,
- Alô. Tôi là giám đốc Bách Cơ đây. Cho hỏi Phi Hân đã tiếp khách xong chưa?
Bên kia đầu giây trả lời:
- Dạ, xin giám đốc thông cảm chờ một chút. Chị Phi Hân sắp xong rồi ạ..
- Cám ơn.
Bách Cơ buông ống nghe, anh thẩn thờ. Kiểu này thì chết anh rồi. Anh đang cần một số tiền lớn để đầu tư ra nước ngoài. Vậy mà không hiểu tại sao Phi Hân lại làm như vậy và dùng tiền để làm gì. Bách Cơ đốt thuốc và rít liên tục. Anh cảm thấy đứng ngồi không yên, toàn thân anh như có lửa đốt. Thoáng thấy Bảo Quyên đi qua, anh gọi giật lại:
- Bảo Quyên! Mau vào đây, anh hỏi cái này.
Bảo Quyên nhanh nhẹn:
- Dạ, anh gọi em có chuyện gì vậy Bách Cơ?
Đẩy cuốn sổ về phía Bảo Quyên, Bách Cơ hỏi:
- Bảo Quyên này! Mấy tháng nay em làm việc với Phi Hân, em có biết cô ấy làm gì mà chi ra một số tiền lớn của ngân hàng không?
Bảo Quyên ngạc nhiên:
- Có chuyện như vậy sao?
- Đây, em xem. Tất cả đây là chữ ký của cô ấy. Thế em có thấy Phi Hân làm gì không?
- Không. Ngoài việc phụ Phi Hân hay Phi Hân sai gì em làm đó thôi. Chứ em không rành về sổ sách và công việc này lắm. Mọi việc đều do Phi Hân làm và quyết định, em không biết gì ca?
Bách Cơ ngồi phịch xuống ghế, ôm đầu:
- Trời ơi! Tôi không biết cô ấy đã làm chuyện gì nữa.
Bảo Quyên cũng làm ra vẻ thắc mắc:
- Sao kỳ vậy kìa? Hay là Phi Hân chi ra để làm việc gì đó cho ngân hàng, chẳng hạn như trả lương, đóng thuế hay gì gì đó.
- Nếu làm những việc đó thì đã có sổ sách đường dường chính chính rồi. Đằng này em xem, những con số chênh lệch rất mờ ám.
Có vẻ suy nghĩ khá lung, Bảo Quyên lẩm bẩm nhưng cố tình để cho Bách Cơ nghe:
- À, hèn gì! Nhưng chẳng lẽ là như vậy.
Bách Cơ nghe thấy, anh nhỏm lên:
- Bảo Quyên! Em vừa nói gì đấy?
Bảo Quyên làm ra vẻ rụt rè:
- Em không biết mình có nên nói không nữa. Nhưng em thấy rất lạ.
- Bảo Quyên! Em cứ nói đi, đừng ngại gì ca?
- Không biết là chuyện gì mà trong thời gian anh đi vắng, Phi Hân có nhiều biểu hiện lạ lắm. Hay đóng cửa phòng kín mít và làm chuyện gì cũng dòm ngó trước sau, trông có vẻ rất là bí mật. Có đôi lúc em cũng thắc mắc, nhưng nghĩ đó là công việc riêng của Phi Hân nên em không quan tâm lắm.
- Thế có bao giờ Phi Hân bảo em đi nhận tiền không?
Làm ra vẻ cố nhớ lại rồi Bảo Quyên gật:
- Em nhớ ra rồi. Có vài lần Phi Hân bảo em cầm phiếu chi do Phi Hân ký để đi nhận tiền.
- Thế em có biết Phi Hân dùng tiền đó làm gì không?
- Em làm sao biết được. Anh cũng biết đấy, em chỉ là phụ tá cho Phi Hân. Phi Hân sai đâu em làm đó, chứ em đâu có biết Phi Hân đã làm gì đâu. Nhưng Bách Cơ à! Hay anh kiểm tra lại cẩn thận đi, hoặc gặp Phi Hân hỏi cho rõ ràng. Em biết Phi Hân rất yêu anh, nhất định cô ấy không làm hại anh và làm những gì có lỗi với anh đâu.
Bách Cơ thở dài:
- Anh cũng nghĩ như vậy. Nhưng em xem. Đây là chữ ký của Phi Hân. Sự thực đã rõ như ban ngày rồi, còn gì phải nghi ngờ nữa. Rất may là anh đã kiểm tra và phát hiện ra. Em nhìn đây. Tuần nào cô ấy cũng chi tiền ra mà chi thật là khéo léo, nếu không tinh ý cũng khó mà phát hiện ra được. Anh không hiểu tại sao Phi Hân phải làm như vậy. Hành động này chỉ có ở những người tham lam, gian dối.
Im lặng khá lâu rồi Bách Cơ cũng lên tiếng:
- Ờ, Bảo Quyên này! Trong thời gian sau này sống chung với Phi Hân, em còn thấy cô ấy có biểu hiện gì lạ nữa không?
Như vừa trả lời được thắc mắc của mình, Bảo Quyên nói:
- Bây giờ anh hỏi, em mới nhớ. Trước kia, bọn em rất thân, có gì hay tâm sự và hay kể cho nhau nghe. Nhưng không ngờ thời gian sau này Phi Hân rất kín đáo và hay ngồi có vẻ như toan tính, suy nghĩ dữ lắm. Nhưng dù thế nào đi nữa, em cũng không tin Phi Hân lại muốn hại anh. Anh chớ nên căng thẳng quá. Hãy bình tỉnh chờ gặp Phi Hân hỏi chuyện đi nhé.
Bách Cơ thở dài, xua tay:
- Thôi được rồi. Em ra ngoài đi. Anh muốn được yên ổn một chút
- Dạ, em đi ngay
- À! Bảo Quyên à! Bao giờ Phi Hân rảnh, bảo với Phi Hân rằng anh đang đợi cô ấy nhé.
- Da.
Bảo Quyên mỉm cười lui ra. lòng cảm thấy vô cùng hả da.
Còn Bách Cơ, tâm trí anh đang rối như tơ vò. Anh đang lo, nếu số tiền lớn mất đi thì anh sẽ bị lỡ hợp đồng với người ta và có lẽ sẽ còn bồi thường nữa. Nhưng điều làm cho anh buồn và đau đớn nhất là việc làm vô cùng mờ ám của Phi Hân. Anh yêu nàng rất chân thành. Mặc dù trước kia vì hiểu lầm mà anh đã đối xử không tốt với nàng, nhưng hôm nay, mọi chuyện đã sáng tỏ và anh biết Phi Hân cũng rât yêu anh. Nhưng tại sao nàng phải làm như vậy? Chẳng lẽ nàng cố làm như vậy để trả thù anh trước kia đã không phải với nàng?
Ôi! Anh cảm thấy đầu óc quay cuồng và muốn vỡ tung
Lòng anh như đang dậy sóng.