Nó với hắn cùng ngồi trong lớp, cả hai không nói với nhau nửa lời sau cái Hứ của nó.Quyển sách của hắn lúc nãy che mặt giờ vẫn đang yên vị ở xó tường.Hắn thấy rồi,thấy quyển sách của mình ở đó rồi,cũng biết người ném quyển sách là nó.Nhưng rốt cuộc chẳng phản ứng gì,chẳng xử nó giống như nếu đó là người khác. Gì đây?Sao hắn hành động lạ vậy? Thường thường nếu ai mà dám làm như nó sẽ bị hắn liếc đôi mắt lạnh thấu xương đến rợn người càn quét khắp khuôn mặt và xử cơ mà.Lần này hắn đúng là khác thường. Thôi ,cứ coi như nó là con gái nên hắn không thèm chấp đi.Thật sự thì việc hắn không thèm xử con gái cũng không có sai nên cứ coi là vậy đi!
-Này,sao anh đi học sớm thế? -Cảm thấy sự im lặng giữa hai con người gần như chuyên chiến tranh mồm với nhau quá khó chịu,nó lên tiếng bắt chuyện trước.
-...-Hắn chẳng nói gì,mắt hướng về phía cửa sổ.
-Nói đi, đừng có làm thinh!-Nó.
-...-Vẫn không có bất kỳ một phản ứng nào từ hắn,mắt hắn vẫn không rời khỏi bên ngoài cửa sổ cửa sổ.
-Đừng giả điếc nữa!!!-Nó bắt đầu hơi cáu.
Lúc này,hắn mới lười biếng ngọ nguậy.Ánh mắt khẽ chuyển qua nó,rồi lại quay sang phía cửa sổ,tay chỉ thẳng ra ngoài đó,nơi có ông mặt trời khoác trên mình chiếc áo đỏ rực chào ngày mới.
- À,ngắm mặt trời mọc hả?-Nó ồ lên.
Hẳn gật đầu nhẹ.
-Cái này thú vị nè!Nhưng sao anh lại nhất định phải ngắm ở đây?
-Vì...-Đang định nói, bỗng người hắn lặng ra.-Đi đến đây tiện thể đến giờ vô học luôn.(Anh lấy bừa một lí do chẳng khớp nhập tí nào với những gì anh đang nghĩ cả!)
-À...Hồi ở Mỹ tôi cũng đã từng!-Nó thấy ở câu trả lời của hắn có vấn đề nhưng thôi,hứng thú lảng qua một chuyện khác đi.
-Sao cô phải sang bên Mỹ học tập.7 năm trước ở nước ta cũng có những ngôi trường đâu kém gì bên đó.-Bấy giờ hắn mới nói câu đầu tiên với nó kể từ giây phút cả 2 im lặng.
-Tại có lí do.-Nó cũng đang hướng mặt về nơi có ánh sáng rực rỡ mà giản dị của mặt trời.
-Lí do gì?
-Haiz...Tại hồi đó bà ngoại tôi bị ốm nặng,muốn tôi qua bên đó sống chăm sóc bà luôn.Nói chăm sóc chứ suốt ngày tôi chỉ biết ngồi bên bà kể chuyện cho bà nghe,nói chuyện với bà,lấy nước hay đưa gì đó cho bà nếu cần.Đơn giản vậy thôi!Quan trọng nhất là làm bà vui và mau khỏe lại.Rồi một thời gian sau khi bà đã đỡ hơn thì tôi bắt đầu đi học.Ở bên đó tới giờ mới về nè!Hihi,là con một như mama tôi thật khổ,và tôi cũng vậy.Tôi là đứa cháu duy nhất của ông bà nên ông bà cưng tôi lắm!Cũng vì thế mà khi bà ốm chỉ muốn tôi qua đó thôi!-Nó hoài niệm lại cho hắn nghe.
-Không cần mẹ cô à?Bà ấy cũng là con một mà!-Hắn.
-Hihi-Nó cười vu vơ.-Mama với papa tôi bận tối mắt tối mũi,lấy thời gian đâu mà qua đó chăm bà.Đến thời gian bên tôi cả 2 người ấy cũng không có nữa là...-Nói tới đây nó cúi đầu xuống,đôi mắt có nét đượm buồn.-Không phải họ bỏ bê tôi.2 người cũng rất chiều chuộng tôi, nhưng công việc của họ chiếm sóc hầu như toàn bộ giờ giấc rồi.
Hắn nhìn nó,bằng 1 cách nhìn khác.Con nhỏ tính cách tưng tửng,nóng nảy,sớm nắng chiều mưa hắn quen mà cũng biết buồn ư?Ừ,nó buồn cũng phải!Hắn đã và đang mang 1 hoàn cảnh giống nó.Bố mẹ hắn cũng chẳng rảnh rỗi gì.Suốt ngày công việc,công việc và công việc.Hắn lại không phải người giao tiếp giỏi,cũng ít thích tiếp xúc với người khác ngoài lũ bạn nên lắm lúc cảm thấy rất cô đơn.Ban ngày còn có thể chơi đùa cùng những thằng bạn tốt(Các bạn biết gồm ai rồi đó!),nhưng khi trời tối,trở về nhà,hẳn lại chẳng có ai bên cạnh.Bố mẹ hắn phải đi công tác nhiều.Chẳng lẽ hắn trò chuyện với người giúp việc à?Haiz,xét cho có lí có tình thì hai người họ không có lỗi.Lỗi ở công việc,ở những vụ giao dịch,những bản hợp đồng nghìn tỷ.Chẳng biết chúng có ma lực gì mà khiến mọi người không còn thời gian bên gia đình nữa nhỉ?Tiền?Sự thành đạt?Quyền lực?Hừ,những thứ đó mua được tình cảm sao?Mua được hạnh phúc gia đình sao?Sao chúng cứ khiến người ta bận rộn đến mức đó thế?Thật là...
-Anh có giống tôi không?-Sau một hồi cúi mặt buồn bã,hắn cũng im lặng,nó khi này mới lên tiếng.
Hắn gật đầu nhẹ.
Nó bật cười,1 nụ cười chẳng vui vẻ gì mà chất chứa đầy tâm trạng về đời sống gia đình.Coi bộ,hắn cũng giống nó thật.Nhiều lúc cũng rất cô đơn,nhiều lúc cũng vô cùng buồn chán.
Nó và hắn lại quay về trạng thái im lặng.Cả 2 không nói gì,mắt đều đưa về nơi có ánh mặt trời.
Cả hai không nói,nhưng không phải không biết người ngồi bên cạnh đang nghĩ gì.Đang nghĩ về sự cô đơn,buồn chán khi mặt trời đã lặn mà ở bố mẹ không có nhà,chỉ ở một mình.Cảm giác ấy quá quen thuộc rồi,nhưng sao nghĩ đến ai cũng thấy khủng khiếp?Tại nó quá ngột ngạt!
Nó và hắn cứ thế.Khoảng 15 phút sau(Khoảng thôi nhé để mọi người dễ hình dung ạ!),học sinh bắt đầu đến lớp, rồi cả Khôi Nguyên,Vân Anh và Gia Huy cũng đến. Mới bước vô cửa phòng học, Vân Anh đã tới bên nó hỏi tội.
-Linh Chi,sao hôm nay mày đi sớm thế?Mất công cả 3 đứa đi rủ!
-Oh só rù nha!Hôm nay tao nổi hứng. -Nó thoát khỏi trạng thái buồn bã khi nghĩ về thời gian pama dành cho nó,trở lại tinh nghịch giải thích với cô bạn. Một lí do cực kỳ cực kỳ chính đáng !
-Ay yo,kiểu này trúng gió độc mới đúng!-Vân Anh lém lỉnh trêu nó.Cả bọn cười ha hả.Cô và nó bật cười thành tiếng,Khôi Nguyên và Gia Huy đứng ở ngoài khẽ mỉm cười,duy chỉ có hắn là trăm biểu cảm như 1:không cảm xúc.
-Thế cả 3 người rủ nhau đi học à?-Nó hỏi sau một hồi cười như được mùa.
-Không có đâu!Tớ hôm nay đi bộ tới trường(Vì anh í cứ nghĩ chị Linh Chi hôm nay cũng đi bộ tới trường.),tình cờ gặp 2 con người kia đang đi bên nhau nên mới xác nhập đó chứ!-Khôi Nguyên nhấn mạnh cụm từ 2 con người kia làm những ai đó đỏ ửng cả mặt.
-Ồ!!!-Nó quay qua nhìn cô bạn cùng Gia Huy đang ngượng ngùng bằng con mắt đầy nghi ngờ,cả 2 người ấy lại càng ngượng hơn.
-Tụi tớ cũng đang định đi rủ cậu với thằng Nguyên thì giữa đường gặp nó đấy chứ!-Gia Huy lên tiếng biện hộ sau 1 hồi mặt đỏ hơn cả ông mặt trời ngoài kia.Ai ngờ lời bao biện này lại được nó với cậu dùng ngược để trêu chọc.
-Tụi tớ nữa cơ á?-Nó với cậu đồng thanh.Câu nói này khiến Vân Anh và Gia Huy mặt đã đỏ lắm rồi lại càng đỏ hơn,tưởng như sờ vào có thể bỏng tay luôn vậy!
Giữa lúc này,may sao có hắn giải vây cho cặp đôi này,bằng 1 câu nói:
-Xuống canteen không?
Đương nhiên tất cả đều nhiệt liệt hưởng ứng và người hứng thú nhất không ai có thể cướp vị trí của nó được!Rồi Bộ ngũ siêu đẳng hùng hổ đi xuống canteen.Bấy giờ,mặt Vân Anh và Gia Huy vẫn còn rất đỏ nhưng đã đỡ hơn nhiều.Cả 2 đang thầm cảm ơn hắn trong lòng.May có hắn giải vây chứ không thì lại bị nó với Khôi Nguyên đem ra chọc quê rồi!Mà cả 2 cũng nghĩ nghĩ về đối phương nữa!Thật ra sáng nay họ cũng chỉ bất ngờ gặp đối phương trên đường đến trường nên mới đi cùng nhau thôi!Khoảng thời gian 2 người ấy đi bên nhau cũng khá im ắng.Đơn giản vì họ thẹn thùng,nếu có nói chuyện chắc cũng chỉ vài câu.(Nói vài câu nhưng họ không nói ít đâu ạ!Dùng từ này chỉ để minh họa cho sự ngượng ngùng của chị Vân Anh và anh Gia Huy đến nỗi đôi lúc không dám nói gì thôi nha!)
Bộ ngũ siêu đẳng xuống canteen gây náo loạn cả trường cũng chỉ là 1 chuyện thường vì nhan sắc của cả 5 đã được khẳng định từ lâu.Đúng 8 giờ,tiếng trống trường vang lên,vào học.Buổi học trôi qua êm đềm.Ngày hôm ấy cũng khá bình dị nhưng có lẽ là những khởi đầu của Bộ ngũ siêu đẳng.Nó với hắn nói chuyện không chiến tranh liệu có phải là khởi đầu cho 1 tình bạn đẹp,sau đó có thể tiến xa hơn?Vân Anh với Gia Huy đi cùng nhau,nói chuyện với nhau(dù là ít) liệu có phải là 1 trong những bước đầu của 1 cuộc tình mới chớm nở?Để biết được kết quả các bạn nhớ đón đọc những chap tiếp theo nhé!(Ôi!Anh Khôi Nguyên không có tên,tức là bị ra rìa.Tội nghiệp!)